Phàm Nhân Ca

chương 1

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Công ty kiến trúc Đông Nam vừa mới khánh thành ngôi nhà mới.

Phòng ốc mới xây dựng, diện tích thiết kế rộng lớn, công ty từ trên xuống dưới, phòng tốt nhất đều làm quà tặng lễ, hoặc để xây dựng mối quan hệ, ba của Triệu Á mất chín trâu hai hổ, thực vất vả mới có được một căn. Tầng năm, ánh sáng tốt, vị trí cũng tốt, nằm ở phía nam Bắc Triều, không sợ bị rọi nắng chiều.

Trong căn phòng mới của Triệu gia, người người bận rộn ra vào sửa chữa, trang trí. Cũng cùng ngày, Triệu Á nhận được giấy báo nhập học của trường chuyên cao trung, này đúng thật là song hỉ lâm môn.

“Con của ba thật giỏi! A!” Ba Triệu Á hớn hở: “Thư gọi của con có thể sánh ngang với căn phòng này, thật đáng chúc mừng.”

Mẹ Triệu Á nhìn giấy gọi nhập học xem đi xem lại mấy lần, ngẩng đầu hỏi ba Triệu Á: “Trên này viết lớp chuyên thật đấy ư?”

“Đương nhiên là lớp chuyên, em sợ con mình không vào được sao?”

Mẹ Triệu Á cuối cùng cũng vui vẻ, buông giấy gọi nhập học xuống, vuốt ve đầu Triệu Á: “Đương nhiên, Á Á từ nhỏ đã rất thích đọc sách. Á Á, sau này làm bác sĩ, tài giỏi hơn cả ba con nhé.” Cô kìm lòng không được, hôn một cái lên đầu Triệu Á.

Triệu Á mười sáu tuổi xoay xoay cổ, lớn như thế này rồi còn bị coi như đứa nhóc. Cậu mất tự nhiên quay đầu đi, không những không tránh được cái hôn của mẹ mà lại còn bị ba thích thú kéo qua, hung hăng hôn một cái lên mặt.

“Tối nay ra ngoài ăn đi.” Ba Triệu Á càn phá gương mặt Triệu Á xong lại đùa dai xoa xoa đầu cậu, này là đang biểu đạt sự vui vẻ của mình, chụp lấy cánh tay đang vung lên: “Ra ngoài ăn, ở nhà hàng sao.”

“Anh chỉ biết tiêu phung phí.” Mẹ Triệu Á liếc mắt ba Triệu Á, nhưng miệng lại không nhịn được mỉm cười, gọi Triệu Á: “Á Á cưng, đi thay quần áo đi con.”

Từ sau tuổi, Triệu Á mỗi lần nghe mẹ gọi “Á Á cưng” liền thấy run cả người. Lần này cũng không ngoại lệ, vừa nghe mẹ nói vậy lập tức đi vào phòng thay quần áo.

Trong phòng mới tường màu trắng, Triệu Á chầm chậm mở tủ đồ. Cậu cũng không muốn thay đồ khác, nhưng mà mẹ chắc chắn sẽ lải nhải cho đến khi cậu đi thay mới thôi. Nếu đã như vậy thì sao lại không ngoan ngoãn mà đi thay đồ.

Giấy gọi nhập học kia hiển hiên không chỉ khiến ba mẹ vui vẻ, mà cậu cũng thật vui. Thành tích của cậu luôn tốt, tất nhiên thi cũng không thể tệ.

Chấp Tín là trường tốt, sơ trung của Chấp Tín chẳng khác nào là cái mốc để vào cao trung, vào cao trung Chấp Tín cũng chẳng khác nào cái mốc để thẳng lên Đại học.

Nhưng Triệu Á tuyệt nhiên không thích Chấp Tín. Này không phải là có định kiến với ngôi trường trăm năm danh tiếng, chỉ là có một kẻ đáng ghét cũng có nguyện vọng vào trường này, mà người này cũng rất giỏi, được Chấp Tín tuyển thẳng.

Lẽ nào lại muốn cùng cậu ta học chung một trường? Triệu Á soi gương nhíu mày.

Nếu như không phải ba chỉ định Chấp Tín, nói cái gì Chấp Tín kia là trường cũ của ba, cực mong con trai cũng học ở đó, thì Triệu Á tuyệt đối không nguyện vọng chọn Chấp Tín.

Cơm tối quả nhiên ăn ở nhà hàng sao. Gia đình Triệu Á tuy rằng khá giả nhưng đi nhà hàng sao cũng thật hiếm hoi. Mẹ Triệu Á cầm menu, thấp thỏm nhìn giá, sau cùng đưa cho Triệu Á chọn món.

Ba Triệu Á nhàn nhã hút thuốc, nhẹ giọng nói với mẹ Triệu Á: “Hiếm có được một lần thế này, gọi gì đó nhiều nhiều chút.”

“Nhiều quá ăn sẽ không hết.” Mẹ Triệu Á phản đối, ngẩng đầu liếc mắt nhìn ông chồng chẳng chút tiết kiệm, nhưng lại phát hiện con trai mình đang buồn chán nhìn chằm chằm cái menu nghiên cứu. Một loại cảm giác dịu dàng tận đáy lòng dâng lên, trong mắt cô tràn đầy vẻ cưng chiều. Mẹ Triệu Á lặng lẽ kéo người bồi bàn đang chờ bên cạnh nhẹ giọng hỏi: “Cô gái, món ăn mà có cần tây xếp thành vòng tròn bên ngoài, ở trong là từng miếng từng miếng nhỏ màu trắng là món gì thế?”

Cô gái phục vụ cười giới thiệu: “Này gọi là “Chim Trả Ngọc Hoàn”, ở giữa là tuyết ngư chiên, gì nữa không ạ?”

“Ừ, thêm cái này nữa.”

Triệu Á xoay người: “Mẹ, con đang xem, chưa muốn ăn, đừng lãng phí thế.”

“Không lãng phí, bốn người ăn vừa mà.”

Ba Triệu Á vừa vặn hút xong điếu thuốc, khói thuốc từ miệng bay ra, gật đầu: “Món đó ba ăn.”

Vì vậy trên bàn ăn, ba người đều hài lòng chờ mong bữa cơm.

Đồ ăn thật nhanh được mang ra, trước tiên là đĩa “Chim Trả Ngọc Hoàn”, màu sắc thật đẹp mắt, màu xanh mượt của cần tây, hoa lơ, ngoài ra còn có tuyết ngư chiên giòn, này thật hấp dẫn người ăn.

Vừa mới nhấc đũa, phía sau có giọng nói vui mừng: “Này không phải là lão Triệu sao? Ài, đi nhà hàng sao mà cũng chẳng gọi tôi một tiếng, chẳng nhiệt tình gì cả.”

Người nhà Triệu gia ngẩng đầu lên, gương mặt sửng sốt của ba Triệu Á lập tức thay bằng tươi cười, đứng dậy: “Thì ra là Cục trưởng Trương, thật khéo. Lại đây, lại đây, mời ngồi.”

Mẹ Triệu Á kéo Triệu Á đứng lên: “Cục trưởng Trương, mời ngồi, chúng tôi mời cũng mời chẳng được ấy.” Kéo Triệu Á đến trước mặt Cục trưởng Trương: “Mau gọi bác Trương.”

“Gọi là chú là được rồi, gọi bác làm tôi già mất.” Cục trưởng Trương trêu đùa vài câu, vỗ vỗ vai Triệu Á: “Có phải là chúc mừng nhà mới không?”

Mẹ Triệu Á cười cười: “Nhờ có anh, Cục trưởng.”

“Không phải tôi, này là lão Triệu có bản lĩnh nên anh ấy được. Tôi chỉ là nói một vài câu công đạo mà thôi.”

“Nhà mới chuẩn bị xong rồi, đang muốn mời Cục trưởng hôm nào qua xem.” Ba Triệu Á nói: “Bồi bàn, bồi bàn! Mang thêm một bộ bát đũa nữa. Cục trưởng Trương, ngày hôm nay nhất định phải cùng uống một chén.”

“Đúng vậy, hôm nay khánh thành nhà mới của chúng tôi, thứ hai, cũng là ngày Á Á nhà chúng tôi nhập học.” Mẹ Triệu Á nhịn không được xoa xoa đầu Triệu Á.

“A?” Cục trưởng Trương lập tức đứng lên, nhìn Triệu Á: “Nhận được giấy gọi nhập học rồi sao? Chấp Tín à?”

Triệu Á cả người không được tự nhiên, nhìn thấy ánh mắt chú trọng của Cục trưởng Trương liền gật đầu, đáp một tiếng: “Vâng.”

“Tốt, ha ha.” Cục trưởng Trương nói: “Lão Triệu, Á Á nhà anh thật có tiền đồ.”

Mẹ Triệu Á ân cần hỏi thăm: “Thụy Thụy nhà ta năm nay cũng ghi danh Chấp Tín đúng không?”

“Ừ, vừa vặn, hôm nay cũng nhận được giấy gọi.”

“Thật chúc mừng!” Mẹ Triệu Á vội vàng: “Thật đã sớm biết, Thụy Thụy vừa thông minh vừa hiểu chuyện, thi đỗ là chuyện đương nhiên.”

“Tiểu tử nhà tôi so ra vẫn kém Á Á, mỗi kì thi đều là Á Á đứng nhất.”

“Đâu có? Lần trước có kì thi thử, là Thụy Thụy đứng đầu mà, tôi đã hỏi qua.”

Ba Triệu Á cũng tiếp lời: “Cục trưởng đối với Thụy Thụy yêu cầu rất cao.”

Triệu Á chán nản, thất vọng, cậu vẫn còn hy vọng Trương Thụy không nhận được thư của Chấp Tín, hiện tại thì cái mong muốn duy nhất khiến cho mình thoải mái cũng tan vỡ, tiếp theo chỉ cầu không chung lớp.

Nếu như Trương Thụy vào lớp chọn thì Triệu Á tình nguyện vào lớp thường.

Mọi người nói chuyện mãi không thôi, Triệu Á nhìn đồ trên bàn, đều đã nguội mất một nửa rồi, ước gì Cục trưởng Trương đi mau.

Nhưng mà không như mong muốn, Cục trưởng Trương chẳng những không đi mau, mà còn có thêm một người khác.

“Ba, thế nào lại đi lâu như vậy? Bên trong đều chờ…” Một người có gương mặt còn trắng hơn đứa con gái từ phía sau Cục trưởng Trương đi tới. Thiếu niên , tuổi, tuy rằng da rất trắng, nhưng mặt mũi rất đẹp, anh khí bừng bừng, mũi cao lại, toàn bộ khuôn mặt không chút dáng vẻ con gái.

Trương Thụy đi tới, vừa thấy Triệu Á, liền chuyển mắt hướng ba mẹ Triệu Á ngọt ngào: “Chú Triệu, dì Triệu khỏe.”

“Tốt, tốt, Thụy Thụy thật lễ phép.” Ba me Triệu Á nhiệt liệt phản ứng. Mẹ Triệu Á kéo tay áo Triệu Á, nhiệt tình nói: “Á Á, Thụy Thụy tới kìa, mau chào hỏi.”

Triệu Á vừa thấy Trương Thụy xuất hiện liền quay đầu đi chỗ khác. Hiện tại bị mẹ gọi, không thể làm gì khác hơn là quay đầu lại, dùng giọng điệu hết sức lãnh đạm: “Hi.” rồi quay sang mẹ: “Mẹ, con đói.”

“Thằng nhóc này, thấy bạn học mà một chút nhiệt tình cũng không có.” Mẹ Triệu Á trách mắng.

Nhưng Cục trưởng Trương thức thời: “Chỉ lo nói chuyện phiếm, đã quấy rầy bữa ăn của mọi người. Lão Triệu, mọi người mau ngồi xuống ăn đi, mọi thứ nguội mất rồi.”

“Cục trưởng, cùng nhau ăn đi, chúng tôi ăn có chút nhiều.”

“Không, không.” Cục trưởng Trương bối rối: “Lần sau có được không? Lão Triệu, tôi bên trong còn có khách. Anh xem, tôi đi toilet vừa vặn gặp anh, ngồi nói chuyện tự dưng cái gì cũng quên.”

Ba Triệu Á nhìn bên trong thấy đa số là mấy người bên nhận thầu, gật đầu, chân thành hứa hẹn: “Lần sau nhất định anh phải nhận lời.”

“Nhất định, nhất định.”

Nghe được cuộc đối thoại phiền chán kết thúc, Triệu Á trong lòng khó chịu lúc này mới thả lỏng một chút, vui vẻ chính là vì Trương Thụy sẽ đi, liếc mắt Trương Thụy một cái, phát hiện cậu ta đang nhìn về phía này.

Triệu Á hồi hộp.

Trương Thụy chớp mắt, hình như đang có ý đồ gì đó.

Quả nhiên, cậu ta mở miệng: “Bên trong ầm ĩ muốn chết, mọi người nói linh tinh cái gì con không hiểu. Ba, con không vào đâu, con ở đây ăn cùng với chú Triệu.”

Cục trưởng Trương lắc đầu: “Thằng nhóc này…”

“Được! Được!” Mẹ Triệu Á hoan nghênh đầu tiên, kéo Trương Thụy, ấn vai cậu ta ngồi xuống, dường như rất sợ cậu ta đi mất: “Thụy Thụy thật ngoan, đến đây, cháu ngồi bên cạnh Á Á đi. Về sau cùng học, giao lưu với nhau sẽ có nhiều kinh nghiệm học tập. Á Á không biết gì nhiều, cháu chỉ bảo nó nhé.”

Trương Thụy cười: “Á Á thông minh hơn con, cậu ấy chỉ bảo con mới phải.” Dáng vẻ tươi cười này vào trong mắt Triệu Á so với điệu cười của hồ ly cũng không khác biệt mấy.

Triệu Á âm thầm nghiến răng: rõ ràng là tuổi, mà sao giảo hoạt đến thế? Làm trò, con mẹ nó, làm như là thân mật lắm ấy, ở trường cả ngày cứ khó dễ mình. Hừ, con của hồ ly thì cũng là hồ ly nốt!

Mẹ Triệu Á vui vẻ nói với ba Triệu Á: “Anh xem, Thụy Thụy con người ta, không ai không thích. Á Á nhà mình chẳng buồn nói.” Nói xong liền gắp thức ăn vào bát Trương Thụy.

“Á Á, cậu cũng ăn đi.” Trương Thụy nhiệt tình gắp một miếng tuyết ngư vào bát Triệu Á, ánh mắt lóe sáng.

Triệu Á ghét nhất là bị Trương Thụy nhìn kiểu ấy, đây là trực giác, cậu thấy ánh mắt ấy thực đáng ghét. Chắc chắn bên trong là có tính toán gì đó. Nhìn Trương Thụy dáng vẻ tươi cười không chút hảo ý, chắc chắn Triệu Á không dám ở trước mặt ba mẹ mình chọc giận họ, hận không thể cầm đĩa tuyết ngư ném thẳng vào mặt cậu ta.

“Á Á, ăn đi.” Mẹ Triệu Á kì quái hỏi: “Sao lại trừng mắt nhìn Thụy Thụy như thế? Không tốt nhé, học đâu ra cái thói xấu đó vậy?”

Trương Thụy tủm tỉm cười quay lại nhìn Triệu Á, một chút mất tự nhiên cũng không có.

Triệu Á không thể làm gì khác, cúi đầu, đem mọi căm tức dồn vào miếng tuyết ngư không may mắn kia.

Trên bàn cơm náo nhiệt, mẹ Triệu Á ân cần hỏi Thụy Thụy về chuyện học, về nguyện vọng, về tiếng Anh phụ đạo có được hay không, mời gia sư có được hay không. Thụy Thụy nhất nhất đều lễ phép trả lời.

Triệu Á cúi đầu ăn, oán hận so sánh dáng vẻ này với cái vẻ đáng ghét ở trường. Sai, cậu ta hiện tại còn đáng ghét hơn, so với bình thường càng đáng ghét hơn.

Triệu Á nhớ tới vụ Trương Thụy cố tình hại cậu thay mặt lớp tham gia chạy m tiếp sức, nhớ tới Trương Thụy hại cậu làm tổ trưởng phụ trách toàn bộ việc đi tham quan của lớp, dù sao cứ việc gì Triệu Á không muốn làm, Trương Thụy liền chống đối, bắt cậu phải làm. Lần trước bị cả lớp cười nhạo chuyện cậu cùng Phương Phương lớp yêu đương, khởi đầu cũng đều do Trương Thụy.

Cùng học năm, Trương Thụy làm không ít chuyện khiến Trương Á nghiến răng nghiến lợi, thế mà cậu ta còn làm ra vẻ vô tội ngồi ăn cùng Triệu Á.

Triệu Á tận lực phong bế cái lỗ tai, mong muốn vứt ngoài tai hết thanh âm của Trương Thụy để ăn cơm. Bên kia, Trương Thụy cố ý vô tình tuôn ra thông tin.

“Chú Triệu, chú lên chức trưởng phòng có phải không?”

“Hử?” Ba Triệu Á ngây ra một lúc.

Mẹ Triệu Á mắt mở to, nghiêng người về phía trước, tỉ mỉ hỏi: “Thụy Thụy, cháu từ nơi nào nghe được vậy? Cái gì mà lên chức trưởng phòng?”

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio