Phàm Nhân Tu Tiên

chương 1856: diệt địch

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai cánh tay Cự Viên đột nhiên chợt lóe ra một vòng kim quang to lớn, tiếp theo chợt vung ra, lại đem hai tòa cực sơn như một loại ám khí ném ra ngoài.

Hai tòa tiểu sơn mới vừa rời tay, liền ông minh một tiếng rồi trướng lớn lên mấy lần, hóa thành cự sơn cao tới bốn năm mươi trượng, rồi chợt lóe lên một cái liền xuất hiện ngay tại trên đầu huyết sắc Khổng Tước, phát ra âm thanh đùng đùng điên cuồng đập phía dưới.

Cực sơn chưa thực sự hạ xuống, hư không gần đó đã vang lên những tiếng chói tai do bộc phát ra từng vòng sóng dao động vô hình.

Nhất thời làm cho người ta có cảm giác sợ hãi đến nghẹt thở. Cực sơn trong nháy mắt từ trên trời giáng xuống, huyết sắc Khổng Tước trong lòng kinh hãi nhưng vẫn chưa thực sự quá lo lắng, chỉ là theo phản xạ giương hai cánh hướng lên không trung cuồng vỗ vài cái.

Một vầng huyết quang hà mờ ảo hóa thành một cơn lốc phóng lên cao, không ngờ hắn dự định đón đỡ Cự sơn do Hàn Lập biến thân thành Cự Viên dùng thần lực ném tới.

Cơn lốc huyết quang này có lẽ so về mặt huyền ảo biến hóa không bằng ngũ sắc thần quang nhưng bên trong lại ẩn giấu tinh huyết khí ác độc vô cùng, chuyên dùng để làm ô uế các loại bảo vật có linh tính. Mặc cho bảo vật uy năng lớn cỡ nào nhưng nếu bị huyết quang quấn lấy cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói.

Có điều Ngư điếm chủ vạn lần không ngờ, phương pháp luyện chế hai tòa cự sơn này không phải xuất từ Linh giới, mà là ở chân tiên giới thậm chí cái tên Nguyên Hợp Ngũ Cực sơn tiếng tăm rất lừng lẫy… Hai tòa cực sơn công kích cùng một lúc thanh thế rất kinh người, với lại được thần lực mạnh mẽ của Cự Viên nên tạo ra một cự lực thật kinh khủng.

Thanh hắc hai tòa cự sơn vừa bị huyết sắc hào quang cuốn đến, chỉ nghe đến "Phốc phốc" hai tiếng, linh quang chợt chói lòa rồi đem hào quang nhẹ nhàng xé rách phảng phất như giấy vụn.

A!

Ngư điếm chủ chợt kinh hãi thất thanh kêu lên, thân hình Huyết Khổng Tước mới vội khẽ động kích bắn ra, muốn né tránh hai cự sơn đang công kích trên đỉnh đầu.

Nhưng hai tòa cự sơn bao phủ tới phạm vi hơn trăm trượng ở phía dưới, sao có thể né tránh thế công hung mãnh như thế, ngay tức khắc tòa núi màu đen mang theo một đạo cự lực mạnh mẽ đánh xuống.

Trong mắt Huyết Khổng Tước lộ rõ vẻ hoảng sợ, nhưng rơi vào đường cùng chỉ có thể cắn răng hé miệng phun ra một bức họa.

Bức họa mới vừa xuất hiện lập tức mở ra!

Trong bức họa lập tức phát ra hàng vạn tia sáng, hư ảnh một tòa lầu các đài điện ngũ sắc hiện ra, mỗi một tòa đều diễm lệ dị thường trông rất sống động, nếu ngưng thần nhìn kỹ sẽ khiến người có cảm giác thâm thúy thần bí dị thường.

Hư ảnh lầu các liên kết cùng nhau, hình thành một quầng sáng ngũ sắc bao bọc Huyết Khổng Tước ở trong đó.

Hư ảnh vừa hiện khiến cho không gian vặn vẹo dao động kịch liệt, xem ra bức họa này đúng là một bảo vật không gian cực kỳ hiếm thấy.

Ngư điếm chủ dựa vào bảo vật không gian này chống lại nguy hiểm trước mắt do hai tòa cự sơn uy mãnh tạo nên, cảm giác tuyệt không vấn đề gì.

Ngay cả tòa sơn ẩn chứa lực lượng to lớn, nhưng đối mặt với pháp tắc biến hóa không gian huyền diệu tự nhiên không đáng nhắc.

Đương nhiên vì để ngừa vạn nhất, Huyết Khổng Tước không chút dừng lại, hai cánh xòe ra sau một khắc tưởng như có thể thoát ra khỏi hiểm cảnh.

Nhưng vào lúc này hai tòa ngọn núi đột nhiên đồng thời phát ra hào quang chói mắt, một đạo quang hà màu tro phảng phất như thác nước cuồng nộ đổ xuống. "Vùn vụt" âm thanh như tiếng xé gió gào thét, vô số đạo kiếm khí trong suốt vô hình phô thiên cái địa hướng Khổng Tước mà bắn xuống.

Ngay khi kiếm khí vô hình va chạm với quầng sáng ngũ sắc, nhất thời một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền đến!

Trong quầng sáng, hư ảnh lầu các cung điện các loại dồn dập bị xé rách tán loạn, hai tòa cự sơn hạ xuống phía dưới, đem hư ảnh một áp mà diệt, căn bản không có cách nào ngăn trở mảy may.

Huyết sắc Khổng Tước chưa kịp kêu một tiếng đã bị cự sơn màu đen đập một cái thật mạnh, thân thể trong nháy mắt trực tiếp bạo liệt tan xác ngay trên trời cao, từng khối huyết nhục văng khắp nơi bay vùn vụt.

Hàn Lập thấy thế thì lộ nụ cười mỉm, nhưng sau một khắc thì sắc mặt lại bỗng trầm xuống.

Những khối huyết nhục của Huyết Khổng Tước bên dưới tòa cự sơn đột nhiên rung động, tiếp theo phát ra những âm thanh "Vù vù"!

Tất cả huyết nhục đều kích bắn về đồng nhất một chỗ, hóa thành một khối cầu thịt màu máu mang vẻ cực kỳ dữ tợn, chuyển động rất nhanh tựa hồ trong khoảnh khắc một lần nữa ngưng tụ ra thân thể mới.

Trong mắt Hàn Lập chợt lóe hàn quang không nói hai lời, một ngón tay hướng màu đen cực sơn xa xa khẽ ngoắc một cái.

Cự sơn tỏa ra hào quang màu xám tro đột nhiên ngưng tụ, biến ảo thành nghìn vạn tia sáng chiếu xuống phía dưới. Trong nháy mắt liền xuyên thủng huyết sắc cầu thịt, tiếp theo chợt lóe rồi biến mất.

Khối cầu thịt còn chưa thành hình, chỉ trong nháy mắt lại một lần nữa biến thành vô số khối vỡ tung tóe.

Mà những tia sáng như những sợi tơ xám tro không có chút dừng lại, những huyết thịt tiếp tục biến thành một mảnh huyết vụ, nhất thời không thể ngưng tụ lại.

"Vù" một tiếng!

Một đoàn hư ảnh ngũ sắc từ trong huyết vụ bắn nhanh mà ra, bên trong mơ hồ có một con Khổng Tước mỹ lệ to cỡ nắm tay.

Chính là Ngư điếm chủ vận dụng bí thuật, mới may mắn thoát được tính mệnh, Nguyên anh của Ngư điếm chủ.

Nhưng Hàn Lập lúc này đang biến thân Cự Viên nào có thể để nó chạy mất, liền hít sâu một hơi rồi hé miệng ra, bên trong ẩn chứa tiếng sấm động, tiếp theo phun ra một đạo kim sắc điện hồ quang cỡ miệng bát.

Kim sắc điện hồ chợt lóe rồi trực tiếp kéo dài thành vệt tới vài chục trượng, cường hãn mạnh mẽ kích vào ngũ sắc hư ảnh.

Một tiếng sét truyền đến, Khổng Tước chỉ kịp hét thảm lên một tiếng rồi hóa thành tro tàn, chân chính từ nay về sau tiêu thất hoàn toàn trên thế gian.

Lúc này kim sắc Cự Viên giương tay gầm nhẹ phấn khích, hai tay nắm tay ra sức vỗ ngực, trong kim quang thể hình cấp tốc thu nhỏ lại, trong khoảnh khắc một lần nữa biến thành hình người.

Hàn Lập khôi phục nguyên hình thì thở dài một hơi, ánh mắt liếc mắt về huyết vụ phía dưới,cân nhắc một chút bỗng nhẹ nhàng vẫy tay.

Nhất thời hai cái nhẫn trữ vật một mầu vàng một màu bạc từ trong đó bắn ra, chớp động một cái liền hiện ra trong bàn tay hắn.

Hàn Lập quan sát hai trữ vật hoàn trong tay một cái, linh quang chợt lóe rồi tiêu thất không thấy.

Hắn lại nhìn khối huyết vụ phía dưới đang phập phù trôi nổi, tròng mắt chớp động tia sáng kỳ lạ, tay áo bào bỗng phình rộng ra hướng phía dưới.

"Phanh" một tiếng, ngân sắc hỏa diễm theo trong tay áo bay ra bắn tới huyết vụ.

Hỏa diễm liền lướt qua đốt cháy huyết vụ, trong khoảnh khắc huyết vụ bị ngân diễm bao phủ tỏa ra mùi tanh nhàn nhạt.

Phía dưới hình thành một biển lửa ngân sắc!

Hàn Lập khẽ nhíu hai mắt, không chút khách khí nhấc tay hướng về phía dưới hư không một trảo.

Nhất thời ngân diễm quay cuồng một trận, liền hóa thành một con Hỏa Long nhằm không trung mà bay đi.

Kết quả toàn bộ hỏa diễm đều bị thu vào trong tay áo, mà trên bàn tay Hàn Lập hiện thêm ra một khối dịch thể cỡ quả trứng gà, mơ hồ tản ra ngũ sắc hào quang.

Hàn Lập nhìn khối dịch thể này, trên mặt hiện lên một tia khiếp sợ.

"Chỉ là tinh luyện một chút đơn giản như thế đã thu được chân huyết tinh thuần cỡ này. Quả nhiên không phải của tu sĩ Ngũ Quang tộc tầm thường! So về độ tinh thuần thì rất khả năng kẻ này là hậu tộc chính thống của Ngũ Sắc Khổng Tước. Lẽ nào hắn có quan hệ sâu xa với Ngũ Sắc Khổng Tước? Được rồi, mặc kệ chân chính lai lịch thế nào bây giờ cũng không trọng yếu rồi."

Vẻ mặt Hàn Lập nghi hoặc thì thào hai câu, cuối cùng đành lắc đầu thở dài.

Tiếp theo một tay lật chuyển, lấy ra một cái bình nhỏ đỏ tươi hướng về dịch đoàn trong tay, trong miệng nói lẩm bẩm.

Nhất thời bình nhỏ run lên, phun ra một đạo bạch sắc quang hà đem dịch đoàn hút vào trong không còn thừa một giọt.

Linh quang chợt lóe, Hàn Lập thu bình nhỏ lại, tiếp theo một tay bấm pháp quyết, đem hai tòa cực sơn cũng thu lại quay về.

Thông qua trận đánh vừa rồi, lấy uy năng đáng sợ của cực sơn phối hợp với biến thân Sơn Nhạc Cự Viên có thần lực thông thiên, đã tạo thành một đòn đại sát thủ khác của hắn.

Nếu có thể tiếp tục luyện chế hai tọa cực sơn thì tin rằng khi đối địch này độ đáng sợ còn của sát thủ này sẽ tăng gấp bội.

Ngoài thân Hàn Lập chợt lóe thanh quang, người nhoáng lên rồi biến mất tại chỗ.

Sau một khắc, Đề Hồn phía xa xa vẫn giữ nguyên bộ dáng cự quỷ, không gian trước mặt nó khẽ vặn vẹo. Hàn Lập không một tiếng động xuất hiện rồi ngẩng đầu tỉ mỉ quan sát nó, trên mặt tràn đầy vẻ phức tạp.

Hắn vốn đoán Đề Hồn sau khi biến thân thì có thần thông to lớn không thể tưởng tượng, nhưng con thú này có thể sát diệt Cự cầm hai đầu có tu vi Đại Thừa kỳ, điều này làm cho hắn khiếp sợ một hồi lâu không nói được gì.

Đề Hồn không phải chỉ khắc chế mỗi âm hồn ma vật sao?

Hơn nữa mấy ngày trước, hắn đã kiểm tra qua tình hình con thú này trong Linh thú hoàn, rõ ràng không chút dấu hiệu thức tỉnh, kết quả vừa quái cầm hai đầu vừa hiện thân, lập tức hưng phấn tự tiện chạy ra.

Hắn vừa mừng rỡ đồng thời cũng giật mình!

Đề Hồn thú lần này thức tỉnh, tâm thần liên hệ cùng hắn trở nên như có như không, tựa hồ hơn phân nửa mất đi khống chế đối với con thú này.

Điều này khiến hắn lo lắng nhíu mày, nhất thời không biết xử trí ra sao với Đề Hồn.

Dù sao Đề Hồn vừa mới biểu hiện thần thông khiến trong lòng hắn giờ đang còn hãi.

Mà đúng lúc này, Đề Hồn đang thưởng thức lôi thú tinh hạch trong tay, đột nhiên đem ném lên không rồi hé miệng ra, rồi lộp bộp đem tinh hạch cắn nuốt vào trong bụng, sau đó mới cúi đầu nhìn phía Hàn Lập, đôi mắt đỏ tươi nhè nhẹ chớp động dị quang.

"Chủ nhân chẳng lẽ có gì lo lắng sao?" Đề Hồn đột nhiên ong ong mở miệng hỏi.

"Lo lắng, ta vì sao phải lo lắng! Ngươi đã khai mở linh trí hoàn toàn rồi sao?" Hàn Lập thầm rùng mình nhưng mặt ngoài bất động thanh sắc nói.

"Ha ha, đích xác đúng là thêm ra rất nhiều cái mới. Mặt khác chủ nhân hà tất phải giấu diếm cái gì. Ngay cả liên hệ giữa ta cùng chủ nhân biến mất, điểm ấy ta có thể cảm giác được." Đề Hồn nhếch miệng nở nụ cười.

"Ý nghĩ thêm ra nhiều cái mới? Là như thế nào? Cho rằng như thế, rốt cuộc bây giờ ngươi là cái gì, có thật như bọn họ đã nói, Hình Thú sao?" Hàn Lập nghe xong Đề Hồn nói đầu tiên là ngẩn ra, lập tức khóe miệng co quắp một cái cười khổ.

"Cái này. ta cũng không biết rõ! Lúc vừa mới tỉnh ngủ, trong đầu tựa như biết thêm rất nhiều đồ vật, ta có mấy phần giống như hình thú mà bọn họ đã nói nhưng tựa hồ lại có chút bất đồng! Nhưng có một điểm ta có thể khẳng định. Chủ nhân không cần lo lắng gì cả, sợ rằng ta phải lập tức phải ly khai Linh giới này rồi." Đề Hồn thở dài một hơi, nói lời khiến Hàn Lập biến sắc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio