Phàm Nhân Tu Tiên

chương 1869: ma ban hàng thế

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bạch Quả Nhi cùng Hải Đại Thiếu rõ ràng chỉ có tu vi Nguyên Anh Sơ kỳ nhưng Khí Linh Tử còn hơn hai người, đã là một tu sĩ Nguyên Anh Trung kỳ.

"Phải rồi, sư muội. Lại nói tới sư phụ. Hai trăm năm trước, sau khi lão nhân gia trở về từ Man Hoang thế giới thì lại lập tức bế quan không ra, chẳng lẽ quả thật sư phụ có ý định tiếp tục trùng kích bình cảnh Hợp Thể Hậu kỳ hay sao!" Đột nhiên thần sắc Hải Đại Thiếu bỗng trở nên nghiêm nghị, hỏi.

"Ta cũng không rõ điều này lắm. Hiện tại nơi sư phụ bế quan bị tầng tầng cấm chế bao vây, ngay đến Băng Phượng sư cô cũng không thể mảy may đến gần. Xem ra nếu người không có ý định trùng kích vào hậu kỳ thì hẳn cũng đang tu luyện một loại đại thần thông khó lường nào đó. Bởi vậy lúc này không muốn để chúng ta quấy rầy" Bạch Quả Nhi suy nghĩ một chút rồi trả lời.

"Năm đó sư phụ tiến giai từ Hợp Thể Sơ kỳ đến Trung kỳ cũng chỉ cần mất ba bốn trăm năm gì đó. Nếu lần này lại trong khoảng thời gian ngắn mà thành công tiến giai đến cảnh giới hậu kỳ. Dù vẫn biết không thể lấy tu sĩ cùng giai so sánh với lão nhân gia nhưng cũng không khỏi quá mức khủng khiếp đi!" Hải Đại Thiếu không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên mở miệng nói.

"Nếu lần này quả thật sự phụ có thể tiến giai hậu kỳ, bất kể là đối với ba người chúng ta hay là cả Nhân tộc đều là chuyện vô cùng may mắn rồi. Bất quá, ta nghĩ chuyện này khả năng cũng không lớn. Dù sao từ Hợp Thể Trung kỳ đến Hậu kỳ, rõ ràng cần phải có pháp lực khổng lồ mới có thể tiến giai. Bình thường cũng cần ít nhất một hai ngàn năm không ngừng khổ tu. Mới chỉ có mấy trăm năm, quả thực không đủ để ngưng luyện ra đầy đủ pháp lực." Khí Linh Tử sờ cằm, lắc đầu nguầy nguậy ra vẻ không đồng tình, nói.

"Hừ, đại sư huynh. Ngươi cũng biết sư phụ không phải người thường, cần gì phải lôi con đường tu luyện của loại tu sĩ bình thường ra để đánh giá sự tiến cảnh của sư phụ. Theo ta thấy hẳn là sư phụ phải có chút nắm chắc mới bế quan như thế. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này. Thiên Uyên Thành cùng với Tam Hoàng và một số thế lực khác thường xuyên phái người tới bái phỏng sư phụ, chúng ta đem tin tức truyền tống vào trong thì người không mảy may hồi âm trở lại. Có thể thấy sư phụ đang dốc toàn tâm vào việc tu luyện, không muốn bất cứ chuyện gì quấy ầy." Trong đôi mắt đẹp của Bạch Quả Nhi lóe lên một tia dị sắc, nói với vẻ hoàn toàn khẳng định.

"Xem ra trong ba người chúng ta thì Bạch sư muội có lòng tin lớn nhất đối với sư phụ. Bất quá những chuyện như thế này chúng ta đã phân tích bao nhiêu lần rồi mà căn bản là không thể đưa ra bất cứ kết luận nào. Huống chi không biết lần này sư phụ bế quan cần bao nhiêu thời gian mới xuất quan. Trong khi đó Ma Kiếp chỉ còn nhiều lắm là vài chục năm nữa sẽ hàng lâm rồi. Sư phụ cho dù có nắm chắc đi chăng nữa, sợ rằng khi Ma Kiếp đến cũng không thể nào không xuất quan ứng đối rồi." Khí Linh Tử khoát khoát tay, nói.

"Điều này cũng phải. Nếu như vậy thì quả thật đáng tiếc, nếu Ma Kiếp hàng lâm chậm hơn một thời gian nữa thì cho dù sư phụ không đột phá bình cảnh thì tu vi lại đại tiến thêm một bước." Vẻ mặt Hải Đại Thiếu đầy tiếc nuối, nói.

"Được rồi, sư phụ tu luyện ra sao cũng không phải chuyện để lũ đệ tử chúng ta có thể tùy ý bình phẩm. Những gì chúng ta nên làm bây giờ là ở trong Ma Kiếp bảo trụ cái mạng nhỏ của mình. Phải rồi sư muội, chi bằng ngươi cũng gia nhập vào Thiên Uyên Thành đi. Dù sao một khi Ma Kiếp hàng lâm thì cả Nhân tộc cũng chỉ có Thiên Uyên Thành an toàn nhất. Nể mặt sư phụ, hẳn những trưởng lão kia cũng sẽ kính trọng vài phần đối với sư muội." Khí Linh Tử quay về phía Bạch Quả Nhi thần sắc nghiêm túc nói.

"Khí Linh Tử sư huynh nói rất phải. Ta cùng với sư huynh đã quyết định một khi Ma Kiếp bộc phát sẽ di dời tất cả các môn hạ đệ tử vào trong Thiên Uyên Thành. Mặc dù chỉ làm vệ sĩ cấp thấp nhất nhưng có hai người chúng ta chiếu cố, hẳn sẽ không bị đem ra sử dụng như pháo hôi. Nếu có sư muội cũng đến giúp thì tự nhiên lại càng tốt rồi." Hải Đại Thiếu khẽ cười, nói.

"Thiên Uyên Thành?" Cặp lông mày Bạch Quả Nhi khẽ nhíu, lộ ra vẻ trầm ngâm.

"Sao vậy, phải chăng sư muội còn có dự định gì khác chứ? Chuyện này tốt nhất nên sớm quyết định đi, dù sao trước khi sư phụ bế quan đã nói với chúng ta, một khi Ma Kiếp bộc phát người còn có đại sự khác phải đi làm, không thể nào lưu ba người chúng ta ở bên." Khí Linh Tử quan tâm hỏi lại.

"Thật không phải với nhị vị sư huynh. Trước đó không lâu ta nhận được thư phụ thân gửi cho. Tất cả mọi người trong phái của tổ mẫu đều đã di dời vào trong Huyền Vũ hoàng thành. Phụ thân cũng muốn ta về bên đó. Mà tiểu muội cũng chỉ có mấy thân nhân này nên cũng không muốn sau khi Ma Kiếp bộc phát còn sẻ nghé đôi nơi, lo lắng lẫn nhau nữa." Bạch Quả Nhi sau một hồi cân nhắc, rốt cục cũng nói ra quyết định của mình.

"Thì ra là như vậy. Sư muội có thân nhân mong ngóng, đúng là không nên chia lìa ở hai nơi. Bất quá cũng may Huyền Vũ hoàng thành xem như là nơi an ổn đáng tin cậy. Nếu sư muội đến đó thì ta nghĩ hẳn cũng khá an toàn." Hải Đại Thiếu chợt hiểu ra, nói.

"Nếu Bạch sư muội đi Huyền Vũ Hoàng Thành thì chi bằng mang theo Liễu Phong cùng với Phù Vân. Hai người bọn họ nói gì thì cũng là tu sĩ Kết Đan, đi theo bên cạnh sư muội chắc là cũng có khi hữu dụng." Khí Linh Tử bỗng nhiên nói.

"Liễu Phong cùng Phù Vân đã là đệ tử đắc ý nhất của sư huynh, làm sao sư muội dám mang theo bên người để sai sử chứ. Sư huynh yên tâm, không phải ở bên cạnh ta còn mấy tên nha đầu đi theo hay sao. Các ả theo ta cũng được một thời gian rồi, mặc dù còn chưa Kết Đan nhưng tu vi Trúc Cơ kỳ thì có thể có đôi chút hữu dụng" Ánh mắt Bạch Quả Nhi khẽ đảo, hé miệng cười nhẹ, nói.

"Ha ha, nếu sư muội đã nói thế, ta với Hải sư đệ đây có nói nữa cũng. " Khí Linh Tử khẽ cười một tiếng rồi cũng không nói thêm gì nữa.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên một tiếng sét từ trên không trung gần đó truyền tới, tiếp đó cả trời đất cũng khẽ rung động, ngọn núi dưới chân đột nhiên rung lên, phát ra những âm thanh ầm ầm.

Cả ba người Bạch Quả Nhi đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, chút rung động nhỏ nhỏ này đương nhiên không thể làm họ để tâm chút nào. Đang vững vàng đứng ở chỗ cũ nhưng trong phúc chốc sắc mặt cả ba người bỗng đại biến, không hẹn mà cả ba đều nhìn về phía trời cao.

Chỉ thấy lúc trước bầu trời xung quanh còn vạn dặm trong xanh không một gợn mây. Hiện giờ lại xuất hiện thêm một khối như một cái bớt chàm khổng lồ lớn chừng gần một dặm, rồi sau đó nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh, đồng thời từ bên trong cái bớt chàm có một truyền ra những dao động mãnh liệt lan ra khắp bốn phương tám hướng.

Chỉ trong chốc lát, bớt chàm kia điên cuồng lớn lên gấp ba, bốn lần, rồi một tầng mịt mờ kia dường như khiến cho toàn bộ thế gian trở nên ảm đạm, phảng phất như đang có thứ gì đó đang nhanh chóng ăn mòn cả bầu trời.

"Ma ban! Đúng nó rồi, cái này nhất định đúng là Ma ban trước khi Ma Kiếp hàng lâm!" Sắc mặt Hải Đại Thiếu trắng bệch, bỗng nhiên hắn lớn tiếng hô.

Ánh mắt Bạch Quả Nhi cùng Khí Linh Tử cũng đang nhìn chằm chằm vào Ma ban trong không trung, thần sắc cũng cực kỳ khó coi.

"Đúng chính xác là Ma ban rồi, không giả, không ngờ được là Ma Kiếp hàng lâm so với dự đoán còn sớm hơn một chút." Bạch Quả Nhi lẩm bẩm nói.

"Cái này cũng không nhất định là Ma ban, nói không chừng là những thiên tượng khác giống nó mà thôi. Phải hay không thì còn cần người từ Thiên Uyên Thành đến chính thức xác nhận một chút mới được." Khí Linh Tử thở dài một hơi, sắc mặt cuối cùng cũng khá hơn một chút, nói.

"Hừ, cái này thì cần gì xác nhận. Nếu quả thật là Ma ban mà nói thì cả địa vực chắc chắn sẽ không chỉ có một chỗ này." Hải Đại Thiếu lắc đầu nói.

"Điều này cũng đúng! Nếu chuyện này là thật thì tất cả mọi người trong Tam Cảnh sẽ biết đến ngay" Khí Linh Tử im lặng một chút rồi trả lời.

"Nhị vị sư huynh cũng không cần quá lo lắng, Ma Ban xuất hiện chỉ cho thấy là Ma giới xâm thực mới vừa bắt đầu thôi, quá trình này cực kỳ chậm chạp. Theo như ghi chép, cho đến khi lực ở mặt biên yếu đến mức mà Ma tộc có thể xâm nhập Linh giới thì còn ít nhất là nửa năm. Có khoảng thời gian này để chuẩn bị, Nhân tộc chúng ta cũng sẽ không bị luống cuống tay chân" Ánh mắt Bạch Quả Nhi khẽ chuyển, nói.

"Nói thế cũng không sai, nhưng Ma tộc cũng có thể thong dong ở nơi có Ma ban triệu tập nhân thủ, những đợt công kích đầu tiên tuyệt đối sẽ hung mãnh vô cùng, không biết có bao nhiêu thành trì có thể qua khỏi được đây." Khí Linh Tử cười khổ nói.

Bạch Quả Nhi cùng Hải Đại Thiếu nghe vậy liền biến sắc mặt, càng trở nên khó coi hơn.

Cũng vào lúc này, ở phía chân trời có tia sáng lóe lên, một chiếc kim sắc phi chu cũng liền bắn về phía này.

Trên chiến thuyền dài hơn mười trượng này, có mười vệ sĩ mặc chiến giáp xanh đen trong suốt đang đứng đầy, ai nấy thần sắc cũng đều ngưng trọng.

Sau khi chiến thuyền dừng lại bên dưới bớt chàm khổng lồ một chút thì những giáp sĩ kia ồ ạt bay lên bầu trời, lóe lên rồi biến mất. Trong giây lát bọn họ đã đến gần chỗ bớt chàm, sau đó hoặc là ném ra từng kiện trận kỳ, trận bàn, hoặc là lấy ra một số pháp khí hình dạng quái dị chỉ vào đó và điên cuồng thúc dục.

Tức thì trên bầu trời lấp lánh linh quang, vô cùng đẹp mắt.

Ở phía xa vẫn có độn quang liên tiếp hiện ra, tựa hồ vẫn còn có nhiều tu sĩ đang ùn ùn kéo đến nơi này.

"Đi thôi, vệ sĩ tuần tra của Thiên Uyên Thành rồi, chúng ta lập tức trở về động phủ, trước hết đem việc này nói cho sư phụ rồi tính" Khí Linh Tử trầm giọng nói.

Hai người Bạch Quả Nhi đương nhiên không có ý kiến, lập tức gật đầu đồng ý, cũng tự thao túng độn quang nhắm về một ngọn núi phía xa bay đi.

Lúc này trong một gian mật thất đang có bạch quang nhàn nhạt lập lòe không ngừng, có một tòa cự đỉnh cao ngang đầu người đang vững vàng ở chính giữa.

Mà vây quanh đỉnh này lại có ba tên "Hàn Lập" đang khoanh gối ngồi trên bồ đoàn, tất cả đều nhắm nghiền hai mắt không nhúc nhích.

Trong ba tên Hàn Lập, một tên kim quang lấp lánh, ở bên ngoài thân có một cỗ hắc khí quấn quanh không ngừng lưu chuyển, một tên da thịt màu xanh lục nhạt, toàn thân hừng hực tử khí (khí màu tím), người cuối cùng thì hai tay khẽ đặt trên đùi nhưng sau lưng có một vầng sáng kim sắc lưu chuyển không ngừng. Hơn nữa khi vầng sáng này căng ra co lại thì có thể thấy vô số kim văn ẩn hiện bên trong đang quay cuồng không ngừng.

Mà ở trung tâm của vầng sáng này lại có bảy mươi hai thanh tiểu kiếm xanh biếc đang không ngừng truy đuổi lẫn nhau.

Bỗng đột nhiên ba Hàn Lập đồng thời mở mắt, cánh tay đang hạ ở trên đùi bỗng nhiên đồng loạt nhấc lên hướng về phía cự đỉnh nhẹ nhàng vỗ một cái.

"Oanh" một âm thanh vang lên, nắp cự đỉnh bắn tung lên trời, tiếp đó có tiếng vù vù phát ra, lại có vô số sợi tơ trắng từ trong đỉnh tỏa ra ngoài.

"Đi" ba tên Hàn Lập, lại một lần nữa vươn một ngón tay hướng cự đỉnh trong không trung điểm một cái.

Ở miệng đỉnh nơi bắn ra bạch tơ nhưng chúng nhất thời như thể đụng phải một tấm bình chướng vô hình, rối rít run rẩy rồi dừng ở chỗ cũ, lại bị cứng rắn cấm chế ở trong không trung.

Đúng lúc này từ trong đỉnh có âm thanh vù vù phát ra, mười mấy đoàn kim quang lóe lên rồi bắn ra, đó là hơn mười con bọ cánh cứng lớn chừng nắm tay, trên lưng mỗi con đều phát ra kim quang chói lọi, cũng trải rộng các vằn màu tử kim. Đồng thời ở phần bụng phía dưới lại trở nên trong suốt có thể nhìn thấu, phảng phất như là hổ phách.

Dường như những con bọ cánh cứng này đều hung hãn dị thường, vừa mới bay ra khỏi đỉnh lập tức đã nhe hết răng nanh nhào tới cùng một chỗ, như thể đang muốn cắn nuốt hết thảy đồng loại của chúng vậy.

Trong nháy mắt, ở miệng cự đỉnh phát ra những âm thanh chói tai, từng trận sát khí kinh người tản ra khắp nơi.

Ba tên Hàn Lập thấy vậy liền quát to một tiếng, từ trên ngón tay bỗng có linh quang lấp lánh, từng đạo pháp liên tục bắn về phía những con linh trùng này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio