Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

chương 1092: toà tế đàn thứ hai

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: Độc Hành

Biên: Sherlock

Hàn Lập đứng trên không trung của hải vực, ánh mắt quét nhìn bốn phía.

Mây đen trên không trung tụ hợp lại, cơ hồ toàn bộ đè ép xuống, bốn phía tiếng thét đại tác. Từng cơn gió lốc to lớn vô cùng từ bốn phương tám hướng đánh thẳng tới, cuốn lên thành từng vòi rồng nước cao mấy vạn trượng, va chạm, dung hợp với nhau, đè ép Hàn Lập vào sâu bên trong gió lốc.

Mặc dù Hàn Lập biết rõ đây chỉ là huyễn cảnh, nhưng cảm giác áp bách bốn phía làm cho người hít thở không thông, cùng cảm giác băng lãnh do sóng biển không ngừng đập tới, thực sự quá mức chân thực, khiến cho hắn cũng cảm thấy kinh hãi.

"Ầm ầm "

Nương theo từng đợt tiếng nổ oanh minh đinh tai nhức óc liên tiếp truyền đến, bảy tám vòi rồng nước từ bốn phía rốt cuộc va chạm với nhau, hợp thành một vòi rồng nước cực kỳ to lớn, nuốt sống cả người Hàn Lập vào.

Thân hình của hắn bị cuốn lên theo dòng nước hỗn loạn, bị từng luồng từng luồng trọng áp không ngừng trùng kích, cả người cảm thấy đau nhức kịch liệt không thôi, thần thức hơi tan rã ra.

Tâm niệm Hàn Lập chuyển động, quanh thân tiếng sấm đại tác, một mảnh hào quang màu vàng như kiêu dương nở rộ ra, khuếch tán ra bốn phương tám hướng, tia điện màu vàng tuôn trào ra đầy trời, trong nháy mắt liền xé rách vòi rồng nước to lớn kia.

Thân ảnh của hắn rơi thẳng xuống, trực tiếp rơi vào trong nước biển. Trong lòng Hàn Lập khẽ động, phát hiện có chỗ không đúng.

Bốn phía nước biển này giống như không có lực đẩy, mặc cho hắn vận chuyển tiên linh lực kháng cự thế nào, vẫn không ngừng chìm xuống đáy biển. Mà biển sâu thăm thẳm này lại tựa hồ không có đáy, bên trong cũng không có bất luận loài cá nào bơi lội, chỉ có một mình Hàn Lập trơ trọi không ngừng chìm xuống, phảng phất không có điểm cuối...

Trong lúc Hàn Lập hãm sâu trong huyễn cảnh, những người khác cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự, chỉ là mỗi người gặp huyễn cảnh không giống nhau thôi.

Tỉ như, Giao Tam giờ phút này bị vây trong một dòng sông màu máu, trong nước sông có sát khí cực thịnh làm người sợ hãi. Trong sông không có bất kỳ vật sống, chỉ có từng bóng u hồn như khói, phập phồng lên xuống bên trong, như một dạng phù du trong nước phiêu diêu không ngừng. Khi thân ảnh Giao Tam bị dòng sông màu máu cuốn xuống, những cây rong như u hồn này bám vào, quấn quanh người nàng. Theo từng tầng từng tầng hồn ảnh như khói không ngừng quấn quanh, thân thể của nàng trở nên càng ngày càng nặng, không ngừng chìm xuống đáy sông.

Bọn người Lôi Ngọc Sách giờ phút này cũng đang ngây người tại chỗ, phảng phất bị Định Thân Thuật, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, tất cả đều hãm trong huyễn cảnh, không cách nào tự kềm chế được.

Nhưng vào lúc này, Lam Nguyên Tử và Lam Nhan đang bĩnh tĩnh đứng đó, trên cánh tay đồng thời có một đồ văn hơi mờ nổi lên, phía trên sáng lên một đạo ánh sáng màu lam, xông vào lên đỉnh đầu hai người, rồi tụ tập lại với nhau. Chỉ thấy hai đạo quang mang va chạm rồi dung hợp lại, lập tức như như vầng kiêu dương treo trên bầu trời, bên trong nhộn nhạo ba động Thủy thuộc tính pháp tắc nồng đậm, từ đó toả ra một tầng ánh sáng màu lam, hóa thành một màn sáng thủy lam, bao phủ thân thể hai người vào bên trong. Màn sáng này vừa mới khép lại, huynh muội Lam Nguyên Tử và Lam Nhan ở bên trong lần lượt rên lên một tiếng, cuối cùng mở hai mắt ra.

"Thủy Nguyên Huyễn Trận quả nhiên lợi hại..." Lam Nhan vừa đưa tay ép lên ngực của mình, vừa xoay người thở dốc, nói.

"Không ngờ năm đó để sư phụ gieo vào Nhâm Quý Thủy Linh Phù, hôm nay lại có tác dụng ở chỗ này. Coi như được sư phụ phù hộ..." Lam Nguyên Tử thở ra một hơi, nói.

"Cũng may có hai người chúng ta đồng thời ở đây, kích phát Dung Hợp chi thuật của linh phù. Nếu không chỉ bằng vào uy lực một đạo linh phù e là khó đảm bảo bất kỳ ai trong chúng ta có thể ở huyễn trận này tỉnh táo lại được." Lam Nhan nghĩ lại mà sợ, nói ra.

"Được rồi, việc này không nên chậm trễ, chúng ta trước vào bên trong tòa đại điện kia xem xét một chút." Ánh mắt Lam Nguyên Tử ngưng tụ, nói ra.

"Vậy bọn hắn..." Lam Nhan nhìn thoáng qua bọn người kia vẫn ngây ngốc tại chỗ, nói ra.

"Có thể phá trận hay không đều dựa vào bổn sự." Lam Nguyên Tử lắc đầu, nói ra.

Nói xong, hai người được màn sáng che chở, nhanh chóng xuyên qua phiến hơi nước tràn ngập quảng trường kia, đi tới trước đại điện có mái hiên.

Lam Nguyên Tử đi vào trước cửa điện, dò xét một chút, phát hiện trên cửa điện không có cấm chế, liền đưa tay đặt trên cửa điện, đẩy ra. Cửa điện từ từ mở vào bên trong, một cỗ ba động Thủy thuộc tính pháp tắc nồng đậm từ bên trong cuốn tới, khiến cho hai huynh muội bọn họ sảng khoái một trận, cảm giác như có gió xuân hiu hiu thổi tới.

Hai người vừa bước vào trong đại điện, liền thấy trong điện đứng lặng một toà tế đàn màu thủy lam, kiểu dáng giống như đúc toà tế đàn màu vàng lúc trước. Trên toà tế đàn màu lam này, bên trái và phải đều có một chỗ tổn hại, trên đó lơ lửng một túi vải màu xanh lam to bằng bàn tay, nhìn tựa như làm từ tơ lụa, ở giữa thêu một đồ án sóng nước, mặt ngoài hiện ra lớp sáng bóng đặc thù của gấm vóc, phía trên không ngừng có trận trận ba động Thuỷ thuộc tính pháp tắc cường đại đến cực điểm cuồn cuộn ra. Bên cạnh túi vải màu xanh lam kia, giống như tế đàn màu vàng, cũng lơ lửng một ngọn lửa màu vàng.

Hai người liếc nhau một cái, tới gần tế đàn mấy bước, trong tai lập tức vang lên một trận tiếng vang "ầm ầm". Lam Nguyên Tử lập tức giữ chặt Lam Nhan, dừng bước, nghiêng tai lắng nghe, phát hiện thanh âm ngột ngạt mà hữu lực kia lại là từ trong túi vải màu xanh lam trên tế đàn truyền đến. Thanh âm kia nghe giống như thanh âm nước sông dâng trào, hay như miệng cống vỡ đê, khiến cho lòng người sợ hãi không thôi.

Lam Nguyên Tử thấy vậy, đôi mắt lập tức sáng lên, liếc qua Lam Nhan một cái, trên mặt hai người đều hiện ra vẻ vui mừng.

"Tiểu muội ở đây đợi chút, ta đi thu bảo vật này lại." Trong mắt Lam Nguyên Tử lóe lên một vòng dị sắc, buông lỏng tay Lam Nhan ra, ý cười đầy mặt nói.

"Ca ca đừng vội, nếu ngươi lấy bảo vật này, vạn nhất đúng như Lôi Ngọc Sách lúc trước đã nói, thả ra tuyệt thế ma đầu kia thì sao?" Lam Nhan sau khi nghe xong, trong mắt lóe lên vẻ chần chờ, nói ra.

"Chớ lo lắng, không biết lời nói Lôi Ngọc Sách có mấy phần thật giả. Dù có thả ma đầu kia ra thì cũng có những người khác đi đối phó, cùng lắm thì sau khi lấy được vật này, chúng ta lập tức rời khỏi đây trở về Cửu Nguyên Quan, mọi chuyện đều không liên quan gì đến chúng ta." Lam Nguyên Tử vỗ vỗ tay nàng, nhẹ nhàng nói ra.

"Thế nhưng..." Lam Nhan rõ ràng còn có chút lo lắng, lại tiếp tục nói.

Chỉ là nàng còn chưa nói ra miệng, liền bị Lam Nguyên Tử cắt ngang: "Ngươi nghĩ lại xem, chúng ta đầu tiên là bắt không được Hàn Lập, sau lại kết thù oán với Xà Thiềm, nếu chuyến này lại không có thành tích, sau khi trở về tông môn, sẽ phải đối mặt thứ gì?"

Lam Nhan nghe vậy, thần sắc hơi đổi, trầm mặc lại.

"Chúng ta bị phạt không nói, chỉ sợ sư phụ cũng sẽ bị liên lụy... Nhưng nếu chúng ta có thể mang bảo vật này về trong môn, có lẽ có thể miễn trừ một phần tội, chí ít sẽ không liên lụy đến sư phụ." Lam Nguyên Tử bổ sung.

"Vậy nghe theo ca ca đi, ngươi cẩn thận một chút." Nghe xong lời này, thần sắc Lam Nhan rốt cuộc dừng một chút, nói ra.

Lam Nguyên Tử gật đầu cười, quay người đi đến tế đàn.

Đi được hai bước, gã dừng lại, quay đầu nói với Lam Nhan: "Lúc trước cấm chế toà tế đàn kia thực sự quá mạnh, trong túi vải màu lam ẩn chứa ba động pháp trận chi lực không yếu hơn cái kia chút nào, một hồi động tĩnh chỉ sợ không nhỏ, ngươi tránh xa ra, cẩn thận một chút."

"Ca ca, đã như vậy, ngươi chớ một mình hành động, không bằng chúng ta dùng dung hợp bí thuật thử một chút. Vạn nhất xảy ra tình huống thì cho dù không thể lấy được bảo vật, chí ít cũng có thể tự vệ được." Lam Nhan nghe vậy, tựa hồ nghĩ tới điều gì, nói gấp.

Lam Nguyên Tử sau khi nghe xong, lông mày hơi nhíu lên, có vẻ do dự. Lam Nhan thấy vậy, cũng không mở miệng thúc giục, chỉ là ánh mắt không ngừng liếc nhìn chung quanh.

"Như vậy cũng tốt, nếu không bằng vào lực lượng một mình ta, sợ rằng không nắm chắc được bao nhiêu." Lam Nguyên Tử suy nghĩ một lát, gật đầu nhẹ nói ra.

Lam Nhan nghe vậy thu hồi ánh mắt, nhoẻn miệng cười, cùng Lam Nguyên Tử đi đến trước tế đàn. Lam Nguyên Tử đi quanh tế đàn tra xét một lát, vung tay lên, trước người hiện ra rất nhiều trận kỳ trận bàn dùng để bố trí pháp trận, bắt đầu bố trí xung quanh tế đàn.

...

Bên trong huyễn trận, khuôn mặt đám người Hàn Lập đều hết sức thống khổ, vậy mà không ai có thể phá trận ra được.

Mà giờ khắc này, Hàn Lập còn đang chìm trong biển sâu, mặc kệ hắn vận chuyển Luyện Thần Thuật thế nào, đều không thể nào tỉnh lại thoát thân được.

"Hẳn là huyễn trận này không phải căn cứ vào dị trạng thần thức, mà là thông qua lực lượng Thủy thuộc tính pháp tắc tạo dựng thành?" Bản dịch được dịch tại Bạchh ngọc sách. Trong lòng của hắn phỏng đoán như vậy nhưng trong lúc nhất thời vẫn không biết nên phá vỡ cục diện thế nào.

Hắn ở trong vùng biển này giống như vực sâu không đáy, mặc kệ hắn chìm xuống thế nào, từ đầu đến cuối vẫn không đụng đáy. Thậm chí trong lòng Hàn Lập thậm chí sinh ra một loại ảo giác, cảm thấy mình lâm vào một thời gian và không gian hư vô không tồn tại, chỉ cần không cách nào phá cục diện này, sẽ một mực chìm xuống đáy biển, vĩnh viễn không có điểm dừng.

...

Ước chừng một khắc đồng hồ sau.

Ngay tế đàn màu lam bên trong đại điện, một pháp trận hình tròn bố trí quanh tế đàn đã thành hình.

Lam Nguyên Tử đi quanh pháp trận kiểm tra một phen, sau đó gật đầu nhẹ với Lam Nhan. Cổ tay Lam Nhan lập tức chuyển một cái, trước người liền chớp động quang mang, một cái dù bằng giấy dầu màu xanh da trời lập tức mở ra. Chỉ thấy trên mặt dù vẽ một bức hoạ bộ cá chép ao tươi đẹp đẽ, ở trong hồ nước xanh biếc, cá chép đỏ tươi, mặt ngoài hình như có sóng nước lưu chuyển, nhìn sinh động như thật.

Lam Nhan nhẹ nhàng xoay cán dù. Dù giấy dầu liền xoay tròn, hồ nước vẽ trên đó tựa hồ cũng bị khuấy lên, mặt ngoài toả ra một tầng gợn sóng, nhưng cá chép dưới nước tựa hồ không bị ảnh hưởng gì, vẫn như cũ đứng im bất động.

Ngón tay thon ngọc của nàng nhẹ nhàng nhấc lên, chiếc dù giấy dầu kia liền bay lên cao, như lớp giấy xanh che trên tế đàn.

"Bắt đầu đi." Lam Nguyên Tử khẽ nói một tiếng.

Hai người đồng thời bấm pháp quyết, trên thân liền có một màn sáng màu xanh nước biển toả ra, hóa thành hai tầng Linh vực một lớn một nhỏ, kết hợp lẫn nhau bao phủ cả hai người và toà tế đàn kia vào trong. Sau đó, theo bờ môi hai người không ngừng hé mở, trong miệng vang lên thanh âm ngâm tụng. Trận kỳ bố trí bốn phía bắt đầu giãn ra, phù văn trên đó đại phóng linh quang, phóng xuất ra trận trận ba động Thủy thuộc tính mãnh liệt.

Ba động vừa mới nổi lên, trận bàn trên mặt đất cũng theo đó phát sáng lên, từng đạo quang trụ thủy lam lập tức từ trên đó bay lên, bao vây toàn bộ tế đàn vào trong.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio