Phàm Nhân Tu Tiên

chương 1040: thoát thân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hàn Lập rốt cuộc cũng biết thế nào là ác phong như đao, đất trời sụp đổ.

Tuy mới chỉ là lân cận khu vực uy năng của Hắc Phong Kỳ nhưng đã có cảm giác bản thân như mất đi ngũ quan, tai chỉ truyền đến tiếng gió vù vù, trong mắt toàn là một mảnh màu vàng. Thậm chỉ cả thần thức cũng không thể rời đi dù chỉ nửa bước, vừa mới rời khỏi vòng bảo hộ ra bên ngoài thì thần niệm đã bị ác phong thổi đi tan tác.

Cuối cùng hắn cũng hiểu được cái gì là Tam Diễm Phiến không thể so cùng Thất Diễm Phiến, Thông Thiên Linh Bảo bài danh cuối bảng. Tam Diễm Phiến mới chỉ phát huy được ba bốn thành, so với uy năng của Hắc Phong Kỳ này, cơ bản khác nhau một trời một vực.

Cũng may là thần thông Minh Thanh Linh Mục vẫn dùng được, đem linh lực rót vào hai mắt từ trong đồng tử lam mang lóe ra, cuối cùng có thể mơ hồ thấy được đồ vật trong phạm vi mười trượng.

Còn về phần Cửu Chân Phục Ma Trận ở phía xa nằm trong ác phong hung mãnh sẽ biến thành thế nào, hắn trong nhất thời không thể biết được. Nhưng từ từng đợt chấn động nơi mặt đất truyền đến, có thể thấy được cuộc chiến diễn ra kịch liệt như thế nào.

Ngẩn đầu nhìn lên trời, không trung vẫn không thay đổi. Tất cả đều bị cuồng phong quật mạnh giống như là một đám hổn độn, không biết phải chạy đi đâu nữa.

Hàn Lập thần sắc trầm trọng, bên ngoài vòng bảo hộ âm thanh vù vù ngày càng lớn, để duy trì vòng phòng hộ này, tiêu hao pháp lực so với trước rõ ràng lớn hơn nhiều.

Hắc Phong Kỳ vẫn không ngừng tăng cường trên không trung.

Hít một hơi, hắn theo bản năng nhìn xuống chân một cái, tựa hồ chui xuống đất trốn đi cũng không phải là một ý tồi.

Còn phía bên cạnh, cách tầng phòng hộ của hắn một trượng có một đạo phong trụ màu đen từ phí trên trời thoát xuống, nhanh chóng cuồng trướng to dần lên.

Nhất thời một lực hút to lớn truyền đến, màn hào quang màu xanh dường như không tự chủ được, dần dời về phía hướng phong trụ.

Hàn Lập cả kinh, pháp lực cả người căng lên. Màn hào quang đại trướng lên mới có thể ngăn trụ, miễn cưỡng dừng lại.

Lập tức hơn mười đạo kim sắc kiếm quang từ trong màn hào quang bắn nhanh ra. Vây quanh màn hào quang đan xen vào nhau làm cho ánh sáng chớp lóe lên rất nhiều, kiếm khí giăng lên khắp nơi. Đem phong trụ màu đen còn chưa kịp hình thành đập nát đi. Nhưng liền lập tức hắc khí lần nữa ngưng tụ lại xoay tròn lên. Trong nháy mắt lại hình thành cơn lốc xoáy.

Hàn Lập thấy vậy, sắc mặt âm trầm rồi kêu Ngân Nguyệt nhanh chóng lui về phía sau thật nhanh.

Xem ra phong trụ đó thực sự tà môn, phi độn tránh xuống đất như vậy mà cũng không thấy an toàn.

Cần thận né tránh được vài lần phong trụ đánh tới, hai người từ từ lui tới một góc tối của khu vực này.

Phía trước là một vùng tối đen với bức tường màu xám ngăn cản.

Quả nhiên giống như hắn nghĩ nơi này cuồng phong yếu hơn và phong trụ cũng không có đi tới nơi này.

Cuối cùng hai người có thể nghĩ ngơi thở một chút.

Nhưng vẻ căng thẳng vẫn không biến mất trên khuôn mặt của Hàn Lập, ngược lại còn hướng về phía cung điện phía sau nhìn một chút, trong mắt tinh quang chợt lóe, bàn tay rung lên một cái phi kiếm màu vàng dài một thước mãnh mẽ bắn nhanh ra phía trước đánh thẳng tới bức tường đang chắn lại.

" Bụp" một tiếng, bức tường ngăn cản phía trước liền bị nứt ra vài khe hở, nhưng lập tức bạch quang lóe lên, rồi khôi phục lại như trước.

Hàn Lập nhíu mày.

Thoạt nhìn thấy bức tường này không thấy cứng cỏi gì cả, phi kiếm dễ dàng đánh nứt ra. Nhưng lại không biết độ dày ra sao, mà cấm chế này lại có tốc độ hồi phục nhanh kinh người. Nếu một kích mà không thể xuyên thủng được bức tường ngăn cản phía trước thì căn bản không thể nào rời đi khỏi nơi này.

Nghĩ tới đây, sau một lúc trầm ngâm suy nghĩ, tay của Hàn Lập đưa lên đặt tới túi trữ vật ở bên hông.

Linh quang chợt lóe, Tam Diễm Phiến liền hiện ra ở trong tay của hắn.

Linh lực chậm rãi cận thẩn rót vào trong, liền làm cho phiến này hiện ra một tầng ánh sáng ba màu.

Hàn Lập hít vào một hơi, một tay cầm chiếc phiến này nhắm tới bức tường ngăn cản phía trước nhẹ nhàng kích một cái.

Lập tức một ngọn lửa tam sắc từ trên mặt chiếc phiến nổi lên tiến tới chổ bức tường ngăn cản phía trước, không một tiếng động phá tan tạo thành một cái lổ hổng chừng một trượng.

Nhưng ánh mắt Hàn Lập nhìn vào bên trong thì lại trở nên cực kỳ khó coi.

Bởi vì một kích này đánh sâu tới mười trượng thì ngọn lửa này mới dần dần mất đi. Còn bức tường thì trở lại như củ không có bị xuyên thủng.

Tuy rằng không có tung ra hết uy lực của Tam Diễm Phiến nhưng bức tường chắn trước mặt vẫn như cũ việc này làm cho sắc mặt của hắn trầm tư một chút.

Tam Diễn Phiến mặc dù uy lực không nhỏ, nhưng một kích vừa rồi không có hiệu quả, cho dù làm lại tăng thêm chút uy năng, có thể hay không phá được cấm chế do thượng cổ tu sĩ bố trí, hắn thật sự không dám quá tin tưởng. Dù sao nơi này cũng là nơi phong ấn Lung Mông yêu phi và cổ ma thánh tổ hóa thân.

Hơn nữa nếu tung ra toàn bộ uy lực của Tam Diễm Phiến thì sẽ tạo chấn động không nhỏ, một kích này sẽ làm cho Cổ Ma Thánh Tổ chú ý đến. Đến lúc đó mà bức tường ngăn cản không bị phá vỡ, thì giống như tự lấy lửa đốt mình rồi.

Huống hồ trong lòng hắn còn hoài nghi, tầng ngăn cản thành có thể có điều quỷ dị, cẩn thần còn có liên hoàn cấm chế trong đó. Lỡ như phá hủy được bức tường ngăn cản này nhưng lại dẫn động một tầng cấm chế phản phệ khác thì quả không phải là chuyện tình nói chơi được.

Trong lòng nghĩ như thế, bàn tay của Hàn Lập nắm chặt lấy Tam Diễm Phiến, sắc mặt âm trầm bất định hiện ra.

"Không gian nơi này không chỉ đơn giản như vậy. Chủ nhân không nên mạo muội vọng động thì tốt hơn." Sau khi nhìn thấy Lung Mộng thì Ngân Nguyệt có chút hoảng hốt, đột nhiên mở miệng nói ra.

Hàn Lập nghe vậy cười cười, đang muốn nói chuyện gì đó với nàng thì bổng nhiên sắc mặt trầm xuống, xoay đầu một cái nhìn tới phía trước mặt lạnh lùng nói:

"Ai, ở nơi này làm gì, nếu lén lén lút lút như vậy thì đừng trách ta sao không khách khí."

Nói xong lời này, hắn liền đem Tam Diễm Phiến trong tay hướng ra phía trước. Lưu chuyển trên không vài cái.

"Hàn đạo hữu xin hãy dừng tay, tại hạ cũng biết được uy lực bảo phiến của ngươi, không cần phải vô duyên vô cớ xuất kích." Một thanh âm của nam tử từ từ truyền đến, rồi từ bên trong cuồng phong màu vàng hiện ra hai đạo nhân ảnh, một nam một nữ. Thì ra đó chính là thanh niên họ Từ và Thiên lan Thánh nữ Lâm Ngân Bình.

Đuôi lông mày của Hàn Lập khẽ nở ra, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng trên miệng vẫn không chút thay đổi, âm thanh vẫn lạnh lùng phát ra.

"Ồ, hai vị đến đây chẳng lẽ muốn nhân cơ hội này cùng với Hàn mỗ động thủ hay sao?"

Nói xong lời này, hắn làm như vô ý nhìn tới hướng cung điện liếc mắt ngó một cái.

Phía đó vẫn còn cuồng phong mãnh liệt, hơn phân nữa màu đen phong trụ đều tụ tập ở đó, không che dấu được tiếng gió lộng truyền đến, ẩn chứa hai đạo kim quang chói mắt, như thể trong nháy mắt sẽ hủy diệt cả tầng không gian này vậy.

Xem ra Cửu Chân Phục Ma Trận uy lực cũng không nhỏ, đối với Hắc Phong Kỳ uy lực như vậy mà vẫn kiên trì cho đến giờ. Cũng không biết Bát Linh Xích kia có tham gia vào trận chiến này không nữa.

Trong lòng Hàn Lập tự cân nhắc, thấy hắc bào nữ tử tạm không thể phân tâm được thì trong lòng liền cảm thấy an tâm. Lúc này nhìn tới hướng hai người nam nữ kia với ánh mắt không vui không buồn.

"Đạo hữu không cần phải như thế, hiện tại hai ta tìm đến Hàn huynh không phải là để tìm phiền toái mà là muốn cùng nhau thương lượng một việc." Lâm Ngân Bình dường như biết được địch ý của Hàn Lập liền đưa tay thả ra một cái cách âm kết giới, rồi bình tỉnh nói ra.

"Tìm cách thoát thân sao?" Trong lòng Hàn Lập vừa động, còn miệng thì không chút cảm tình hỏi lại.

"Hàn đạo hữu làm sao không biết. Hắc Phong Kỳ của Cổ Ma thánh tổ kia lợi hại như vậy, mấy người chúng ta dù có liên thủ thì cũng không phải là đối thủ của hắn. Vậy sao không thừa dịp tên cổ ma này đang bị yêu phi linh giới kia cuốn lấy mà rời đi khỏi chốn nguy hiểm này. Chẳng lẽ lại ngồi đợi ma đầu này thu thập được trận này rồi thong dong quay lại thu thập bọn ta hay sao chứ." Do thời gian không còn nhiều nữa, nàng ta cũng không chút khách khí nói thẳng vào việc.

"Ồ! Chẳng lẽ nhị vị lại không muốn có được Thông Thiên Linh Bảo này?" Hai mắt Hàn Lập nhíu lại nhàn nhạt nói ra.

"Đạo hữu thật biết nói đùa. Linh bảo tất nhiên trân quý, nhưng làm sao có thể so sánh với tính mạng của mình được chứ. Tên cổ ma này đã bị nhốt trong trong tháp này nhiều năm như vậy trong cơ thể chắc chắn chân nguyên thiếu hụt. Mà Nguyên Anh của chúng ta cũng đã phương thuốc để khổi phục nguyên khí tốt nhất. Một khi hắn đã rảnh tay thì sẽ quay sang đối phó với chúng ta ngay." Thanh niên họ Từ dường như đối với cổ ma này cũng biết chút ít nên quả quyết nói ra.

"Vậy ngươi tính toán thế nào?" Hàn Lập dường như đã hiểu được ý của đối phương nhưng vẫn làm bộ hỏi tới.

"Tất nhiên là chúng ta sẽ liên thủ đánh lén tên cổ ma đang canh giữ Truyền Tống Trận rồi sau đó sẽ cướp đường mà chạy đi." Thanh niên họ Từ không chút do dự nói thẳng ra.

"Chỉ bằng vào mấy người chúng ta? Các ngươi thực sự biết được sự lợi hại của tên cổ ma này sao?" Hàn Lập cười lạnh một tiếng rồi hỏi lại một câu.

"Sao vậy, chẳng lẽ mấy người chúng ta thế này lại không thể hạ được tên cổ ma đó sao?" Lâm Ngân Bình có chút không hiểu, khẽ cười một tiếng hỏi.

"Các ngươi nếu như biết được là trước đây tên cổ ma này đã từng cùng với ba vị đại tu sĩ và hơn mười vị Nguyên Anh kỳ khác vây công đánh mà vẫn có thể thoát thân chạy thoát được. Không biết các ngươi có còn tự tin như vậy không?" Hàn Lập một tay vuốt ve cái quạt lông chậm rãi nói.

"Chả lẽ chính là tên cổ ma theo các người từ Thiên Nam chạy ra năm đó sao?" Thanh niên họ Từ bổng nhiên cả kinh nói.

"Không sai, chính là hắn."

Thấy Hàn Lập khẳng định như thế, vị Đại Tiên Sư của Mộ Lan cùng với Lâm Ngân Bình ở bên cạnh nhìn nhau liếc mắt một cái trên mặt cùng hiện ra vẻ do dự.

"Nếu như giờ có thêm hai người bọn ta gia nhập thì thế nào. Chẳng lẽ bao nhiêu người chúng ta như vậy lại không bức lui được tên cổ ma này hay sao!" Từ phía trên đầu mấy người này truyền đến một âm thanh băng hàn, làm cho đám người Hàn Lập sắc mặt đại biến, từ không trung Hoàng Phụng, Thanh Tử hai đạo quang mang chợt lóe lên, liền hiện ra hai tên yêu thú Ngân Sí Quỷ Dạ Xoa và Sư Cầm Thú.

Cả hai tên yêu thú này trên người linh quang vờn quanh, trên không trung không bị ảnh hưởng gì hết từ ác phong, huyền phù ở phía trên an nhiên bất động. Xem ra Ngân Sí Quỷ Dạ Xoa phong độn thần thông thật là quỷ dị, ở trong hoàn cảnh ác liệt này lại như cá gặp nước vậy.

"Là các ngươi, nhị vị cũng muốn cùng nhau liên thủ sao?" Thấy rõ ràng nhị yêu, Hàn Lập một lần nữa trấn định lại.

"Tất nhiên, hai ta mặc dù không phải là nhân loại, nhưng mà ở trong mắt của Cổ Ma Thánh Tổ thì cũng không có gì khác nhau. Hiện tại không rời đi thì chỉ e họa nhiều hơn phúc" Ngân Sí Quỷ Dạ Xoa không khách khí nói.

"Tốt, có được hai vị đạo hữu ra tay tương trợ, hơn nữa lại có Khuê Linh đạo hữu thì thật là không gì tốt hơn. Việc này không thể chậm trể, lập tức động thủ đi! Ai biết được là Pháp trận kia cùng với Bát Linh Xích có thể cho chúng ta tranh thủ được bao nhiêu thời gian." Thanh niên họ Từ liền đồng ý, trên mặt sát khí chợt lóe lên, xoay đầu nhìn về phía Hàn Lập

Hiển nhiên chỉ cần Hàn Lập đồng ý thì xem như sự liên thủ của bọn họ hình thành. Ngân Xí Dạ Xoa nhị yêu, cũng đồng dạng nhìn về phía Hàn Lập.

Hàn Lập theo bản năng, khẽ mím môi, trầm ngâm một chút, cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu đồng ý.

"Chúng ta chỉ tạm thời bức lui tên cổ ma này cũng không hẳn là cần phải diệt nó, mọi người phải nhớ kỹ điều này. Tốt, ta sẽ gọi bằng hữu của ta về." Nếu trong lòng đã quyết thì Hàn Lập không chần chờ nữa, lập tức hai tay bấm quyết niệm chú, trong cơ thể bản mạng bài của Khuê Linh run lên rồi lập tức một màng linh quang mỏng manh hiện ra.

Nhị yêu Ngân Sí Dạ Xoa cùng với Sư Cầm Thú nhân cợ hội này cũng từ trên cao hạ người đứng ở một bên.

Chỉ một lúc sau, bên cạnh Hàn Lập một mảnh hoàng quang xuất hiện, một vị sấu phụ giống như quỷ mị không một tiếng động xuất hiện sau lưng.

(sấu phụ: cá sấu chăng, đùa đấy, chính xác hơn nên gọi là một mụ cá sấu – Vịt)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio