Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

chương 21: nguyên anh dị biến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch và đề tự: KenSeki

Biên: nila32

Trải qua một đoạn phong ba,

Kiểm tra đạo quả chỉ còn Nguyên Anh.

Nguyên Anh lại chẳng an lành,

Làm anh khôi phục một đường gian nan.

Bên trong Linh thuyền.

Hàn Lập đang nhắm mắt khoanh chân, dựa lưng vào một bên vách tường. Liễu Nhạc Nhi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, tò mò nhìn ngắm xung quanh, từ đồ trang trí trên Linh thuyền, đến cảnh vật bên ngoài đang trôi nhanh về phía sau.

Cổ Vận Nguyệt đứng trước điều khiển Linh thuyền, đồng thời thì thầm nói chuyện gì đó với Dư Mộng Hàn bên cạnh.

Một lúc lâu sau, Hàn Lập thở nhẹ ra một hơi, từ từ mở mắt, sắc mặt trầm tư suy nghĩ.

Từ lúc tỉnh lại, hắn đã phát hiện bản thân không có cách nào thu nạp thiên địa nguyên khí vào cơ thể mình, càng không thể nào trực tiếp thông qua thổ nạp mà khôi phục pháp lực, lúc trước do vừa khôi phục thần thức, lại vẫn còn đang chút sợ hãi vì mới bị mất trí nhớ, cho nên chưa kịp kiểm tra kỹ việc này.

Hôm nay, sau khi thử kiểm tra lại lần nữa, họ Hàn nhận ra tình trạng vẫn giống lúc trước, bản thân không cách nào hấp thu được thiên địa nguyên khí.

Hàn Lập suy nghĩ một hồi, rồi khẽ lật tay, lấy ra một bình ngọc màu trắng. Vừa mở nắp bình, mùi thuốc cực kỳ nồng đậm lập tức xông thẳng lên mũi, khiến tinh thần hắn khẽ rung động.

Hàn Lập đổ ra một viên đan dược màu xanh, dùng hai ngón tay cầm lên, giơ lên trước mặt xem xét.

“Đây là Vọng Tê Đan sao? Hy vọng thực sự có chút tác dụng.” Hàn Lập lầm bầm mấy tiếng, rồi cho viên đan dược vào miệng, sau đó lập tức nhắm mắt lại, bắt đầu điều tức.

Liễu Nhạc Nhi thấy thế thì cũng biết ý, không quấy rầy hắn. Nàng thấy Cổ Vận Nguyệt và Dư Mộng Hàn đang chuyện trò với nhau bèn đứng dậy đi về phía hai người, rồi cũng ngồi xuống khe khẽ nói chuyện cùng.

Một lát sau, dược lực dần dần lan tỏa, lông mày Hàn Lập bỗng khẽ nhíu lại, từ đan điền ở phía dưới bụng từ từ sinh ra một cỗ khí ôn hòa như dòng nước ấm, rồi tự động chảy dọc theo kinh mạch toàn thân.

Sau khi hoàn thành một vòng chu thiên, hắn cảm thấy toàn thân thư thái hơn rất nhiều. Cơ thể vốn luôn trống rỗng, bấp bênh không có điểm tựa lúc trước nay đã cảm thấy một chút thay đổi. Đan điền đã sinh ra một chút pháp lực, mặc dù rất nhỏ bé không đáng kể, nhưng cũng khiến hắn vui mừng đôi chút.

Hàn Lập từ từ mở mắt ra, bàn tay nắm chặt lại đặt trên hai đầu gối, sau khi nghỉ một chút, lại ngửa bàn tay lên, trong lòng bàn tay lại đã có thêm hơn mười khỏa đan dược khác.

Những đan dược này một số là do Bạch Thạch chân nhân cướp được ở bên ngoài, còn lại một ít là đồ còn sót lại trên người tên Tề Minh Hạo, hầu hết đều là đan dược dùng để khôi phục pháp lực, chất lượng tốt xấu lẫn lộn, kém xa viên Vọng Tê Đan ban nãy.

Hàn Lập vê vê một viên, cho vào miệng, rồi lại từ từ nhắm mắt lại.

Tuy nhiên, sau một lúc lâu, hắn đột nhiên lại mở mắt ra, mặt có vẻ nghi ngờ, sau đó lập tức cầm một viên khác, nuốt vào bụng.

Lại sau một lúc, hắn mở mắt ra lần nữa, ánh mắt có chút ảm đạm.

Vừa rồi, hắn nuốt liên tục hai viên đan dược, nhưng lại như trâu đất xuống biển, không hề có chút động tĩnh gì, không hề cảm thấy có dược lực tỏa ra, cũng không thấy có thêm chút pháp lực nào được hồi phục cả.

Hàn Lập trầm ngâm, liên tục phục dụng mấy loại đan dược khác nhau.

Chẳng mấy chốc, trong tay hắn chỉ còn lại một viên đan dược màu vàng, to bằng ngón tay cái.

Phẩm chất của viên đan dược này không thấp, cũng không thua kém gì viên Vọng Tê Đan kia, có thể đây chính là viên đan dược mà tên Tề Minh Hạo định dùng để cứu mạng lúc nguy khốn.

Hàn Lập nhìn viên thuốc, mặt không biểu tỉnh, rồi ném luôn vào miệng.

Quả thật viên đan dược này không làm hắn thất vọng, ngay sau khi nuốt viên đan dược màu vàng này xuống, thì dược lực bắt đầu từ từ lan tỏa, hóa thành một luồng linh lực, chảy vào trong đan điền của hắn, làm pháp lực trong người chậm rãi tăng lên một ít.

Lúc này tinh thần Hàn Lập mới thoải mái hơn một chút.

Chỉ cần đan dược có tác dụng, thì việc khôi phục pháp lực không còn là việc khó khăn gì nữa. Còn về việc đan dược không có tác dụng, thì khả năng rất lớn là do cấp bậc của chúng quá thấp.

Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp đột ngột vang lên trong đầu hắn:

“Chúc mừng Hàn đạo hữu, vậy là đã có hi vọng khôi phục lại pháp lực rồi.”

“Chẳng đáng kể gì, chỉ là như cây không gốc, nước không nguồn mà thôi, tác dụng vô cùng nhỏ bé!” Hàn Lập cười miễn cưỡng, dùng thần niệm trả lời.

“Ít vẫn hơn không, pháp lực của Hàn đạo hữu khôi phục được phần nào, thì ta và ngươi cũng có thêm một phần hy vọng trở lại Tiên Giới.” Ma Quang nhàn nhạt đáp lại.

“Đạo hữu nói không sai tuy vậy cũng không dễ dàng như thế đâu.” Hàn Lập chậm rãi trả lời.

“Đan dược thì như vậy, thế còn linh thạch thì sao?” Ma Quang lại hỏi.

“Không cần đạo hữu nhắc, ta cũng đang muốn thử qua một lần đây.” Hàn Lập cười cười, trả lời.

Nói xong, hắn liền lật tay, lấy ra mấy khối linh thạch màu xanh, có to có nhỏ, hai tay nắm chặt, mấy khối linh thạch lập tức phát sáng, tỏa ra một vầng ánh sáng màu xanh lờ mờ.

Liễu Nhạc Nhi và Dư Mộng Hàn ngó thấy từ chỗ Hàn Lập phát ra ánh sáng màu xanh, thì tò mò quay đầu nhìn lại, còn Cổ Vận Nguyệt ở đầu thuyền thì lại không phản ứng gì.

Linh lực màu xanh từ linh thạch từ từ chảy ra, xoay tròn trên lòng bàn tay Hàn Lập một chút, rồi dần dần chở nên mờ nhạt dần.

Một lát sau, đoàn ánh sáng màu xanh dần dần dịu xuống, rồi biến mất trong không khí.

Hàn Lập buông tay ra, mấy khối linh thạch đã chở nên ảm đạm, không chút ánh sáng, ánh mắt Hàn Lập hiện lên vẻ phân vân, im lặng suy nghĩ một lúc.

“Như thế nào rồi, không thể hấp thu linh lực từ linh thạch sao?” Giọng của Ma Quang lại vang lên trong đầu Hàn Lập.

Hàn Lập trầm mặc một lúc, rồi đáp: “Có lẽ cũng giống như đan dược, cấp bậc của mấy viên linh thạch này quá thấp, không có đủ linh lực tinh thuần, không thể chuyển hóa thành pháp lực được.”

“Nếu là như vậy, thì chỉ cần dùng một lượng lớn đan dược cao giai và linh thạch cực phẩm, thì khả năng khôi phục lại pháp lực đã nằm trong tầm tay của đạo hữu rồi.” Ma Quang ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp.

“Không phải đơn giản như thế. Cực phẩm linh thạch có tác dụng hay không thì phải thử qua mới biết được. May là thân thể và thần thức của ta đã tạm ổn định, kể cả không có cách nào thu nạp được thiên địa nguyên khí, thì cũng từ từ cũng sẽ tự khôi phục lại được.” Hàn Lập thở dài, có chút buồn bực, nói.

“Hàn đạo hữu lại khiêm tốn rồi, như tại hạ chứng kiến, nếu chỉ nói thân thể và thần thức của đạo hữu mới hơi vừa tạm ổn định, cũng đã không có đối thủ ở giới diện này rồi. Nếu đạo hữu đã có phương pháp, mong sớm hồi phục lại như cũ.” Ma Quang thong thả nói mấy câu sau đó im lặng không nói thêm gì nữa.

Hàn Lập thở dài một hơi, lúc trước nhặt được mấy túi trữ vật, nhưng lại không có một viên cực phẩm linh thạch nào, nếu không thì đã có thể thử ngay bây giờ.

Tiếp đó hắn kiểm tra cẩn thận lại pháp lực trên người một lần nữa, thấy tu vi hiện tại chỉ tương đương tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ. Nếu muốn tăng trưởng trở lại, thì phải khôi phục được khả năng thu nạp thiên địa nguyên khí, hoặc là trực tiếp sử dụng cao giai đan dược để khôi phục pháp lực.

Nghĩ đến đó, Hàn Lập nhíu mày, nhanh chóng sử dụng thần niềm quan sát bên trong cơ thể, tập trung vào một chỗ sâu trong đan điền.

Chỉ thấy toàn bộ đan điền dường như bị bao phủ bởi một mảng sương mù dày đặc, vô cùng vô tận, mà ở sâu trong đám sương mù dày đặc, có một một quầng kim quang mỏng nhấp nháy, giống như một chiếc đèn màu vàng được thắp sáng trong đêm tối.

Hàn Lập phóng thần niệm tới, nhìn thấy một hình người tí hon toàn thân màu vàng đang tỏa ra hào quang óng ánh, ngồi khoanh chân ở chính giữa đám sương mù dày đặc, hình dáng và thần thái giống Hàn Lập y như đúc, đúng là Nguyên Anh của hắn.

Khuôn mặt của Nguyên Anh bình tĩnh, hai mắt khẽ nhắm, hai tay rủ xuống bên thân, thoạt nhìn như đang ngủ say.

Có lẽ việc hắn không thể hấp nạp thiên địa nguyên khí có liên quan lớn đến tình trạng lúc này của Nguyên Anh. Khi vừa tỉnh lại, hắn đã dùng thần thức kiểm tra qua, nhưng lại không cách nào tiến lại gần Nguyên Anh, càng không thể làm nó thức tỉnh chút nào.

Nếu không phải là sâu trong lòng vẫn mơ hồ còn một tia thần hồn liên hệ với Nguyên Anh, thì hắn suýt nửa tưởng Nguyên Anh của mình là ngoại vật nào đó.

Lúc này, trong đầu Hàn Lập điểm qua một loạt các loại bí thuật, sau cùng, một tay bấm niệm pháp quyết, thúc giục một ít pháp lực mới hồi phục ở trong đan điền, hóa thành một tấm phù văn màu bạc, từ từ bay đến dán lên thân thể Nguyên Anh.

Mấy tiếng "Phốc" "Phốc" trầm đục vang lên.

Đám phù văn màu bạc vừa chạm vào da thịt người tí hon màu vàng, thì liền nổ tung thành một quầng sáng bạc, tản mát ra xung quanh.

Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, cũng không thấy có gì bất ngờ, ngay lập tức lại thay đổi pháp quyết, từ đan điền lại xuất hiện một tia sáng màu trằng ngà bao quanh bốn phía người tí hon, từ từ trói lại…

Mấy canh giờ sau.

Hàn Lập trợn tròn hai mắt, hít mạnh một hơi, nuốt ngược trở lại một ngụm máu nóng chực chờ trào lên cổ họng.

Vừa rồi, hắn không tiếc pháp lực thi triển bí thuật Luyện thần thuật của Tiên giới, cưỡng ép thần niệm xâm nhập vào Nguyên Anh ở trong cơ thể, kết quả là từ bên trong Nguyên Anh phát ra một cỗ uy năng khủng bố, khiến cho thần niệm bắn ngược trở lại. Pháp lực nghịch chuyển đã khiến họ Hàn bị bí thuật cắn trả.

Cũng may là thân thể và thần thức của hắn vô cùng mạnh mẽ. Nếu là người khác, nhẹ thì kinh mạch đứt đoạn, nặng thì thần thức phản phệ mà biến thành si ngốc luôn rồi.

Sau trận giày vò này, pháp lực của Hàn Lập lại bị tiêu hao một phần, tu vi từ Nguyên Anh trung kỳ bị đánh rớt xuống còn Nguyên Anh sơ kỳ, khiến hắn càng thêm phiền não.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio