Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

chương 333: cự thủ (đầu to)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: Độc Hành

"Không thể chậm trễ, nhanh bố trí Tử Dương Trận!" Lô Việt thấy tình hình này, quyết định thật nhanh, cao giọng quát.

Sau khi y ra lệnh, bốn gã tu sĩ Kim Tiên chung quanh đang thúc giục lôi trận lập tức thân hình nhoáng một cái, phân biệt đứng bốn góc chung quanh hai người Hô Ngôn đạo nhân, mỗi người lấy ra một Phù lục màu tím giống nhau có kim văn, quăng tới mặt đất trước người.

Chỉ nghe "Phốc " một tiếng vang nhỏ.

Bốn trương Phù Lục đồng thời thiêu đốt rơi xuống đất, kéo dài ra hóa thành bốn đạo hỏa tuyến, liên kết với nhau tạo thành một quyển lửa hình vuông.

Theo đó, bốn người này đồng thời mở miệng ngâm tụng từng trận chú ngữ.

Trên mặt đất, hào quang quyển lửa lập tức mãnh liệt, hóa thành bốn màn sáng màu tím bay lên trùng thiên, vây hai người Hô Ngôn đạo nhân vào giữa.

Phía trên màn sáng màu tím tuy nhìn không thấy hỏa diễm bốc lên, nhưng trong đó truyền ra sức nóng hừng hực đến đáng sợ, so với hoả diễm Xích Loan của Hô Ngôn đạo nhân phải mạnh hơn vài phần.

Theo trong miệng bốn người đồng thời truyền ra thanh âm chú ngữ, bốn màn sáng đồng thời co rút lại, ép vào chính giữa.

"Theo ta!"

Hô Ngôn đạo nhân thấy vậy, không nói hai lời, nắm lấy bàn tay trắng như ngọc của Vân Nghê, trên người ánh lửa bỗng nhiên dâng lên, định trùng thiên mà đi.

Nhưng mà đám người Lô Việt đã sớm đề phòng, một tia sáng trắng chạy dọc theo thanh lôi trụ tráng kiện cùng một thanh kiếm quang màu vàng cực lớn, đồng thời chém xuống đầu hai người Hô Ngôn nhanh như chớp, trực tiếp bức hai người vào trong Tử Dương Trận.

Mà lúc này, bốn phía màn sáng màu tím đã rút nhỏ lại hơn phân nửa, hai người Hô Ngôn đạo nhân cùng Vân Nghê chỉ có thể đứng sát cùng một chỗ, mới không bị màn sáng làm tổn thương.

Lúc này, cổ tay Hô Ngôn đạo nhân bỗng nhiên khẽ đảo, lấy ra một kiện tuyết bào óng ánh, rũ xuống rồi choàng lên người Vân Nghê, sau đó lật tay lấy ra một quả chuông nhỏ phỉ thuý, ném lên trên đầu.

Lập tức, một đạo hư ảnh chuông lớn màu xanh biếc hiển hiện ra, bao phủ chung quanh bọn họ, ngăn cản màn sáng màu tím bốn phía.

Mà lúc này, sự chấn động cùng nổ vang càng mãnh liệt, Lục sắc chuông ảnh dưới sự thiêu đốt bao quanh của ngọn lửa tím, cũng theo đó kịch liệt đung đưa, bộ dạng tùy thời sẽ sụp đổ.

"Nhanh!" Lô Việt cao giọng quát.

Bốn người bày trận nghe vậy, lập tức cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu tươi lên trên màn sáng màu tím.

Tử Dương sát trận lập tức hào quang đại chấn, rất nhanh co rút lại, càng làm cho Lục sắc chuông ảnh co nhanh lại.

Những người còn lại không hoàn toàn phát động công kích, giờ đồng thời công đến phía hai người.

Mười ngón tay Hô Ngôn đạo nhân nhanh chóng khẽ đảo, Tiên Linh lực trong cơ thể điên cuồng truyền vào trong bảo tháp màu đen, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản áp bách từ màn sáng màu tím, trán lão bắt đầu xuất ra mồ hôi hột.

Mắt thấy hắc tháp sẽ phải tan vỡ, dị biến liền phát sinh!

"Ùm...ụm bò....ò..."

Dưới mặt đất đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn!

Một tiếng vang này không hề giống như thanh âm chuông vang, mà là như thanh âm Hồng Hoang dị thú nào đó gào rú, tràn đầy vẻ thô bạo cuồng dã.

Chỉ thấy khắp mặt đất chấn động ầm ầm, bụi mù trên Bạch Ngọc Phong nổi lên bốn phía, toàn bộ ngọn núi này theo đó trùng xuống, sau một hồi thanh âm "Ù ù", toàn bộ văng tung toé rồi sụp xuống.

Bên trên thân núi, vô số cự thạch rơi xuống, âm thanh vang rền như sấm, xu thế như hồng thủy, tựa như một loại tận thế hàng lâm.

Tất cả mọi người còn lại trên quảng trường không kịp đề phòng, thân thể cùng theo thân núi nứt vỡ đồng thời rơi xuống dưới hơn mười trượng, mới không dễ dàng ổn định lại thân hình, hào quang trên người nhao nhao mãnh liệt, một lần nữa bay vút lên.

Hai người Hô Ngôn đạo nhân cùng Vân Nghê lại không bay lên chạy trốn, mà dưới cự thạch bụi mù đầy trời yểm hộ, lại rơi thẳng xuống, đã rơi vào đáy Bạch Ngọc Phong, thân ảnh bị cát đá bụi mù triệt để vùi lấp.

"Không thể để Hô Ngôn đạo nhân trốn thoát!" Lô Việt cất cao giọng quát với mọi người.

Dứt lời, một tay y cầm kiếm, một tay kết kiếm quyết, thân hình ngược lại lướt hạ xuống, bên ngoài thân phát ra kim quang mãnh liệt, ngoài thân kim quang ngưng tụ thành một thanh cự kiếm màu vàng dài hơn trăm trượng, bay thẳng vào bụi mù dưới Bạch Ngọc Phong.

Các tu sĩ Tiên Cung còn lại không nói hai lời, lập tức theo sát phía sau, đáp xuống.

Âu Dương Khuê Sơn chần chờ một chút, lại không có tiến lên cùng, mà thân hình nhoáng một cái lơ lửng ở trên không xa.

Nhưng vào lúc này, hơn mười ngọn núi liền nhau không xa Bạch Ngọc Phong đồng thời rung mạnh, một tòa tiếp theo một tòa ầm ầm sụp đổ xuống, bên trong phạm vi mấy ngàn dặm đều là một mảnh sơn băng địa liệt, bụi đất tung bay hỗn loạn.

Đám người Lô Việt vừa xông vào trong bụi mù, lập tức cảm thấy phía dưới có một cỗ sóng khí nóng rực đánh tới trước mặt, là một cỗ uy áp khủng bố làm cho người hít thở không thông.

"Không được, trước rút lui đã!" Lô Việt ngự kiếm liền ngừng gấp, quát lớn với mọi người.

Đám người Đổng Kiệt nghe tiếng lập tức ngừng lại, bay ngược về phía sau, nhao nhao rời xa Bạch Ngọc Phong đang sụp đổ.

"Oanh long long..."

Một hồi thanh âm tiếng sấm liên tục vang lên nặng nề, phía dưới trong bụi mù đột nhiên có ánh sáng màu đỏ thoáng hiện.

Tiếp theo "Oanh" một tiếng lên, một cỗ nham thạch nóng chảy đỏ thẩm thô to hơn trăm trượng, giống như đầu Xích Viêm giao long từ lòng đất phun ra, bay thẳng vào ngàn trượng trên không, sau đó văng tung toé ra, hóa thành một mảnh Xích Diễm Hỏa Vũ, vung vãi đầy trời.

Thương Lưu Cung chủ Lạc Thanh Hải thấy thế vung chưởng lên, tọa hạ hoa lớn màu lam liền dẫn hết thảy môn nhân Thương Lưu Cung bay vút về phương bắc.

Bên trên bầu trời mấy ngàn dặm ở phía tây Bạch Ngọc Phong, hơn mười vị phó đạo chủ tụ tập cùng một chỗ, sắc mặt khó coi, lúc trước bọn họ thụ lệnh Âu Dương Khuê Sơn, chuyển dời đám đệ tử cấp thấp trong môn đến khu vực an toàn, đồng thời cũng đưa những ngoại tông nhân đến tham dự đến nơi này.

Lần này phát sinh biến cố, bất luận nói thế nào cũng không tính là sự tình tốt đẹp gì, bọn họ cũng không muốn bị những người này một đường vây xem, ngày sau lại truyền bá rộng rãi ra ngoài.

Sau khi dàn xếp tốt hết thảy, vì để tránh phiền toái không cần thiết, bọn họ liền ở lại nơi đó, không có phản hồi Bạch Ngọc Phong.

Giờ phút này cảm nhận được mặt đất trong vòng ngàn dặm rung mạnh, lông mày cả đám nhao nhao cau lại, nhìn về phía Bạch Ngọc Phong.

...

Cùng lúc đó, trên đỉnh núi phía đông cách vạn dặm Bạch Ngọc Phong.

Hàn Lập cùng hơn mười tên Trưởng lão Chân Tiên cảnh tề tụ, Kỳ Lương cũng ở trong đó, ánh mắt mọi người nhìn về phía Bạch Ngọc Phong.

"Làm sao lại đưa tới động tĩnh lớn như vậy, cũng không biết Bách Lý đạo chủ bên đó như thế nào..." Một gã Trưởng lão trán rộng râu tóc hoa râm lộ vẻ ưu sầu, nhịn không được thở dài nói.

"Mặc kệ Bách Lý đạo chủ có thể vượt qua một kiếp này hay không, Chúc Long Đạo cũng sẽ không còn là Chúc Long Đạo quá khứ nữa rồi." Một gã Trưởng lão khác nhịn không được nữa nói ra.

"Hừ, Bắc Hàn Tiên Cung thường ngày tỏ vẻ đạo mạo, hôm nay tất cả hành động quả thực không bằng cường đạo”.

“Bọn chúng như vậy, còn không bằng..." Một gã Trưởng lão dáng người tròn vo tức giận bất bình nói ra.

Lời y còn chưa nói hết, đã bị một gã Trưởng lão khác bên cạnh lên tiếng cắt ngang: "Chúc Trưởng lão, chớ có nói bậy..."

Người nọ nghe tiếng, trầm mặc hồi lâu, cũng chỉ có thể phát ra một tiếng thở dài, không lên tiếng nữa.

Hàn Lập tới giờ phút này vốn định lặng yên ly khai, nhưng lại không lập tức rời đi, mà là im lặng đứng ở đỉnh núi dọc theo quảng trường, trong đôi mắt lam mang chớp động nhìn về phía Bạch Ngọc Phong.

Hắn thấy bầu trời bên kia ánh lên một mảnh lửa đỏ, nham thạch nóng chảy đầy trời rơi vào núi rừng phụ cận, lập tức dấy lên hỏa diễm hừng hực.

Dưới cơn gió thổi, lửa nhanh chóng lan tràn ra cả trăm dặm, khói đặc lập tức bay lên cuồn cuộn, hầu như che phủ cả phiến thiên không, trên mặt đất cũng nhanh chóng biến thành một biển lửa.

Ở giữa thiên địa dường như cũng chỉ còn lại hai màu đỏ đen, cảnh tượng thoạt nhìn quả thực giống như tận thế.

Chính khi tất cả mọi người kinh nghi bất định, trong biển lửa khói mù dày đặc bao trùm cả Bạch Ngọc Phong, bỗng nhiên có một bóng mờ màu đen cực lớn đột nhiên nhô lên.

"Đó là cái gì..." Kỳ Lương thấy thế, nhịn không được kêu lên.

Những người còn lại nghe tiếng nhìn qua, đều cả kinh.

Chỉ thấy trong biển lửa, có một đạo cầu hình vòm màu đen vô cùng tráng kiện nhô lên, chiều dài vượt qua vài ngọn núi, phía trên hắc diễm thiêu đốt cuồn cuộn, thoạt nhìn thập phần quỷ dị.

Lam mang trong hai mắt Hàn Lập tăng lên, đồng tử hơi co lại một cái.

Hắn thấy rõ ràng phía trên toà hoả diễm màu đen thiêu đốt "Cầu hình vòm" này, thình lình phân bố dày đặc từng mảnh lân phiến hình thoi cực lớn, thoạt nhìn không khác gì một con mãng xà.

Không chờ hắn kịp suy đoán, liền "Oanh" một tiếng vang thật lớn truyền đến!

Mọi người cảm giác ngọn núi dưới chân mình cũng theo đó chấn động kịch liệt, giống như cũng muốn sụp đổ xuống, không ít người thậm chí đã sáng lên độn quang, bay lên trời rồi.

Bất quá cũng may sau khi rung mạnh, ngọn núi liền khôi phục nguyên trạng, ngược lại thân núi Bạch Ngọc Phong vốn đã sụp xuống một mảnh, vậy mà lại lần nữa nổ tung lên, vô số núi đá cây rừng từ trong nổ bắn ra, bay về bốn phương tám hướng.

Càng nhiều nham thạch nóng chảy từ dưới lòng đất nổ tung phun ra, hóa thành hơn mười dòng sông đỏ thẩm uốn lượn vặn vẹo, chảy dọc theo sườn núi xuống, những nơi đi qua liệt diễm thiêu cháy, hóa thành một mảnh đất khô cằn.

Dưới tình hình này, Lô Việt cùng đám tu sĩ Tiên Cung bất chấp đi quản Hô Ngôn đạo nhân cùng Vân Nghê, nhao nhao bay khỏi phạm vi nơi đó trăm dặm, quanh mình hiện lên một màn sáng, ngăn cản toái thạch cùng nham thạch thỉnh thoảng từ trên không trung rơi xuống.

Rất nhanh, trong phạm vi hơn mười dặm quanh Bạch Ngọc Phong đã bị nham thạch nóng hổi đỏ thẫm chảy nhồi vào, biến thành một cái hồ nham thạch nóng chảy thật lớn, bên trong thỉnh thoảng lại cuồn cuộn xuất ra từng cái bóng bóng khí màu đỏ thật lớn.

"Nham thạch nóng chảy chỗ này có chút cổ quái, bọn Hô Ngôn đạo nhân trốn ở phía dưới, không nên tùy tiện tới gần, trước bức bọn chúng đi ra đã." Lô Việt thả ra thần thức quét một vòng, sau đó cất cao giọng hô.

"Để cho ta!"

Đổng Kiệt nói xong, cổ tay run lên, trong lòng bàn tay nhiều ra một viên đá màu đen lóe ra tinh quang, đưa tay vứt vào hồ nham thạch nóng chảy.

Theo đó từng trận âm thanh ngâm tụng trong miệng y vang lên, phía trên viên đá lập tức truyền đến từng tiếng vang "Ông ông", theo đó biến lớn lên, rất nhanh liền biến thành một ngọn núi khổng lồ cao ngàn trượng, mang theo âm thanh gào thét, rơi đập xuống giữa hồ nham thạch.

"Oanh" một tiếng vang thật lớn!

Ngọn núi khổng lồ ngàn trượng rơi vào trong nham thạch nóng chảy đỏ thẫm, trong nháy mắt chìm đến giữa sườn núi, thoáng cái kích khởi lên sóng lửa cao mấy trăm trượng, nham thạch nóng chảy màu đỏ tươi cuồn cuộn kịch liệt, tóe lên vô số chất lỏng nóng rực, văng về bốn phía.

Nhưng mà rất nhanh, hồ nham thạch nóng chảy liền khôi phục bình tĩnh, chỉ còn lại ngọn núi màu đen khổng lồ chìm vào trong hồ.

"Rống..."

Đúng lúc này, một tiếng thú rống cuồng bạo từ trong hồ nham thạch nóng chảy truyền ra, làm mặt hồ chấn động mãnh liệt.

Sau một khắc, ngọn núi màu đen bỗng nhiên từ trong hồ nham thạch nóng chảy bay ra, bị ném vào giữa không trung cao, hắc quang chớp động phía dưới, ầm ầm vỡ vụn ra.

Theo sát phía sau, một đầu lâu màu đen so với tòa núi kia còn muốn lớn hơn một chút, liền từ trong hồ nham thạch nóng chảy đột nhiên thò ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio