Thành Thiên Loa đã tồn tại từ rất lâu, không một ai biết nó được xây dựng nên hay hình thành như thế nào. Có người kể rằng tòa thành là do người thượng cổ xây dựng, cũng có người nói do các tiên nhân trên trời tạo ra… Nguồn gốc thì không một ai biết chính xác, tuy nhiên có một điểm mà ai cũng biết là tòa thành cực kỳ rộng lớn, được chia làm ba vòng xoắn trôn ốc rất đặc biệt.
(Từng có lần Lạc Phi hỏi Như Hoa, tại sao tòa thành lại tên là Thiên Loa. Như Hoa nói với nó hình như nhìn từ trên cao thì tòa thành rất giống một con ốc (loa = ốc). Câu trả lời của nàng làm Lạc Phi tròn mắt, hình như cái này rất giống với phong cách đặt tên của một ai đó.)
Tòa thành Thiên Loa sở dĩ rất đặc biệt, cũng vì kết cấu của nó. Thường ở những thành khác, các gia tộc sẽ chỉ có phủ đệ riêng, còn địa bàn trong thành, nơi nào thuộc về ai là do họ tranh giành lẫn nhau. Nhưng thành Thiên Loa vì có địa hình đặc biệt, có ba vòng thành hình xoắn ốc, nên mỗi gia tộc lớn nắm giữ một vòng thành khác nhau như một tòa thành riêng biệt.
Bắt đầu từ vòng ngoài vào trong theo thứ tự là Ngô gia, Trần gia, Âu gia. Bọn họ được gọi chung là Tam đại gia tộc thành Thiên Loa. Tương ứng với nơi họ ở được gọi là Ngô Gia Thiên Loa Thành, Trần Gia Thiên Loa Thành và Âu Gia Thiên Loa Thành.
Vòng thành trong cùng là Âu gia, cũng là thành chủ thành Thiên Loa, gia tộc mạnh nhất trong Tam đại gia tộc ở đây. Thị dân ở vòng thành nào thì sẽ có lệnh bài thân phận ở vòng thành đó, có thể dùng lệnh bài để di chuyển giữa các vòng thành với nhau.
Xen lẫn các gia tộc chính là các giáo phái, học viện. Các giáo phái thường có tổng đàn ở ngoài thành. Học viện đa số do các gia tộc lập ra để tìm kiếm người tài bồi dưỡng cho gia tộc mình. Lại thêm cả các hắc bang cũng hoạt động ngầm rất mạnh mẽ. Cứ thế thành Thiên Loa trở thành một nơi quyền lực đan xen, chướng khí mù mịt. Tuy nhiên trong thành Tam đại gia tộc vẫn là những người quyền lực nhất, đặc biệt là ở địa bàn của họ.
Trên một con đường nhỏ dẫn đến Thiên Loa Thành, hai người một trâu đang đi tới. Con trâu đen xì, đang kéo xe, chân nó lúc đi hơi khập khiễng, mũi còn có vết máu. Trên xe là Lạc Phi và Như Hoa, Lạc Phi đang dùng một cái trứng gà lăn lăn một bên mắt bị tím lại của nó. Nó rên rỉ với Như Hoa:
- Hoa Tỷ, là Đại Hắc đó, không phải đệ thật mà.
Đại Hắc rống lên vài tiếng bất mãn với Lạc Phi: “Rõ ràng là hai tên đánh nhau nên hòn đá bị văng đi đấy chứ, sao lại quy hết cho trâu đại gia ta được, ta mà không bị phong ấn ta húc chết ngươi a.” - Nó hậm hực nghĩ.
Như Hoa còn đang soi gương đồng, sờ sờ cái trán đã được chữa trị nhẵn bóng của mình:
- Hừ hừ, còn làm sưng trán lão nương, ta mà tha cho các người ta không phải Như Hoa.
- Tỷ tỷ, thục nữ, phải thục nữ. - Lạc Phi nhẹ giọng nhắc nhở.
Như Hoa cười mắng:
- Nhóc con, mấy tuổi đầu biết gì mà thục nữ. Đây người ta gọi là sống chân thật, hiểu không? Đệ nhớ kỹ cho ta, phụ nữ càng đẹp càng biết gạt người. Trước mặt ngươi họ sẽ thể hiện một bộ mặt khác, sau lưng ngươi sẽ là một bộ mặt khác.
- Hoa tỷ, đệ hiểu rồi, cứ xấu như tỷ thì sẽ không gạt đệ. - Lạc Phi dõng dạc nói.
Một lúc sau, Lạc Phi nhảy lên ngồi trên lưng Đại Hắc, hai tay mỗi tay một quả trứng lăn lăn hai con mắt bị bầm tím. Nó thâm trầm nói với Đại Hắc:
- Con trâu chết bầm, ta rút ra một kinh nghiệm xương máu, không nên đánh giá nhận xét về nhan sắc của một người phụ nữ, đặc biệt là Hoa tỷ.
Đại Hắc gật gù tán đồng, cái đuôi phe phẩy. Lạc Phi cất đi hai quả trứng, móc móc cái túi đeo sau lưng. nó lấy ra viên Hồn Tinh lấy được từ chỗ Quan Vị, để dưới ánh mặt trời ngắm nghía:
- Cái này là Hồn Tinh thổ hệ sao, nhưng mà nhỏ quá, chắc hẳn con heo đó mới là yêu thú cấp một, tiếc là bây giờ ta chưa thể hấp thụ được, có điều tích trữ lại cũng tốt.
Như Hoa mắt tinh tai thính, liếc thấy viên Hồn Tinh thổ hệ của Lạc Phi liền gọi:
- Tiểu Phi, lại đây, ta kiểm tra tiến độ tu luyện của đệ một chút.
Lạc Phi ngoan ngoãn đi vào, ngồi cạnh Như Hoa, một bàn tay xòe ra:
- Hoa Tỷ, đệ sắp hoàn thiện tầng hai Thần Long Đoạt Pháp rồi.
Như Hoa ngạc nhiên, quên luôn ý định biển thủ viên Hồn Tinh, thầm nghĩ:
“Nhanh vậy sao, Vũ ca từng nói công pháp này là Công Pháp Cửu Cấp, muốn luyện hoàn thiện tầng hai phải mất từ đến năm. Hiện tại Tiểu Phi mới tu luyện được khoảng năm, chẳng lẽ nó là thiên tài.”
Tuy nhiên, vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh, không tỏ vẻ gì, tránh cho Lạc Phi đắc ý mà không chăm chỉ tu luyện. Nàng đặt tay lên tay Lạc Phi, một luồng Khí từ cơ thể nàng thông qua nơi tiếp xúc giữa hai tay tràn vào cơ thể nó, đảo một vòng tất cả kinh mạch.
“Quả nhiên là tầng hai, thậm chí gần tầng hai đỉnh phong rồi, khả năng chỉ cần vài ngày nữa là đột phá, Tiểu Phi thật đúng là thiên tài.”
Nàng nghĩ vậy, thế nhưng bên ngoài thì trợn mắt nói với Lạc Phi:
- Hừ hừ, uổng công ta chăm sóc đệ tốt như vậy, tu luyện năm mới đạt tầng hai.
Lạc Phi ỉu xìu:
- Vâng, đệ sẽ cố gắng hơn.
Như Hoa khí định thần nhàn, thầm đắc ý: “Hắc hắc, thiên tài cũng bị ta dạy dỗ, sau này sẽ cho Vũ ca biết, bổn cô nương đã dạy ra một thiên tài như thế nào.”