Phàm Nhân Tu Tiên

chương 1950: chật vật

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hàn Lập hiển nhiên cũng cảm ứng được truy binh phía sau đang đến gần, lúc này cự bằng hót lên một tiếng, từ trên người đột nhiên bay ra vô số kim hoa. Mỗi một đóa đón gió biến lớn như miệng bát, đúng là giáp trùng kim quang chói mắt.

Đây là Phệ Kim trùng thành thục mà Hàn Lập giữ lại, một hơi thả ra mấy ngàn con.

Kim sắc huyết ảnh ngay cả khi phảng phất là bất tử chỉ thân, nhưng bị nhiều Phệ Kim trùng như vậỵ trong nháy mắt bao phủ, chỉ vài lần hô hấp đã bị cắn nuốt không còn, ngay cả tí cặn bã cũng không lưu lại.

Hàn Lập biến thành cự bằng lại hót một tiếng, tất cả linh trùng liền bay trở về!

Tiếng sét đánh nổi lên!

Cự bằng sau khi vỗ bốn cánh, hóa thành một đạo ngần hồ biến mất tại chỗ. Mà tại chân trời thì liên tiếp vang lên tiếng ầm ầm, ngần hồ như ẩn như hiện chớp động vài lẩn liền biến mất không thấy bóng dáng.

Sau thời gian một chén trà nhò, ngọc bàn và thạch điện gào thét bay đến, thoáng một cái đông thời dừng lại ở hư không gần đó.

Quang mang chợt lóe, hai đạo nhân ảnh hiện lên trên bầu trời. Một người vóc dáng thướt tha, một người toàn thân huyết quang mờ ảo. Đúng là hóa thân Nguyên Sát và Huyết Quang.

Mặc dù hai người đều nhìn phụ cận một lần. nhưng thần sắc lại khác nhau. Lam sắc cung trang nữ tử vẻ mặt không chút thay đổi, nhưng đôi mắt đẹp lại chuyển động, ẩn hiện vẻ tức giận. Huyết bào thiếu niên thì sắc mặt xanh mét. ánh mắt không còn chút tức giận.

"Tiểu tử này thật đúng là khó giải quyết, ngay cả huyết quang tinh vệ của ta cũng không thể ngăn cản hắn được chút nào. Xem ra hắn thật sự có ý định dây dưa kéo dài với ta và ngươi."

Huyết Quang oán hận, nói.

"Hừ, cận vệ của ngươi không phải được xưng là bất tử chỉ thân sao, không ngờ lại bị vài đầu linh trùng giết chết, đúng là vô dụng!"

Nguyên Sát hừ lạnh một tiếng, nói.

"Nguyên Sát, ngươi bớt châm chọc lại đi, ta không tin ngươi không nhìn ra lai lịch của đám linh trùng đó! Cận vệ của ta cho dù tu luyện Huyết Thân ma công thì sao có thể ngăn cản được thượng cổ hung trùng thôn phệ."

Huyết Quang không tức giận trả lời.

"Bổn tọa hiển nhiên cũng nhìn ra. bất quá nếu sổ lương Phệ Kim Trùng này lên đến mười vạn, trăm vạn thì bổn tọa còn kiêng kỵ vài phần, nhưng nếu chỉ có chút Phệ Kim trùng như thế thì sao có thể chạm tới ta và ngươi. Cùng lắm thì tới lúc đó dùng bảo vật thuộc tính mộc vây khốn chúng lại là xong."

Nữ tử thản nhiên nói.

"Bảo vật thuộc tính mộc, ta cũng có hai kiện trong người. Nhưng ngươi có thể khẳng định trên người tiểu tử này chỉ có nhiêu đó linh trùng sao? Vạn nhất hắn khu sử mười mấy vạn linh trùng thì ta không thể ứng phó được. Hơn nữa tiểu tử này không biết còn có bao nhiêu đòn sát thủ chưa thi triển ra. Nếu chúng ta cứ từng bước áp bức như thế. sẽ không rơi vào tình trạng lưỡng bại câu thương chứ!"

Khóe miệng Huyết Quang co quắp một chút, nói.

"Mười mấy vạn Phệ Kim trùng! Ngươi thật sự nghĩ như thế sao? Thôi được, cho dù Hàn tiểu tử nọ thật sự có nhiều linh trùng như vậy trong người, ngươi cho rằng hắn có thể khu sử toàn bộ được sao? Mười mấy vạn Phệ Kim trùng, lấy bản thể của ta và ngươi thì trong khoảnh khắc cũng tiêu hao hết thần niệm. Yên tâm đi, mới vừa rồi có lẽ tiểu tử này đã vận dụng linh trùng đến cực hạn. Nếu có thể dễ dàng đem ra đối địch thì lúc trước chẳng phải hắn đã sớm lấy ra đối phó ta và ngươi rồi sao, cần gì chờ đến bây giờ. Nhưng thật ra thần thông tiểu tử này cũng không tệ. chúng ta phải cẩn thận hơn một chút. Huyết Quang, ngươi không định từ bỏ đấy chứ? Nếu như thế thì chỉ cần một mình bổn tọa truy đuổi cũng được. Ngươi chỉ cẩn điều động thủ hạ phong tỏa đường chạy trốn về cứ điểm Nhân tộc của hắn."

Nữ tử nhếch miệng, cười lạnh nói.

"Bổn tọa cũng đoán như thế mà thôi, nếu đạo hữu đã tin như thế thì ta hiển nhiên đi theo tới cùng."

Sắc mặt huyết bào thiếu niên khẽ biến, nhưng lập tức cười nói.

Vị Thánh tổ Ma tộc này liên tiếp tổn hại mất mát hai kiện trọng bảo vì Hàn Lập, sao có thể thật sự chịu buông tha dễ dàng như vậy chứ.

"Bất quá ngươi cũng biết, ngay cả khi ta thống lĩnh đại quân Thánh tộc ờ khu vực này, nhưng cũng không thể điều động tất cả binh lực đi vây bắt tiểu tử đó. Nếu xảy ra sai sót thì ta không cách nào nói chuyện với những người khác."

Đôi mắt Huyết Quang chớp động, bỗng nhiên nói.

"Ngươi, nói vậy là ý gì, cứ nói thẳng ra, không cần quanh co lòng vòng."

Nữ tử nhíu mày, có chút không kiên nhẫn, nói.

"Ha ha, không có gì, nếu không thể trong thời gian ngắn bắt được tên tu sĩ Nhân tộc này thì ta và ngươi cũng nên tính toán chuyện lâu dài. Đạo hữu sao không điêu động một số tinh nhuệ bên Lục Cực lại đây, như vậy tiểu tử này có chắp cánh cũng khó bay. Lấy giao tình của ngươi và Lục Cực, chút chuyện ấy hẳn không thành vấn để."

Huyết Quang nhìn thẳng nữ tử, chậm rãi nói.

"Điều động nhân thủ bên Lục Cực? Uh, như vậy cũng là một cách tốt. Được, ta có thể đáp ứng, nhưng trong lúc này người của ngươi phải gắt gao cuốn lấy tiêu tử đó, không để hắn có thời gian nghỉ ngơi, càng không để hắn nhân cơ hội chuồn mất."

Ánh mắt nữ tử chớp động vài cái. không biết nghĩ gì, liền đáp ứng.

"Nguyên Sát đạo hữu vên tâm. ta sẽ điều động lực lượng, đem đường tới Thiên Uyên Thành và vài cứ điểm lớn của Nhân tộc trong khu vực ngăn lại, khiến hắn không thể hội họp với những người khác, hoàn toàn trở thành chim sợ cành cong."

Huyết Quang mừng rỡ cam đoan nói.

"Uh, như thế thì tốt. Trước khi nhân thủ Lục Cực đến, ngươi và ta cứ đuổi theo với khoảng cách không xa cũng không gần, chờ khi tiểu tử này sức cùng lực kiệt, chúng ta lại ra tay, hẳn là có thể dễ dàng bắt giữ hắn!"

Nữ tử lạnh lùng nói.

"Điểu này hiển nhiên! Kỳ thật, lấy thần thông của ta và ngươi, phi hành thế này chỉ tổn chút nguyên khí, như thế nào mà lại không bắt được tiểu tử này chứ."

Huyết Quang cười cười nói.

"Được rồi, chúng ta đi thôi. Độn tốc tiểu tử này quả thực không chậm, nếu không đi thi có thể hắn sẽ chạy thoát khỏi phạm vi cảm ứng của ta và ngươi."

Nguyên Sát ngẩng đầu nhìn phía xa một chút, đột nhiên nói.

"Điều này hiển nhiên, bất quá nếu lại đi về phía trước thì ta đã điều động hơn bảy đợt nhân thủ chờ nơi đó, hẳn là có thể tiêu hao vài lần sức lực của hắn."

Huyết Quang gật đầu, vẻ mặt lộ ra một tia quỷ dị, nói.

Nguyên Sát nghe thế thì không nói thêm gì, thân thể mềm mại khẽ động, trực tiếp hóa thành một đoàn bạch quang bay về phía thạch điện. Về phần Huyết Quang thì tay bắt quyết, sau một tiếng "phanh" trầm muộn truyền ra thân hình liền hóa thành một đoàn hắc khí bay vào trong ngọc bàn. Sau một khắc, thạch điện và cự đại ngọc bàn lưu chuyển linh quang, cùng gào thét bắn đi. Phương hướng bay tới của hai người đúng là phương hướng Hàn Lập bỏ chạy lúc trước.

Cùng lúc đó, Hàn Lập ở cách xa hơn vạn dặm, mặc dù cự bằng nhanh như chớp bay đi, nhưng trong lòng lại vô cùng âm trầm!

Hiện tại, đã qua hai tháng hắn không ngừng bị Ma tộc đuổi giết, nhưng lại không nghĩ ra cách nào hữu hiệu để đối phó với hai đại địch phía sau.

Trong khoảng thời gian ngắn, trên đường đi hắn đã đánh lui ba bốn chục đợt công kích của kẻ địch. Đám Ma tộc này phần lớn là đê giai Ma tộc hoặc ma thú, nhưng cũng có lực lượng tinh nhuệ của đại quán Ma tộc, thậm chí còn có hai đợt công kích còn có Ma tôn tham dự.

Nếu là lúc bình thường, cho dù số lượng Ma tộc không ít nhưng sao đáng để hắn lưu tâm. Nhưng dưới tình huống ở phía sau có hai đại địch đang dòm ngó, hắn sao dám dây dưa với địch nhân, chỉ có thê không ngừng thi triển thủ đoạn sét đánh, một kích tiêu diệt tất cả những ngăn trở này. Mà làm như thế cũng khiến pháp lực và thần niệm của hắn dọc đường đi không ngừng tiêu hao rất nhanh.

Nếu không phải hắn mang theo vô số đan dược bổ sung linh lực thì chỉ sợ đã sớm không thể chống đỡ, nhưng cứ như thế này thì trước sau sẽ khó mà an an ổn ổn được.

Một thân pháp lực dưới luân phiên kịch chiến chỉ còn không tới năm thành lúc toàn thịnh, mà thần niệm chi lực sau khi bất đắc dĩ vận dụng mấy ngàn Phệ Kim trùng thì cũng chỉ còn lại hơn một nửa.

Điều này khiến trong lòng Hàn Lập càng thêm âm trầm.

Mà hai đại địch ớ phía sau cũng không tốt cho lắm, dường như bị những thủ đoạn cường ngạnh của hắn liên tiếp chấn nhiếp, nhất thời không có dũng khí tự mình ra tay, chỉ điều động thủ hạ cản đường mà thôi.

Cứ như vậy, ngược lại khiến hắn tạm thời không có nguy hiểm.

Nhưng loại tình hình này rõ ràng không thể kéo dài, chờ khi bọn hắn phát hiện hắn sức cạn lực kiệt hoặc thật sự điều động lượng lớn nhân thủ vây giết thì mạng nhỏ này hiển nhiên không thể giữ được nổi rồi.

Hàn Lập hiển nhiên sẽ không ngồi chờ loại chuyện này phát sinh, dọc đường đi cơ hồ thi triển đủ loại thủ đoạn, nghĩ muốn làm truy binh phía sau dao động. Nhưng vô luận Huyết Quang hay là Nguyên Sát đều truy đuổi không tha.

Hắn cho dù giảo hoạt thế nào thì nhiều lắm cũng chỉ bỏ xa được hai người hơn nửa ngày, nhưng cuối cùng vẫn bị đuổi tới gần.

Điều này khiến Hàn Lập âm thầm kêu khổ không ngừng.

Nếu phía sau chỉ có một tên đuổi theo thì có lẽ hắn còn có thể lợi dụng khinh suất của đối phương mà tìm cách thoát thân. Nhưng hai người liên thủ bù đắp cho nhau, loại ý nghĩ này chỉ có thể là mơ ban ngày. Hơn nữa hắn càng đến gần Thiên Uyên thành thì lại càng gặp nhiều kẻ địch hơn.

"Không được, không thể để điều này tiếp diễn! Rõ ràng đổi phương biết ta muốn trở về Thiên Uyên thành, không biết đã bố trí bao nhiêu nhân thủ ngăn chặn. Cứ đi như vậy thì chưa đến gần Thiên Uyên thành pháp lực đã khô kiệt hết mà chết. Phải thay đổi phương hướng mới được!"

Hàn Lập một bên điều động pháp lực còn sót lại trong cơ thể luyện hóa đan dược vừa ăn vào, một bên cảm thấy lo âu thầm nghĩ.

"Mặc dù hướng khác khẳng định cũng có người chặn lại, nhưng lực lượng hẳn là ít hơn nhiều. Bất quá, cũng không thể để lộ ý đồ, phải khiến phía sau bị mê hoặc, tạm thời thoát khòi đối phương thì mới có thời cơ thở dốc."

Tâm niệm Hàn Lập xoay chuyển, âm thầm nghĩ.

Sau khi quyết định như thế, nhất thời hắn lại phải đau khổ nghiên cứu thủ đoạn hành động cụ thể. Không biết là do bị áp bức hay thật sự do tâm cơ linh hoạt, không bao lâu sau hắn liền nảy ra một chủ ý.

Trong ngọc bàn phía sau, ba hóa thân Huyết Quang đứng trước vách tường không nhúc nhích. Hai trong số ba hóa thân thì đang nhắm mắt, dường như đang nghỉ ngơi dưỡng sức, mà hóa thân thứ ba thì mắt nhìn hình ảnh trên vách tường không chớp mắt.

Đột nhiên, hóa thân thứ ba biến sắc, cất một tiếng "ồ" đầy kinh ngạc!

Thanh âm truyền đó vào trong tai hai người khác, khiến thần sắc bọn họ vừa động mà mở mắt ra.

Chỉ thấy hình ảnh trên vách tường, nguyên bổn Hàn Lập đang hóa thân thành cự bằng, đột nhiên thoáng cái khôi phục hình người, hơn nữa độn quang dừng lại, nhưng hai tay lại bắt đầu bắt quyết, thân hình theo đó mà hơi mơ hồ đi, rồi liền huyễn hóa ra tám đạo thân ảnh giống nhau như đúc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio