Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

chương 182: tế thiên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: Tùy Phong

Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

"Thì ra là vậy. Nếu mọi chuyện như vậy thì cũng có thể giải thích rõ ràng vì sao với tu vi của ngươi mà cũng có thể gia nhập Vô Thường Minh rồi. Phải rồi, ngươi nói mặt nạ và tín vật này là truyền thừa của tổ tiên ngươi?" Hàn Lập nghe Bạch Tố Viện kể lại, chậm rãi gật đầu, hỏi tiếp.

"Mặt nạ này thuộc về một vị tổ tiên của Bạch gia, chính là vị Tiên nhân đảm nhiệm vị trí trưởng lão nội môn trong Chúc Long Đạo. Bạch gia chúng ta dựa vào vị lão tổ đó mới có thể trở thành tu tiên thế gia âm thầm quản lý Bách Hữu Quốc. Về phần tín vật, dĩ nhiên cũng là của vị tổ tiên đó." Bạch Tố Viện giải thích.

"Nếu là như vậy, tại sao ngươi không đi Chúc Long Đạo tìm vị lão tổ tiên nhân này, xin lão ta tiêu diệt tên Thiên Ma đó?" Hàn Lập khẽ nhướng mày, hỏi.

"Theo gia gia ta nói, vị lão tổ này đột nhiên mất tích từ mấy nghìn năm trước, không có chút tin tức gì. Tộc đã cử mấy vị trưởng lão Hợp Thể kỳ ra ngoài tìm kiếm nhưng cũng mất tích luôn... Từ đó về sau, thế lực của Bạch gia cũng dần dần đi xuống... Bởi vậy, ông cố mới nóng lòng độ kiếp để trở thành Chân Tiên, cuối cùng lại bị Thiên Ma thừa dịp đoạt xá." Bạch Tố Viên vừa nói, vừa liên tục thở dài.

"Hiện tại, ta tạm thời không có cách nào xác thực được lời nói của ngươi. Chờ đến khi ta tận mắt thấy Bạch Tùng Thạch, nếu quả thực gã bị Thiên Ma đoạt xá, ta sẽ quyết định có ra tay hay không." Hàn Lập nghe xong, suy nghĩ một chút rồi nói.

Hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng lời nói của thiếu nữ này.

Nàng là một tu sĩ Hoá Thần hậu kỳ, vậy mà có thể ẩn nấp được dưới con mắt của một gã Chân Tiên trong nhiều năm như vậy. Điều đó chứng tỏ bản thân nàng cũng không phải là người đơn giản. Trong lòng hắn bắt đầu xuất hiện một tia phòng bị.

"Chuyện này... Được rồi. Đầu tháng sau chính là đại điển Tế Thiên cầu phúc mười năm mới có một lần của Bách Hữu Quốc. Đến lúc đó, hoàng đế sẽ dẫn theo văn võ bá quan, đi đến tế đàn trên núi Thái Nga để cử hành Tế thiên. Bạch Tùng Thạch là Thái sư dĩ nhiên cũng phải đi theo. Lúc đó đã rời xa thành trì của phàm tục, có ra tay cũng giảm ảnh hưởng ở mức thấp nhất." Bạch Tố Viện chần chừ một chút, mở miệng nói.

"Cũng tốt." Hàn Lập nghe vậy, nhẹ gật đầu, coi như đã quyết định mọi chuyện như vậy.

"Phải rồi, không biết xưng hô như thế nào với đạo hữu?" Đôi mắt của Bạch Tố Viện sáng ngời, mở miệng hỏi.

"Lệ Phi Vũ."

...

Ở phía Đông của dãy núi Thái Nga của Bách Hữu Quốc, thế núi hùng tráng, phong cảnh tú lệ. Đỉnh Thái Nga là đỉnh núi cao nhất trong dãy núi, được mệnh danh là "Đông Nhạc Thần Sơn", được dân chúng tại Bách Hữu Quốc rất tôn sùng. Tương truyền rằng, giữa thanh thiên bạch nhật đã có một vị Chân Tiên đắc đạo phi thăng tại đây.

Văn nhân thi sĩ ở Bách Hữu Quốc thường hay du sơn ngoạn thuỷ đỉnh Thái Nga, vì chuyện tương truyền mà ngâm thơ làm phú ca ngợi nơi đây. Đến nay, trên đỉnh núi, khắp nơi đều còn lưu lại vài câu thơ được khắc trên đá, hằng năm thu hút không ít dân chúng ngưỡng mộ cảnh đẹp mà đến tham quan.

Nhưng mà, một tháng trước, cả ngọn Thái Nga bị rất nhiều binh sĩ mặc áo giáp vương phủ vây quanh. Bất kể là con cháu của vương công quý tộc hay là dân chúng bình thường, tất cả đều bị cấm lên núi.

Đối với chuyện này, dân chúng của Bách Hữu Quốc không có bất kỳ dị nghị nào, bởi vì họ đều biết, hoàng đế muốn đến tế thiên cầu phúc.

Tuy nói đỉnh Thái Nga bắt đầu bị phong tỏa để tổ chức tế điển cầu phúc, nhưng mấy ngày trước, dân chúng từ các quận lân cận kéo đến khiến cho quận Đông Thái dưới chân núi luôn trong tình trạng chật kít người.

Ngày diễn ra Tế điển. Trời còn chưa sáng, dân chúng đã đứng chật ních hai bên đường trải dài từ trong Quận thành đến đường lên đỉnh Thái Nga, để được nhìn thấy dung nhan của hoàng đế.

Giờ lành vừa đến, xa giá chở hoàng đế cùng với văn võ bá quan đi thẳng từ bên trong hành cung ra ngoài Quận thành. Đội Ngự Lâm Quân hộ tống xa giá đi thẳng đến đỉnh Thái Nga không ngừng nghỉ.

Ở đỉnh Thái Nga, trên một tế đàn hình tròn trống trãi, đã sớm bày biện xong bàn ghế lư hương. Trên mặt đất, tấm thảm đỏ thiêu gấm vóc trải rộng, hai bên có nhiều văn võ bá quan đang mặc lễ phục. Sắc mặt mọi người tràn đầy thành kính, chắp tay chờ đợi.

Trong đám người, một gã quan phủ có gương mặt bình thường, buông thõng hai tay. Đôi mắt của hắn không ngừng quan sát, đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Người này không phải ai khác, chính là Hàn Lập thay đổi dung mạo, ẩn nấp ở bên trong. Còn Bạch Tố Viện lại dùng một phương pháp khác để che giấu, ẩn nấp bên ngoài tế đàn.

Sau khi quan sát một lát, Hàn Lập phát hiện ngoại trừ đội tu sĩ tuần tra, thì còn có hơn mười tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ và Trúc Cơ kỳ đang ẩn nấp. Lễ bộ thượng thư bên cạnh hắn lại là một tu sĩ Hoá Thần kỳ.

Trong lòng Hàn Lập biết, phần lớn những người này là do Bạch gia ở sau lưng bố trí.

Khoảng một hai canh giờ sau, xa giá của hoàng đế cuối cùng cũng đã lên đến đỉnh Thái Nga.

Thoạt nhìn, hoàng đế không quá hai mươi tuổi, được thái giám dìu xuống xa giá. Hoàng đế cũng không nóng lòng đi vào trong tế đàn ngay, mà đứng ở một bên xa gia, giống như là đang đợi gì đó.

Sau một lúc lâu, các xe ngựa phía sau cũng lục tục chạy đến.

Một xe ngựa nhanh chóng dừng ở phía sau xa giá. Sau khi dừng lại, cửa xe mở ra, một lão giả râu tóc bạc phơ mặc áo bào màu tìm giơ một bàn tay ra. Dưới sự giúp đỡ của tuỳ tùng, lão giả run rẩy bước xuống xe ngựa.

Mặt mũi của lão thoạt nhìn cực kỳ già nua, nếp nhăn trải dài trên mặt, hai mắt đục ngầu, trên trán còn phất phơ mấy sợi tóc bạc, thân hình còng xuống, bộ dạng nhìn như gần đất xa trời.

Hoàng đế chờ lão giả kia chậm rãi đi đến bên cạnh, sắc mặt trở nên vui vẻ. Hoàng đế đi trước còn lão giả ngay đằng sau cùng đi đến tế đàn, văn võ bá quan còn lại nhanh chóng bước theo sau.

Hàn Lập lẫn trong đám người, đột nhiên sâu trong đáy mắt hắn loé lên lam mang một cái rồi biến mất. Ánh mắt hắn đảo qua lão giả, trong lòng liền xác định người này chính là lão thái sư Bạch Tùng Thạch.

Tuy rằng, người này thể hiện hành động già yếu như lão giả tám chín mươi tuổi, cũng như ẩn tàng khí tức trên người vô cùng tốt, nhưng mà vẫn không thể qua mắt được thần thức của hắn. Xem ra, người này là một tu sĩ Đại Thừa kỳ.

Trừ việc y cố ý áp chế tu vi và che giấu khí tức ra, hắn không có phát hiện bất kỳ điểm gì bất ổn.

Hoàng đế cùng Bạch Tùng Thạch chậm rãi bước lên từng bậc thang, từ từ đi lên tế đàn. Văn võ bá quan chỉ đi đến chân tế đàn, rồi dừng lại.

Lão giả có bộ dạng già nua, bị Hàn Lập cải trang thành quan văn mặc lễ bộ âm thầm quan sát bỗng đi chậm lại. Ánh mắt lão ta làm như lơ đãng liếc một chỗ nào đó bên ngoài tế đàn. Trong con mắt đục ngầu của lão đột nhiên hiện lên một tia tinh quang, nhưng rất nhanh sau đó trở lại bình thường. Sau đó, lão ta lại tiếp tục đi lên trung tâm tế đàn.

Dưới sự chủ trì của một viên quan lễ bộ lớn, tế điển tiếp tục diễn ra như bình thường. Hàn Lập trầm ngâm không nói gì, trong lòng đang cân nhắc.

"Lệ đạo hữu, hình như tên ma đầu kia đã phát hiện ra ta. Tại sao ngươi còn không ra tay? Không lẽ ngươi bị Chướng Nhãn pháp của ma đầu kia mê hoặc nên bỏ qua sao?" Đột nhiên âm thanh của Bạch Tố Viện vang lên trong đầu hắn, lộ ra vài phần lo lắng.

"Đạo hữu Ma Quang có thể giúp ta nhìn một chút..." Hàn Lập nghe vậy, cúi đầu nhìn cái bóng của mình, dùng tâm thần liên hệ hỏi.

Sau một hồi trầm mặc, cũng không thấy bóng dáng của hắn có gì thay đổi, trong lòng hắn vang lên âm thanh của Ma Quang: "Hàn đạo hữu, công phu ẩn giấu khí tức của kẻ này khá cao. Nhưng mà theo ta quan sát, kẻ này chính xác thuộc một chi của Thiên Ma Ngoại Tộc"

Hàn Lập nghe vậy, thu hồi ánh mắt, cười nhếch môi.

Lúc này, dưới sự an bài của viên quan Lễ Bộ, hoàng đế đã đi đến trước tam sinh (*), kính qua ba cây nhang thơm, sau đó lui sang một bên.

(*)Tam sinh: Ba con vật giết đi để tế thần, gồm bò, dê và heo

"... Ngô Hoàng sùng đức, ngưỡng duy Thánh Thần, kế thiên lập cực... Vì thiên lập tâm, vì dân sinh lập mệnh, vì muôn đời lập thái bình... Công hóa chi long, vĩnh cửu vô thương... Cho chi nhận thiên tự, cẩn dùng tế..."

Bạch Tùng Thạch với tư cách đứng đầu bá quan văn võ, bắt đầu quay mặt về phía quần thần, thay hoàng đế tụng niệm Kính Thiên tế văn. Thanh âm của lão khàn khàn, giống như không còn hơi sức để nói.

Hàn Lập nhìn đến đây, đột nhiên bước ra khỏi đám nguời.

Quan viên Lễ bộ ở bên cạnh kinh hãi, lập tức vội vàng quát bảo hắn dừng lại, nhưng chỉ thấy bóng người phía trước đột nhiên hoa lên rồi biến mất không thấy tung tích.

Trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện ở trung tâm tế đàn.

Hắn phất tay áo, một cơn gió lốc màu xanh lập tức lao ra, như một con Thanh Long quét sạch khắp nơi. Cơn lốc xoáy bao phủ lấy Hoàng Đế cùng mọi người mang xuống dưới chân núi.

Đám tu sĩ ẩn nấp bên trong phàm nhân toả ra hào quang trên người, muốn thoát khỏi cơn gió xoáy nhưng không được, đành phải cùng với mọi người bay xuống chân núi Thái Nga.

"Ngươi là viện binh mà nha đầu kia mời tới?" Bạch Tùng Thạch ngưng niệm tế văn, xoay người nhìn về phía Hàn Lập.

Hai mắt vốn đã đục ngầu lập tức trở nên vô cùng minh mãn, thân hình vốn đang bị còng đột nhiên thẳng lên. Hai tay lão vén tóc rối bời trên trán, khí tức suy sụp trên người bị thổi bay, thay vào đó là một loại khí tức mạnh mẽ của người cầm quyền.

Hàn Lập cười lạnh, không trả lời Thân hình hắn loé lên rồi đột nhiên bay đến, đánh ra một quyền xuống đầu lão giả.

Lão giả thấy hắn phát ra khí thế như thế, khoé mắt thoáng co lại, thân hình loé lên, nhanh chóng lùi về sau hơn mười trượng.

Hàn Lập đánh ra một quyền thất bại, trúng vào tế đàn trên mặt đất.

Một tiếng "ầm ầm" vang lên rất lớn. Toàn bộ tế đàn bị nứt vỡ, hoá thành một mảng bột mịn.

Bốn phía xung quang Hàn Lập đột nhiên xuất hiện hơn mười vệt lưu quang hạ xuống. Cả bọn trợn mắt nhìn hắn.

"Cuồng đồ to gan đến từ nơi nào, dám tập kích lão tổ nhà ta!" Một lão giả mặc áo bào xanh, chỉ tay về Hàn Lập, quát to.

Hàn Lập vừa đánh ra một quyền, cũng không định lại làm loạn, chẳng qua hắn nhìn chằm chằm vào Bạch Tùng Thạch ở trước mặt, không thèm để ý đến bọn người ở xung quanh.

Những người này đều là tu sĩ Bạch gia, người mạnh nhất thì tu vi cũng chỉ là Hoá Thần hậu kỳ, dĩ nhiên hắn sẽ không thèm tính toán với bọn họ.

Đúng lúc này, một thân ảnh nhỏ bé từ đằng xa nhanh chóng bắn đến, hạ xuống chỗ tế đàn đã nứt vỡ. Chính là Bạch Tố Viện, dung mạo nàng thanh tú xinh đẹp, đang mặc một bộ váy ngắn màu hồng cánh sen.

"Nhị thúc công, đại bá... Các người dừng tay. Vị này là Lệ tiền bối do cháu mời đến để tiêu diệt Thiên Ma. Các người đừng bị tên ma đầu kia đầu độc, chết một cách oan uổng." Bạch Tố Viện lớn tiếng kêu gọi.

"Im ngay, đồ nghiệp chướng. Ngươi không chỉ sát hại ông nội của mình, lại còn dám ăn nói bậy bạ, phỉ báng tộc trưởng. Thật là không biết sống chết. Hôm nay, ta thay mặt đại ca thanh lý môn hộ." Lão giả áo bào xanh được Bạch Tố Viện gọi là nhị thúc công giận tím mặt, hào quang trên người toả ra sáng ngời, đuổi giết Bạch Tố Viện.

Hàn Lập thoáng nhìn cảnh này, không thèm để ý, chỉ bước từng bước đến chỗ "Bạch Tùng Thạch”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio