Phàm Nhân Tu Tiên

chương 1889: lần đầu gặp ma tôn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Tuy vậy, nơi này cách bên kia cũng không tính là quá xa, Lực đạo hữu có thể nhanh chóng trở lại. Không phải là trên đường gặp phiền toái gì chứ?" Lam tôn giả đưa tay xoa xoa ma vân trên gò má, lẩm bẩm nói như có điều suy nghĩ.

"Đã gặp phiền toái. Sao có thể chứ? Với thần thông của Lệ lão quái trừ phi gặp nhân tộc Hợp Thể, những tu sĩ nhân tộc khác há dám trêu chọc hắn." Mấy súc tu trên khóe miệng của đầu Ma tộc đầu trọc cao giai rung lên, liên tục lắc đầu.

"Nói không chừng rất có thể xảy ra. Trong nhân tộc cũng có vài món bảo cụ có uy năng cực lớn vượt cấp giết người, hoặc là vài tu sĩ luyện hư hậu kỳ tinh thông liên thủ đồng dạng cũng rất khó giải quyết." Lam tôn giả cười hắc hắc nói.

"Hiện tại khu cứ điểm nhân tộc này đều bị người của chúng ta bao vây, há có chuyện trùng hợp như vậy chứ." Ma tộc đầu trọc ha ha cười, bộ dáng không cho là đúng.

Mà khi tiếng cười vừa dứt, đột nhiên một hồi tiếng vang trầm thấp từ ma thân truyền ra, khiến hai đầu Ma tộc ngẩn ra.

Thế nhưng Ma tộc đầu trọc lập tức vung tay lên, ô quang trong tay vừa chuyển, một địa bàn rõ ràng hiện ra trong lòng bày tay, ngón tay nhẹ nhàng vê lên đó.

Lập tức một tầng ba động trong suốt thoáng cái nhộn nhạo mở ra, vòng tròn tỏa ra ánh sáng trắng lóe lên, hiện ra gương mặt như chết đuối của một lão giả.

Đúng là người mà bọn hắn vừa đề cập tới. Lực lão quái!

"Lực huynh, ngươi không có trở lại đúng hẹn, ngược lại vận dụng La Sâm ma khí liện hệ với hai người chúng ta, đây là có ý gì?" Ma tộc đầu trọc lập tức nói chuyện với lão giả trong vòng tròn ánh sáng.

"Đúng vậy. Hành động này tiêu hao rất nhiều Ma Huyễn Thạch, cho dù chúng ta cũng không còn lại bao nhiêu. Lực huynh vận dụng lung tung như vậy, thật sự là có phần không ổn..." Vừa thấy bộ dáng cũng không bình yên vô sự của lão giả, trên mặt Lam tôn giả cũng hiện ra thần sắc buông lỏng, thế nhưng trong lời nói vẫn có chút giận dỗi.

"Hừ, nhị vị đạo hữu còn không biết. Cháu yêu của ta trước đó không lâu vừa bị tu sĩ nhân tộc giết chết, hiện tại ta đang truy hung thủ. Nhưng mà đám người động thủ có khả năng là Hợp Thể nhân tộc, một mình ta chưa chắc có thể báo thù. Cần có hai vị đạo hữu giúp một tay. Sau khi chuyện thành công, bản tôn nguyện đem một nửa thu hoạch lần này thành thù lao tặng cho nhị vị đạo hữu." Hung quang liên tục chớp động trong đôi mắt lão giả một sừng, mang theo bộ dạng căm hận nói.

"Hả?, có loại chuyện này sao. Nhưng mà Lực huynh làm thế nào biết kẻ ra tay chính là tu sĩ nhân tộc Hợp Thể?" Ma tộc đầu trọc cả kinh, xúc tu trên miệng rung rinh, hỏi.

"Hừ, ta đã tới địa phương nơi cháu ta bị giết, nơi đó ngay cả một tia khí tức xung đột cũng không có, luyện hư tu sĩ bình thường làm sao có thể làm được việc này. Huống hồ tuy hung thủ đã rời đi được một đoạn thời gian, nhưng rất có khả năng chính là tu sĩ Hợp Thể gây nên." Khóe miệng lão giả một sừng thoáng co rút lại.

"Nếu là như vậy, ngược lại có loại khả năng này. Thế nhưng Lực huynh, ngươi đã biết số lượng chuẩn xác của đám tu sĩ nhân tộc chưa?" Lam tôn giả cũng ngưng trọng hỏi.

"Ừm, ta có cảm ứng qua, chỉ có khí tức của hai gã nhân tộc lưu lại." Lão giả một sừng không hề lưỡng lự trả lời.

"A, nếu là như vậy mà nói, với ba người chúng ta quả thật không thành vấn đề. Thế nhưng mấu chốt chính là, trên người chúng ta đều có trách nhiệm, vạn nhất lúc đang đuổi giết xảy ra sai lầm gì, chỉ sợ Thánh Tổ đại nhân sẽ trách tội." Ma tộc đầu trọc lại lộ vẻ do dự.

"Tu sĩ Hợp Thể nhân tộc đã xuất hiện tại đây, không cần hỏi cũng có thể khẳng định là có mưu đồ với Thánh tộc bọn ta. Nếu như chúng ta có thể giết được một hai tên tu sĩ Hợp Thể, cũng đã thành công phá hủy mưu đồ của bọn chúng, Thánh Tổ đại nhân nếu biết sẽ trọng thưởng cho chúng ta, như thế nào lại trách tội chứ. Lại nói, ba người chúng ta liên thủ, tu sĩ nhân tộc Hợp Thể cùng bậc nói không chừng chỉ có một người mà thôi, cho dù Hợp Thể đại thành chúng ta cũng c ó thể đấu lại, cũng không có nguy hiểm gì đáng nói. Như vậy đi! Nhị vị đạo hữu chỉ cần giúp ta báo thù này, ngoại trừ chỗ tốt tại lần Thánh Tế này sẽ phân cho các ngươi một nửa, mà ngay cả cây Hủ Ti Chi quý hiếm nhiều năm của ta cũng tặng cho các vị làm thù lao." Lão giả một sừng cắn răng nâng chỗ tốt lên không ít.

"A, xem ra Lực tôn giả thật sự nóng lòng báo thù, ngay cả bảo vật này cũng lấy ra. Nếu như là thật, vậy Mễ mỗ xuất thủ một lần cũng không phải là không được. Lam huynh, ý của ngươi như thế nào?" Ma tộc đầu trọc hai mắt sáng ngời, rất động tâm.

"Lực đạo hữu, ngươi có chắc chắn hung thủ chỉ có hai người không?" Sắc mặt Lam tôn giả cũng có phần động tâm, thế nhưng hắn vẫn cẩn trọng hỏi lại một lần.

"Hừ, Lam đạo hữu còn lo lắng về năng lực của Lực mỗ sao? Nếu như trên đường hành động ngươi cảm thấy có chỗ nào sai mà nói, tại hạ sẽ không miễn cưỡng nhị vị đạo hữu xuất thủ." Lão giả một sừng hừ một tiếng, trên mặt hiện ra chút giận dữ, nhưng lại cố nén xuống.

"Được, có câu nói này là được rồi. Hai chúng ta lập tức đi tụ tập với Lực đạo hữu. Thế nhưng đạo hữu ngàn vạn lần đừng để mất dấu vết của hai gã tu sĩ nhân tộc." Trên mặt Lam tôn giả lộ ra nụ cười, nói.

"Hai gã tu sĩ nhân tộc đã giết chết hậu nhân của ta, trừ phi đám người này bay xa khỏi phạm vi tỉ dặm, nếu không cho dù chạy tới chân trời góc biển cũng không thể trốn thoát khỏi bí thuật truy tung của ta." Lão giả một sừng dữ tợn cười, khẩu khí thập phần tự tin.

Tiếp đó trên trạn bàn, ánh sáng trắng lóe lên, bóng ảnh của vị Lực tôn giả này thoáng cái tán loạn biến mất, tự chặt đứt liên lạc.

"Hắc hắc, ta đang phân vân Lực lão quái tại sao lại kéo dài như vậy, nguyên lai đúng là gặp loại chuyện này. Đúng là cũng khó trách, nếu là hậu nhân duy nhất của ta bị người giết, ta cũng nhất định phải bắt lấy hung thủ, tra tấn một năm nửa năm cuối cùng mới diệt sát hắn." Ma tộc đầu trọc cười lạnh.

"Tu vi giống như chúng ta, trên cơ bản rất không có khả năng có được hậu đại nữa, tự nhiên phải có vài phần xem trọng bọn nó. Nếu như có nhiều hậu đại còn may mắn. Như Lực lão quái chỉ có một người, trong đám chúng ta cũng là người hiếm thấy. Khó trách lúc này hắn lại động nộ, không tiếc xuất huyết nhiều như vậy." Lam tôn giả cũng mỉm cười nói.

"Chẳng qua chỉ là hai gã nhân tộc mà thôi, hẳn là không thành vấn đề. Đã vậy chúng ta lập tức khởi hành thôi! Nếu như tồn tại nhân tộc Hợp Thể, giết chết nói không chừng lần này thu được một số trọng bảo đó!" Trong ánh mắt của Ma tộc trọc đầu lóe lên quang mang tham lam.

"Tự nhiên rồi, đã đáp ứng Lực lão quái, chúng ta cũng phải làm hết sức thôi. Đi!"

Lam tôn giả gật gật đầu, lúc này hai tay nhoáng lên, lam sắc điện hồ lốp bốp loạn hưởng, lại biến thành một đôi nhục sí lam sắc.

Đôi cánh này vô cùng dữ tợn, chẳng những mặt ngoài trải rộng gai xương lam sắc, còn có vô số điện hồ quấn quanh người hắn, giống như Lôi công trên bầu trời buông xuống vậy.

Khi song sí khép lại, từng đạo lam sắc điện hồ lóe lên, thân thể hắn lập tức biến mất trong hư không, sau đó lại một lần nữa hiện ra, đã là địa phương cách chỗ cú mấy trăm trượng.

Thấy vậy, Ma tộc đầu trọc cũng khẽ cười một tiếng, tay áo rung lên, một đoàn hồng quang bắn ra, xoay tròn một cái liền biến thành một đoàn vân vụ xích hồng bao vây lấy thân thể vào trong đó.

Sau đó hồng quang lóe lên, hồng vân nhanh như chớp đuổi theo.

Hai người một trước một sau trong nháy mắt di chuyển được hơn trăm dặm, cuối cùng vô ảnh vô tung biến mất trong hư không.

Mà ở một địa phương khác, lão giả một sừng cũng không hề dừng độn quang đợi hai người, mà thi triển ra một loại bí thuật tăng tốc độ lên ba phần.

Bởi vì vị tôn giả Ma tộc này rất rõ, mặc dù có quan hệ tới bí thuật huyết mạch, hắn có thể tạm thời tập trung vị trí của đối phương, thế nhưng thời gian tự nhiên có phần hạn chế, hoặc một khi đối phương phát hiện dị tượng sẽ dứt khoát dùng truyền tống trận thoáng cái chạy ra khỏi phạm vi hàng tỉ dặm, bản thân rất có thể sẽ mất mục tiêu.

Cho nên trước khi chưa đuổi bắt được mục tiêu, hắn sẽ không buông lỏng.

Dù sao đằng sau hắn có đại viện binh, cho dù mục tiêu thật sự rất khó giải quyết, bản thân cũng không đơn độc đả đấu, trước tiên ngăn cản đối phương thì vẫn có thể làm được.

Trong lòng nghĩ vậy, lão giả một sừng mang theo một bụng tức giận tiếp tục mau chóng đuổi theo.

Mà lúc này, Hàn Lập tự nhiên không hề hay biết, vẫn cùng Ngân Quang Tiên Tử bay về phía tòa thành Ỷ Thiên.

Bởi vì cũng không phải chạy trối chết như tranh đấu với người, mà tốc độ cũng không chậm, thế nhưng dù sao vẫn thấp hơn hai vị Ma tộc ở phía sau.

Theo thời gian qua đi, khoảng cách giữa ba người tự nhiên thu hẹp lại một chút.

Qua một ngày một đêm, khi Hàn Lập đang trò chuyện cùng Ngân Quang Tiên Tử về chuyện có liên quan tới Khỉ Thiên Thành bốn đại tông môn, đột nhiên thần sắc hắn biến đổi, tay áo rung lên, một cây thước ngắn màu bạc lóe lên, hiển hiện ra cuối cùng biến thành thước ảnh lớn hơn mười trượng thoáng cái chém về phía sau.

"Phốc" một tiếng, một cây côn màu đen bỗng nhiên từ trong hư không lộ diện, va chạm với thước ảnh.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền ra!

Một đoàn ánh sáng chói mắt lập tức xuất hiện, ba động phảng phất như có thể xé rách hư không tản ra, cả phiến hư không như muốn sụp đổ.

Ngân Quang Tiên Tử cả kinh, thân hình thoáng cái từ trong bạch vân biến ảo, lộ ra vẻ kinh nghi nhìn về phía vụ nổ.

Hai mắt Hàn Lập nhíu lại, thần sắc khôi phục như thường, bộ dạng không hề sợ hãi, tiếp tục giơ tay khẽ vẫy.

"Vèo" Một tiếng, đoản thước màu bạc liền phá vỡ hư không một lần nữa xuất hiện trong lòng bàn tay.

Vầng sáng chói mắt thu lại, rốt cuộc tất cả ba động tan rã, phiến hư không kia thình lình xuất hiện thân ảnh lão giả một sừng.

Chẳng qua lúc này thân hình hắn đã biến thành bộ dáng cao tới năm sáu trượng, trên tay cầm một cây côn đen nhánh, ánh mắt hung dữ chằm chằm nhìn Hàn Lập.

"Ma tộc tôn giả!"

Thần niệm của Ngân Quang Tiên Tử nhẹ quét về phía đối phương sau đó ngọc dung cả kinh, không chút phân vân, tay bấn pháp quyết, một hồi ngân quang lưu chuyên quanh thân, từ đó toát ra hai đạo ngân sắc loan câu.

Hàn quang lấp lánh, một thanh bên ngoài có minh ấn bạch sắc loan nguyệt, một thanh minh ấn lại là hình cầu xích hồng.

Hai kiện binh khí hơi lắc lư, phụ cận lại ẩn ẩn có vô số vì sao lập lòe, hiển nhiên là một kiện bảo vật khó lường.

Trông thấy lão giả một sừng, ánh mắt Hàn Lập lóe lên, cũng không nói hai lời, đột nhiên đánh ra một chưởng lên lồng ngực của mình.

"Phanh", thanh âm muộn hưởng vang lên!

Kim quang chớp động trên thân, hắn há miệng phun ra một thanh khí hắc ti

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio