Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

chương 1133: sinh linh đồ thán

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: Chưởng Thiên

Hư không phong bạo tàn phá bừa bãi khu vực Tuế Nguyệt Tháp một hồi, rốt cuộc cũng nhanh chóng suy yếu, sau vài hơi thở đã hoàn toàn biến mất vô ảnh vô tung.

Khung cảnh xung quanh dần dần chìm vào yên tĩnh, giống như thường ngày chẳng có chuyện gì phát sinh. Nhưng trên mặt đất giờ đây lộ ra một cái hố đen cự đại sâu hun hút, rõ ràng cho thấy vừa rồi đã có đại sự xảy ra.

Trong lòng hố chỉ thấy một mảnh đen kịt thăm thẳm, không biết sâu bao nhiêu.

Ánh mắt Hàn Lập đột nhiên lóe sáng tựa hồ vừa có phát hiện gì, thân hình lập tức nhắm vào giữa hố sâu lao đi như tên bắn.

Sau đó vài nhịp thở, đã thấy Hàn Lập từ dưới hố lao lên, trong tay còn cầm theo một vật, thình lình đúng là Tuế Nguyệt Thần Đăng.

Tuy trải qua lần không gian phong bạo tẩy lễ vừa rồi, nhưng thân đèn chẳng hề có chút sứt mẻ. Có điều, đăng diễm đã tắt ngấm, ba động pháp tắc thời gian mà cây đèn tỏa ra cũng yếu đi rất nhiều so với trước đây.

"Chúc mừng Hàn đạo hữu nay mất mà được lại Tuế Nguyệt Thần Đăng. Nhưng xem ra, đèn thần dường như đã có điểm hao tổn." Giao Tam ôm quyền chúc mừng Hàn Lập, lại liếc nhìn Tuế Nguyệt Thần Đăng một chút.

"Có thể thu lấy cây đèn này đã khiến Hàn mỗ rất hài lòng rồi." Hàn Lập đáp lời, rồi thu Tuế Nguyệt Thần Đăng vào.

Lại nói, Hắc Thiên Ma Tổ sau khi đánh đập Khúc Lân một hồi cảm thấy vô cùng sảng khoái, hiện đã trở về. Còn Khúc Lân lặng lẽ bám theo sau, mang theo khuôn mặt bầm dập cùng vẻ u oán.

"Chư vị đạo hữu, chúng ta tuy rằng đã thoát khỏi Tuế Nguyệt Tháp, nhưng hiện vẫn còn ở bên trong Thái Tuế Tiên Phủ. Trông bộ dạng không gian Tiên Phủ này, ta đoán nó sẽ không tồn tại được lâu nữa. Chỉ một tòa Tuế Nguyệt Tháp sụp đổ đã có uy thế lớn như vậy, nếu như cả tòa Thái Tuế Tiên Phủ này hoàn toàn sập xuống, ta e rằng mức độ phá hoại sẽ càng nghiêm trọng hơn rất nhiều. Chúng ta tốt nhất phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây." Giao Tam vừa nói vừa nhìn mọi người một lượt.

Đám người xung quanh nghe những lời này cũng đều gật gù đồng ý.

"Việc ly khai nơi này tất nhiên là chúng ta đồng ý. Bị giam hãm ở nơi này đã vô số thời đại, chúng ta tự nhiên không muốn lưu lại đây thêm một giờ khắc nào nữa. Có điều phải làm thế nào mới ly khai được? Tu vi các ngươi chưa đủ, năng lực cảm giác cũng chưa tới. Toàn bộ Thái Tuế Tiên Phủ hiện đang bị bao phủ bởi một luồng lực lượng Không Gian cực lớn, muốn đột phá không hề dễ dàng." Liễu Tự Tại vừa nói vừa liếc nhìn mọi người một lượt.

Giao Tam mỉm cười, đang muốn nói thêm điều gì.

Đúng lúc này, đột nhiên có một đám thân ảnh từ phía xa tiến lại gần, số lượng chỉ có hai ba mươi người. Về phần những kẻ khác chẳng biết đã vĩnh viễn nằm xuống hay lưu lạc đến nơi nào.

Thành phần những người mới đến này khá phức tạp, bao gồm Nhân tộc, Yêu Tộc và Ma tộc. Ai nấy đều chung bộ dạng quần áo tả tơi, thân hình gầy gò xương xẩu, chẳng khác nào một đám nạn dân chịu đói khổ đã lâu, thoạt nhìn vô cùng thảm thương.

Hàn Lập nhìn về phía đội hình mới xuất hiện, đột nhiên chau mày.

Những người này đều tỏa ra khí tức rất khổng lồ, có thể so sánh với tu sĩ Thái Ất. Nhưng cổ quái ở chỗ không một ai sở hữu lực lượng pháp tắc.

Tuy rằng người đến không mang theo lực lượng pháp tắc, nhưng tốt xấu gì cũng là hai ba mươi tu sĩ Thái Ất, tạo nên áp lực không nhỏ. Bọn Lợi Kỳ Mã lộ rõ vẻ đề phòng.

"Chư vị đạo hữu hẳn cũng là người bị phong ấn trong Tuế Nguyệt Tháp này, dám hỏi có chuyện gì muốn làm?" Giao Tam sắc mặt vẫn như thường, ôm quyền lên tiếng trước.

"Nếu các ngươi có biện pháp ly khai nơi này, liệu có thể mang theo mấy người bọn ta không? Chúng ta bị giam hãm ở đây đã không biết bao nhiêu năm tháng, hôm nay mới vất vả thoát khốn, quả thật không cam tâm chết ở chỗ này." Một gã đại hán nhân tộc tóc đỏ khô gầy ôm quyền bước lên, khẩn khoản nói.

Những người còn lại cũng nhao nhao cầu khẩn.

"Chư vị yên tâm, chúng ta ngày hôm nay gặp nhau chính là duyên phận, sẽ không bỏ lại các ngươi." Giao Tam trấn an.

"Thật tốt quá, xin đa tạ các hạ." Đại hán tóc đỏ vô cùng cảm kích.

Mấy người còn lại cũng nhao nhao hành lễ cảm tạ Giao Tam.

"Giao Tam đạo hữu, xem ý tứ của ngươi hẳn đã có phương pháp ly khai nơi này?" Liễu Tự Tại hỏi.

"Ta vì chấp hành nhiệm vụ Luân Hồi Điện mới đến đây, há lại không có phương pháp ly khai. Nhưng để hoàn thành bố trí cần tiêu phí chút thời gian." Giao Tam lật tay lấy ra một xấp trận kỳ trận bàn màu bạc, mỗi một vật phẩm đều tản mát chấn động Không Gian Chi Lực vô cùng cường đại.

"Đại Na Di Chuyển Không Trận! Luân Hồi Điện quả nhiên tài đại khí thô." Ánh mắt Liễu Tự Tại sáng ngời, giọng nói mang theo vẻ tán thán.

Giao Tam mỉm cười, đang chuẩn bị bắt đầu bố trí.

Nhưng đúng lúc này, toàn bộ không gian Tiên Phủ kịch liệt run rẩy, trên bầu trời nhanh chóng xuất hiện những vết nứt không gian, bên trong tỏa ra kim quang chói mắt, và ngày một sáng hơn.

Đồng thời, mặt đất cũng lắc lư ầm ầm, so với lúc trước Tuế Nguyệt Tháp tan vỡ còn mạnh mẽ hơn gấp mười lần, những khe nứt nhanh chóng lan toả khắp mặt đất. Dường như chỉnh thể Thái Tuế Tiên Phủ này đã bắt đầu sụp đổ.

Đám người Hàn Lập ai nấy đều biến sắc, vội vàng bay lên không trung cách chỗ cũ một khoảng.

"Sao lại có thể như vậy? không gian Tiên Phủ tuy đã bắt đầu tan vỡ, nhưng tối thiểu cũng phải duy trì được hai ba ngày mới đúng. Chẳng lẽ đã có kẻ động tay động chân?" Giao Tam thất thanh la lên.

"Hiện tại bất kể nguyên nhân là gì cũng phải nhanh chóng bố trí đại trận. Chúng ta hợp lực ngăn cản chấn động xung quanh, không để ngươi bị ảnh hưởng!" Liễu Tự Tại trầm giọng nói.

"Được!"

Giao Tam khẽ quát một tiếng rồi bắt đầu triển khai trận pháp, hai cánh tay bấm niệm pháp quyết cấp tốc vung vẩy tựa như hai bánh xe.

Trận kỳ trận bàn liên tiếp bắn ra từ trong tay nàng, rơi xuống những vị trí cố định trong hư không phụ cận, mơ hồ hình thành một pháp trận bàng bạc.

Từng luồng sáng trắng bắt đầu nở bung từ trung tâm trận pháp, rất nhanh tạo thành một cột sáng màu bạc vừa thô vừa to, xông thẳng tận trời.

Mà tất cả những người còn lại lần lượt tụ tập xung quanh Giao Tam, vây nàng vào chính giữa.

Nơi hư không cách đó xa xa, mơ hồ hiện ra ba thân ảnh đang đứng thẳng lưng, dường như không bị những chấn động xung quanh ảnh hưởng chút nào, lẳng lặng quan sát hành động của đám người Hàn Lập.

Gần nửa ngày sau.

Thanh thế của những vụ ồn ào lộn xộn tại Kim Nguyên Sơn Mạch lúc này rốt cuộc đã lắng xuống, toàn bộ khu sơn mạch cũng từ từ an ổn lại.

Đoàn người do Đạo Dận Chân Nhân dẫn đầu hiện đang tụ tập ở một địa phương cách đó mười mấy vạn dặm. Ai nấy đều đang nhìn xuống mặt đất phía dưới với thần sắc vô cùng khó coi, không người nào đành lòng nhìn thẳng.

Chỉ thấy khu sơn mạch phía dưới, bên tay trái vẫn là núi non uốn lượn trùng trùng điệp điệp, thoạt trông sinh cơ bừng bừng. Nhưng khi nhìn sang phía bên phải thì chỉ thấy thế núi đã hoàn toàn bị hủy hoại, lộ tuyến dòng chảy sông ngòi nơi đây đã triệt để biến dạng. Nhìn đâu cũng chỉ thấy núi non khuynh đảo, vạn vật tĩnh mịch, khung cảnh hoang tàn.

"Sinh linh đồ thán, nghiệp chướng a!" Ánh mắt Đạo Dận Chân Nhân không giấu được vẻ bi ai, cất tiếng thở dài.

"Sư tôn, việc này không thể trách chúng ta được. Đây là mệnh lệnh từ Thiên Đình, không thể làm trái. Huống hồ, chúng ta cũng đã tận lực rồi, chỉ là không thể thành công mà thôi." Trần Xuyên thấy vậy cũng chau mày, lên tiếng an ủi.

Đột nhiên, tất cả mọi người đều nhìn về một phía chân trời, đồng loạt chứng kiến tại một vị trí rất xa đằng trước có một thân ảnh đang xuyên qua tầng tầng lớp lớp bụi mù, cấp tốc phi độn về phía bọn họ.

"Lôi sư huynh…" Trần Xuyên vui mừng khẽ reo lên.

Người tới chính là Lôi Ngọc Sách. Nhìn y bụi đất đầy người, gương mặt rõ ràng vẫn có chút thất thần. Tất cả mọi người đều biết rõ nguyên nhân nên không ai nhiều lời. Tô An Thiến cũng chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh y, không nói không rằng.

Nhưng đúng lúc này, trong hư không phía trên thung lũng chợt xuất hiện dị động, đột nhiên nứt toác ra.

Từ chính giữa khe nứt tỏa ra bạch quang chói lòa, tiếp đó, hơn bốn mươi thân ảnh liên tiếp từ trong bay ra.

Trong đó người đầu tiên xuất hiện là một gã nam tử ăn mặc rách rưới, đầu bù tóc rối, bộ dáng chẳng khác một kẻ điên là bao. Người này vừa xuất hiện đã hét lớn: "Khá lắm, chỉ là một đám tàn hồn vậy mà có thể gây ra động tĩnh lớn như thế…"

Người này không phải ai xa lạ, chính là Đại Hắc Thiên Ma Tổ.

Mấy người phía sau hắn cũng đều mang dáng vẻ bụi đất đầy đầu, thoạt nhìn vô cùng chật vật, ngoại trừ đám Hàn Lập và Giao Tam ra còn có hơn ba mươi tu sĩ Thái Ất vốn bị giam giữ bên trong Tiên Phủ.

"Nhiều năm như vậy… cuối cùng… cuối cùng cũng đã thoát ra!"

"Tự do… chúng ta tự do rồi! "

Mấy người Hàn Lập vẫn không tỏ vẻ gì, nhưng hơn ba mươi tên tu sĩ Thái Ất đến từ các tộc khác nhau hiện giờ tràn đầy kích động, thậm chí có kẻ không kiềm chế được mà khóc rống lên, nước mắt tuôn ra như mưa.

"Đa tạ ân nhân cứu giúp chúng ta khỏi cơn hoạn nạn!"

"Đa tạ ân nhân cứu giúp chúng ta khỏi cơn hoạn nạn!"

Không rõ là ai khởi xướng hô lên thật lớn khiến những người còn lại cũng nhao nhao khấu bái cảm tạ Giao Tam.

"Chư vị không cần đa lễ, chỉ là tiện tay mà thôi. Không biết sau này các vị có tính toán gì chăng?" Giao Tam khoát tay, bộ dạng khẳng khái.

"Bị giam giữ đã quá lâu, chúng ta quả thực không biết tình hình bên ngoài hiện nay như thế nào, tông môn cũng chẳng rõ là còn hay mất nữa. Chỉ e hiện tại quá nửa là không có chỗ nào để đi rồi." Đại hán tóc đỏ khô gầy chợt cười khổ một tiếng.

Mấy người đằng sau cũng cảm thán theo một hồi.

"Chư vị, nếu ai đã có nơi để đi, vậy thì bây giờ hãy lên đường thôi. Còn những ai tạm thời chưa biết nên đi đâu vậy thì có thể đi theo ta. Tại hạ sẽ an bài giúp các vị." Giao Tam lại tiếp lời.

Lập tức có bảy tám người ôm quyền bái biệt Giao Tam rồi ly khai. Hơn hai mươi người còn lại vẫn đứng nguyên tại chỗ, chờ đợi Giao Tam dẫn đường.

Hàn Lập chẳng có tâm tư đi quản chuyện giữa những người kia và Giao Tam.

Thân hình hắn lúc này đang lơ lửng giữa không trung, ánh mắt chăm chú quan sát mặt đất phía dưới, thần sắc hết sức khó coi. Nhìn đâu cũng chỉ thấy sự hoang tàn cằn cỗi, một mảnh rừng xanh núi thẳm bạt ngàn nay còn đâu?

Bạch Thủ Cốc trước đây đã hoàn toàn sụp đổ, biến thành một cái hố sâu cực lớn có đường kính lên đến mấy trăm dặm.

Bên dưới hố là vô số khe rãnh ngổn ngang tung hoành, tựa như phóng xạ khuếch tán ra xung quanh. Bên trong những khe nứt này còn phát hiện được chút vết tích nham thạch phun trào rồi hóa thành bột mịn màu đen. Trong phạm vi ngàn dặm quanh khu vực này chẳng còn một chút sinh khí.

Mà sơn mạch khổng lồ vốn nằm vắt ngang phía dưới hầu như đã bị san phẳng, còn đâu dáng vẻ hùng vĩ trước đây. Trên mặt đất hiện giờ chẳng qua chỉ còn lại một triền núi xám xịt chừng hơn mười dặm, vẫn đang có những cột khói đặc bốc lên nghi ngút, phát ra từng trận khí tức khiến lòng người bất an.

Sắc mặt cả đoàn người ai nấy đều có chút tái xanh, lúc này mới thực sự khắc sâu thứ cảm nhận gọi là sống sót sau đại nạn. Gương mặt từng người một dần trở nên trắng bệch, khẽ đưa tay che miệng, một câu cũng không thể thốt nên lời.

"Bí cảnh đã bị phá huỷ hoàn toàn, ngay cả mảnh sơn mạch này hầu như cũng đã bị san bằng rồi. Rốt cuộc là kẻ nào động thủ?" Giao Tam tiến lên đứng bên cạnh Hàn Lập, nhìn xuống vạn dặm hoang địa bên dưới, cũng không nén được phải lên tiếng.

"Dựa theo tình huống trước đây, việc này quá nửa có liên quan đến Thông Thiên Kiếm Phái. Có điều bọn chúng có thực sự cần phải xuống tay đến mức này?" Hàn Lập cũng nghĩ không thông, thì thào đáp lời Giao Tam.

"Rất không có khả năng. Thông Thiên Kiếm Phái vốn khai tông lập phái tại Kim Nguyên Sơn Mạch này. Tuy rằng tông môn trọng địa không đặt ở đây, nhưng nơi này cũng tồn tại một số thế lực Tu Tiên có thực lực, dù không phải là những tông phái phụ thuộc bọn họ, những ít nhiều cũng có chút quan hệ. Bọn họ hẳn là sẽ không điên cuồng đến mức hành động bất chấp hậu quả như vậy chứ." Hồ Tam nghĩ ngợi một chút rồi lắc đầu nói.

"Chưa chắc, sở dĩ Thông Thiên Kiếm Phái và Thiên Thủy Tông có thể kiêu ngạo tại Kim Nguyên Tiên Vực, ngoại trừ thực lực bản thân cường đại, thì nguyên nhân trọng yếu vẫn là bọn chúng một mực thuần phục Thiên Đình. Nếu không như thế, một Tiên Vực hạng trung như Kim Nguyên Tiên Vực, há lại có thể giao phó cho một tu sĩ Thái Ất đỉnh phong như Đông Phương Bạch toạ trấn?" Ánh mắt Giao Tam chợt ngưng lại, dường như có phát hiện điều gì.

"Dù vậy, bọn chúng có thể nhẫn tâm như thế cũng thật sự không dễ dàng. E rằng đằng sau việc này có bàn tay của Thiên Đình." Hàn Lập trầm ngâm một lát rồi nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio