Phàm Nhân Tu Tiên

chương 1863: thực tiên đan

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Thanh Nguyên Tử, thật có chuyện này sao?" Lão giả mở trừng mắt, có chút ngoài ý muốn hướng sang Thanh Nguyên Tử hỏi.

"Không sai, Minh Hà chi nhũ của Kim Diễm đạo hữu là do tại hạ dùng vật phẩm khác đổi đi rồi. Hư Linh huynh, linh nhũ này tựa hồ không có tác dụng đối với ngươi. Huống hồ không phải quý tộc có một lượng lớn sao! Người khác có lẽ không thể sử dụng chúng nhưng với thân phận ngươi hẳn là chuyện dễ dàng!" Thanh Nguyên Tử cũng kinh ngạc hỏi.

"Đầu tiên, lão phu tìm linh nhũ này không phải để cho bản thân dùng mà là có mục đích khác. Tiếp theo, số lượng linh nhũ tồn trữ ở Phù Du Tộc chúng ta đã tiêu hao khá nhiều, cũng không còn nhiều như các ngươi tưởng. Còn một chút đã bị ta lấy ra dùng hết rồi. Nếu không cũng đừng mong ta đến nơi này tìm các ngươi. Ta đã từ trong tay mấy người khác đổi lấy một ít nhưng vẫn còn chưa đủ sở dụng. Cho nên Thanh Nguyên Tử, lão phu mặc kệ ngươi đổi lấy linh nhũ có ích lợi gì, nhưng ta nguyện dùng gấp giá trị gấp hai đến đổi lấy chúng" Lão giả có vài phần nghiêm nghị nói.

Vừa nghe lời của đối phương thì sắc mặt Thanh Nguyên Tử hơi đổi, nhất thời không khỏi trầm ngâm.

Hàn Lập ở một bên thần sắc không thay đổi nhưng trong lòng chợt động vài cái.

Mà Kim Diễm Hậu thì khoanh tay, mỉm cười nhìn hai người Thanh Nguyên Tử cùng lão giả, một bộ sự tình không liên quan đến hắn.

"Hư Linh huynh, ngươi ra giá cao như thế lẽ ra Khương mỗ không thể cự tuyệt. Chỉ là hiện tại linh nhũ này tại hạ đã tặng cho Hàn tiểu hữu. Khương mỗ cho dù muốn đáp ứng cũng không thể được." Cuối cùng Thanh Nguyên Tử lắc lắc đầu.

"Tặng người! Tiểu tử này sao?" Lão giả nhướng mày, lộ ra vài phần mất hứng.

"Không sai. Trước kia tại hạ thiếu Hàn tiểu hữu một món đại nhân tình, linh nhũ này chính là Khương mỗ dùng tạ ân. Đạo hữu nếu muốn cưỡng bức, chỉ sợ tại hạ không thể bỏ mặc" Thanh Nguyên Tử thở dài một hơi.

"Ồ, xem ra ngươi thiếu tiểu tử này nhân tình thật không nhỏ, ngay cả lời như vậy cũng nói ra thật đúng là hiếm thấy a! Bất quá tính tình lão phu có chút không tốt nhưng còn chưa đến nỗi làm ra chuyện cường ép với tiểu bối. Nhưng nếu là hắn nguyện ý cho ta thì ngươi sẽ không ngăn trở chứ!" Trong mắt lão giả chợt lóe hoàng quang, ngáp một cái nói.

"Chỉ cần là Hàn tiểu hữu tự nguyện, Khương mỗ đương nhiên không xen vào việc của người khác" Thanh Nguyên Tử quả quyết mở miệng.

"Vậy là tốt rồi!" Lão giả vừa lòng gật đầu, chuyển đầu sang một lần nữa đánh giá Hàn Lập trên dưới vài lần, lại lộ ra vẻ cười hì hì.

"Tiền bối, linh nhũ này… " Hàn Lập thấy bộ dáng đối phương như thế, trong lòng bồn chồn vội ôm quyền muốn giải thích vài câu.

"Không cần phải nói cái gì! Lão phu tuy bá đạo nhưng không lấy lớn khi nhỏ. Cho dù cần linh nhũ trong tay ngươi thì cũng làm cho ngươi hai tay dâng lên." Lão giả như định liệu trước khẽ phất tay, cắt ngang lời nói.

Tiếp theo chỉ thấy tay áo lão rung lên, trên bàn trước người lập tức chợt lóe hắc hà, hiện ra mấy chục bình ngọc lớn nhỏ khác nhau.

"Đan dược trong bình đều là lão phu sưu tập những năm gần đây. Là linh đan có thể tịnh tiến tu vi Hợp Thể kì. Số lượng như vậy giá trị đủ vượt trên một lọ Minh Hà chi nhũ. Ngươi có mấy bình linh nhũ, ta sẽ cho ngươi xuất ra cho đủ số đan dược." Lão giả cười hắc hắc nói.

Thanh Nguyên Tử cùng Kim Diễm Hậu về cơ bản dùng không những đan dược này nhưng thấy thế cũng cả kinh.

Những đan dược này bất luận một lọ xuất hiện ngoại giới cũng khiến không biết bao nhiêu Hợp Thể tu sĩ lâm vào tranh đấu. Nhiều như vậy cùng một chỗ, giá trị thật đúng là phía trên mấy bình Minh Hà linh nhũ.

Hư Linh lão giả vừa ra tay, tùy tiện đưa ra hơn mười bình khiến hai người Thanh Nguyên Tử nhịn không được nhìn về phía Hàn Lập.

Hàn Lập sửng sốt nhưng không lộ vẻ vui mừng, ngược lại bộ dáng có chút cổ quái.

Do dự một chút cánh tay hắn vừa nhấc, bàn tay hướng về đối diện hư không một trảo.

Vù một tiếng! Một cái bình nhỏ trên bàn lập tức bị hút tới trong tay. Nắp bình vừa mở thì một viên đan dược màu xanh bay ra.

Hàn Lập cầm nó cẩn thận đánh giá một chút.

"Đây là Thanh Ảnh đan, là thánh dược trong Thanh Hải nhất tộc. Ăn vào một viên liền đủ bằng để ngươi khổ tu trong cả tháng! Mà loại đan dược này trong các loại ta xuất ra bất quá chỉ có giá trị trên trung bình một chút thôi." Hư Linh lão thấy hành động Hàn Lập thì sờ cằm, rung đùi đắc ý nói.

Hiển nhiên cũng vì sưu tập được nhiều Hợp Thể đan dược như vậy mà lão rất là đắc ý.

"Tiền bối, những đan dược xác thực đều cực kỳ quý hiếm nhưng chỉ sợ vãn bối không thể lấy linh nhũ trao đổi" Hàn Lập nhìn đan dược màu xanh trong tay, sau đó lại nhìn lướt qua các bình trên bàn cười khổ một tiếng nói.

"Cái gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta giả bộ trao đổi với ngươi thôi sao?" Lão giả đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức giận tím mặt.

Thanh Nguyên Tử cùng Kim Diễm Hậu liếc mắt lẫn nhau một cái, lộ ra thần sắc khác nhau.

"Vãn bối tuyệt không có ý niệm này trong đầu. Không dấu tiền bối, trong tay vãn bối đã có không ít đan dược tịnh tiến tu vi. Cho nên những linh dược này đối với vãn bối thật sự không có bao nhiêu tác dụng." Hàn Lập vội vàng giải thích vài câu.

"Đã có đan dược! Ngươi dùng là loại đan dược nào, chẳng lẽ hoàn hảo có thể so sánh với các loại trong tay lão phu?" Lão giả lại ngẩn ra rồi lộ vẻ không tin.

Hàn Lập nghe vậy thầm thở dài một hơi, chỉ có thể còn nói thêm:

"Vãn bối sao dám hư ngôn! Tiền bối không tin có thể xem một chút."

Vừa nói hết, bàn tay trong tay áo Hàn Lập vừa lật chuyển. Linh quang chợt lóe, một cái bình bạch ngọc nhỏ xuất hiện trong tay, khẽ rung trực tiếp ném cho đối phương.

Trên mặt lão giả vẫn lộ vẻ không tin, nhưng thấy bộ dáng Hàn Lập thong dong như thế cũng có chút nửa ngờ.

Một tay lão tiếp lấy dược bình, mới vừa đem bình đưa lên, một luồng hương thơm thấm đậm lòng người lập tức xông vào mũi.

Lão giả biến sắc, chưa vội lấy đan dược ra mà đem bình lên hướng mũi ngửi một cái thật dài.

Ngay sau đó thần sắc lão trở nên âm tình bất định!

"Hư Linh huynh, ngươi là luyện đan tông sư. Chẳng lẽ đan dược của Hàn tiểu hữu có vấn đề?" Kim Diễm Hậu bởi sự không liên quan mình, tò mò nhưng không kiêng kị trực tiếp hỏi.

"Đan dược không có vấn đề nhưng dược hương này tựa hồ có chút kỳ quái" "Lão giả lắc đầu lấy ra một viên đan dược cỡ ngón cái.

Đan này toàn bộ màu lửa hồng, mặt ngoài có một đạo kim văn, mặt ngoài lại không ngừng lưu chuyển linh quang giống như vật còn sống.

"Đây là. Thực Tiên đan. Không sai, ngươi sao có thể tìm được rồi Thực Độc tiên thảo sớm tuyệt diệt?" Lão giả không hổ là lão quái vật sắp độ kiếp, đánh giá đan dược hỏa hồng vài lần liền kinh ngạc thốt lên.

"Cái gì, đan dược này là dùng Thực Độc thảo luyện chế thành?" Kim Diễm Hậu đang ngồi vừa nghe lời này thì đứng lên, thần sắc có vẻ kích động.

Ánh mắt Thanh Nguyên Tử chợt lóe ra tia ngạc nhiên.

Lão giả vẫn chưa lập tức nói cái gì, cẩn thận nghiên cứu đan dược trong tay thêm một lần mới ngưng trọng bỏ vào dược bình, không nói hai lời đem dược bình vứt lại cho Hàn Lập.

"Nếu là Thực Tiên đan thì dược lực vượt xa linh dược trong tay lão phu. Tính ra ngươi không nói sai. Bất quá ngươi có thể tìm được Thực Độc tiên thảo, lại luyện chế ra đan này coi như là có đại cơ duyên. Trên phương diện nào đó Thực Độc tiên thảo cũng có tác dụng không nhỏ đối với tồn tại Đại Thừa kỳ" Lão giả gật gật đầu, thâm ý sâu sắc hướng sang Hàn Lập nói.

"Vãn bối chỉ biết loài thảo có thể luyện chế ra đan dược hữu dụng với Hợp Thể tu sĩ. Thật không biết còn dùng được cho cả tồn tại Đại Thừa kỳ. Mong rằng tiền bối có thể chỉ điểm một phần " Trong lòng Hàn Lập vừa động, thi lễ thật sâu hướng sang lão giả nói.

"Đây cũng không có gì phải giữ bí mật. Nếu đem độc tính của Thực Độc thảo tinh luyện ra, sau đó ở Đại Thừa kỳ trực tiếp dùng vào, dựa vào độc tính mãnh liệt thúc đẩy sẽ tạo được tỷ lệ nhất định đột phá những nguyên bản tạp trụ trong bình cảnh. Bất quá khi thực hiện điều này vô cùng nguy hiểm, không cẩn thận một chút sẽ trúng độc mà chết.

Hơn nữa bất luận thành công hay không thì khẳng định nguyên khí đại tổn hao là không thể tránh khỏi. Xem như một thủ đoạn tự mình hại mình. Hơn nữa tỷ lệ đột phá quá mức thấp kém, thật sự mất nhiều hơn được! Bất quá, nếu tự nhận bản thân không có một tia hy vọng đột phá bình cảnh, hơn nữa căn bản không thể vượt qua lôi kiếp tiếp theo thì có thể nếm thử số mệnh một lần. Nhưng tinh luyện một lọ Thực Độc tiên dịch cần thiết dùng một lần như thế cần phải số lượng linh thảo thật quá mức kinh người. Tức là trước kia hầu như không ai có thể làm được việc này" Ánh mắt lão giả đảo qua trên mặt hai người Thanh Nguyên Tử cùng Kim Diễm Hậu, cười hắc hắc nói.

Thanh Nguyên Tử thấy vậy mỉm cười, thần sắc vẫn như thường. Ánh mắt Kim Diễm Hậu thì chớp động lộ ra vài phần do dự.

"Được rồi, nếu tiểu hữu ở trên phương diện đan dược không khuyết thiếu, hay là lão phu dùng vài món pháp bảo đổi lấy đi. Ngươi xem qua một chút, lão phu có thể cho ngươi chọn lựa ba kiện!"

Hư Linh lão giả vừa nói, tay áo bỗng hướng trên không khẽ phất.

Nhất thời linh quang chợt hiện nơi ống tay áo, một chút đã phóng đại mấy lần. Tiếp theo một trận vù vù, hàng trăm loại bảo vật như sóng tuôn ra từ trong cổ tay áo.

Có bảo vật tỏa ra hào quang chói mắt, có bảo vật kêu lên những tiếng trường minh không ngừng, còn có bảo vật như ẩn như hiện giống một làn khói nhẹ…

Nhưng bất luận bảo vật nào đều phát ra khí tức cực kỳ kinh người, tất cả đều là đỉnh giai linh bảo, thậm chí có vài món linh áp mơ hồ không thua kiện Ngân xích trong tay Hàn Lập.

Nhất thời Hàn Lập cũng xem hoa cả mắt, trong lòng hoảng sợ thật không biết nói gì cho phải.

Kim Diễm Hậu cùng Thanh Nguyên Tử thấy vậy thì nhìn nhau cười.

"Hư Linh huynh, Hàn tiểu hữu cũng là người có thân gia xa xỉ. Nói không chừng ngay cả bảo vật trên Vạn Linh Bảng cũng có vài món trong người. Ngươi thực tâm muốn đổi lấy linh nhũ, dựa vào mấy thứ này chỉ sợ không được. Chi bằng xuất ra vài món chân chính, để cho ta cùng Khương huynh khai hạ nhãn giới một lần!" Tròng mắt Kim Diễm Hậu vừa chuyển, khẽ cười một tiếng nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio