Bởi vì ông cũng sợ. Hách viện trưởng phát hiện đũng [email protected] Lâm Phàm phát sáng, hít sâu một hơi, vươn tay, thần sắc nghiêm túc, nói:
"Giao ra đi."
Lâm Phàm lạnh nhạt đáp: "Ta không cầm.”
Hách viện trưởng không nói gì, chỉ tay vào đũng [email protected] Lâm Phàm.
Lâm Phàm cúi đầu nhìn đũng [email protected] mình, "Nó đang phát sáng."
"Ừm, đưa cho ta."
Lâm Phàm kéo quần, đưa tay lấy đèn pin ra, giao cho Hách viện trưởng.
Hách viện trưởng tâm như nước lặng, không có chút dao động nào, lần trước hẳn giấy búa, lần này giấu đèn pin, đối với người bệnh mà nói, đây đều là đồ vật nguy hiểm.
Ngươi sẽ không biết bọn họ dùng để làm gì.
Nhưng ngươi chỉ cần tin tưởng, ở trong tay bọn họ, cho dù là một cái bấm móng tay thì đều có thể nảy sinh nguy hiểm.
Bên ngoài vang lên tiếng còi xe cứu thương.
Bí bo! Bí bol Bí bol
Ta Không Có Bệnh, Các Ngươi Thả Ta Ra ()
Hách viện trưởng kêu người lấy dụng cụ và một cái bóng đèn mới khác trong nhà kho, cần phải thay lại đèn trong phòng này rồi.
"Nghe lời, ngủ đi”
Lâm Phàm và Trương lão đầu nằm xuống, che kín chăn mền, năm ngáy o o.
Mọi người thấy vậy liền lũ lượt rời khỏi gian phòng, đóng kín cửa.
Hai chiếc xe cứu thương lao tới, mấy vị bác sĩ áo trắng vội vã chạy như bay.
"Người bị thương ở đâu?”
Không cần phải nói, không cần phải hỏi. Hỏi chỉ là thói quen mà thôi.
"Xe cứu thương là do ngươi gọi tới, ngươi tự nghĩ biện pháp giải quyết đi." Hách viện trưởng vỗ vỗ bả vai chủ nhiệm, quay người rời đi.
Chủ nhiệm nhìn bóng lưng viện trưởng, há hốc miệng muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
"Người bệnh đâu? Các ngươi cũng không thể gọi điện bừa bãi như vậy, đây là hành vi phải chịu trách nhiệm pháp luật đó." Bác sĩ thấy thái độ của đối phương như thế thì không khỏi sốt ruột, chẳng lế là mấy người này chơi xỏ bọn họ sao?
Chủ nhiệm nhìn một vòng khắp lượt các đồng nghiệp đang đứng xung quanh, sau đó chỉ vào Lý Ngang, nói: "Hẳn chính là người bệnh, cần phải đi bệnh viện."
"Chủ nhiệm, ta không có bệnh." Lý Ngang trưng ra vẻ mặt muốn chết.
Bác sĩ phất tay, mấy đồng nghiệp của ông ta nhanh chóng đi tới chỗ Lý Ngang, "Có bệnh hay không không phải do ngươi định đoạt, đi bệnh viện kiểm tra tổng quát một lần liền biết ngươi có vấn đề gì hay không."
"Ta không có bệnh, ta không tới bệnh viện, ta thật sự không có bệnh mà."
Lý Ngang giãy giụa gào thét, ta là bị hù sợ, ta có thể có bệnh gì được, mẹ nó, các ngươi đừng quá đáng.
Bác sĩ hỏi thăm chủ nhiệm, "Hắn thật sự có bệnh à?"
Chủ nhiệm trầm tư một lát, kiên định đáp: "
"Tốt, ngươi là bác sĩ chuyên nghiệp của bệnh viện tâm thần, ngươi nói có vậy thì là có." Bác sĩ gật đầu đồng ý.
Rất nhanh, các bác sĩ liền lên xe cứu thương rời đi.
"Ta không có bệnh."
"Thả ta ra... "
"Ta thật sự không có bệnh mà." Thời gian dần trôi qua.
Bí bol
Bí bol
Thanh âm của xe cứu thương biến mất khỏi khu vực bệnh viện tâm thần.
Loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng kêu thê thảm truyền đến.
"Ta không có bệnh....
Hừm, tiếng kêu này có lẽ cũng chỉ là ảo giác mà thôi.
Sau khi Hách viện trưởng rời khỏi phòng bệnh thì liên đi thẳng ra bên ngoài, chậm rãi bước trên thảm cỏ trong sân bệnh viện tâm thần. Dạo được một vòng, rốt cuộc ông cũng tìm được nơi theo như đúng suy nghĩ của mình.