Phàm Nhân Tu Tiên

chương 2068: phản toán

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vào một ngày của hai tháng sau, Hàn Lập, Lũng gia lão tổ và đám người đi cùng Thiên Thu thánh nữ tụ tập cùng nhau tại một động phủ tạm thời hướng đông bên ngoài tòa thành.

Cả đám đứng trước mặt một nam tử tóc dài đã ước hẹn khi trước, thần sắc hoàn toàn bất đồng.

Vị này là một Hợp Thể kỳ tu sỹ Lâm gia lão tổ, khi trước nguyên bản là một trung niên tráng kiện nam tử nhưng hiện tại da thịt héo rũ, tóc màu xám trắng trở thành điệu bộ già nua đáng thương như một lão nhân tám chục tuổi.

Càng cả kinh hơn là một nhãn cầu và một cánh tay của nam tử này đã không cánh mà bay.

Hốc mắt sâu hoắn, trống rỗng dường như cả khỏa nhãn cầu bị người ta mạnh mẽ móc ra.

Mà tu vi của vị Lâm gia tu sỹ này khi mạnh khi yếu còn lại không đến một phần ba so với khi toàn thịnh, làm người ta có cảm giác thập phần suy yếu đi.

"Lâm đ*o hữu, người vì sao lại trở nên như vậy?" Đám người xung quanh sau khi hết ngạc nghiên rốt cuộc mở miệng trầm trầm hỏi.

"Nói ra cũng thật mất mặt, lúc tại hạ thân tại nơi man hoang thì gặp một đám Nhiếp Hồn thú, lúc sơ ý bị chúng hút mất hơn phân nửa pháp lực. Phải miễn cưỡng đem tự bạo một đám pháp bảo mang theo trong người mới may mắn trốn thoát." Nam tử họ Lâm vẻ mặt chua sót ho nhẹ vài tiếng, âm thanh cũng khàn đặc khó nghe dị thường.

"Nhiếp Hồn thú, Loài thú này tu vi cũng không cao, làm thế nào mà Lâm huynh lại bị chúng áp bức đến bước này?" Thiên Thu thánh nữ kinh ngạc hỏi.

"Nếu là Nhiếp Hồn thú bình thường thì không đáng để Lâm mỗ để trong mắt, nhưng lại là một con Nhiếp Hồn thú biến dị tu vi Hợp Thể kỳ thì lại khác." Nam tử họ Lâm khóe mắt khẽ run rẩy trả lời.

"Là Nhiếp Hồn thú biến dị!" Đám người xung quanh nghe được khuân mặt không khỏi biến sắc.

"Không sai, con thú này ngụy trang giống hệt đám thú bình thường, lại ẩn nấp tại giữa đàn. Ta vì không đề phòng nên bị nó đánh lén, nếu không như vậy thì hẳn đã không rơi vào hoàn cảnh này đi". Nam tử họ Lâm hồi tưởng lại sự việc sắc mặt thập phần khó coi.

"Lâm đ*o hữu đại nạn qua khỏi hẳn sẽ có hậu phước a. Nhưng không biết về sau đạo hữu có tính toán gì không?" Lung gia lão tổ sắc mắt biến đổi không ngừng, một lúc sau đột nhiên hỏi.

"Ta hiện giờ chân nguyên hao tổn, pháp lực còn lại không nổi hai ba thành, nếu như phải tiến vào Huyễn Khiếu Sa Mạc thực sự là quá sức đi, bây giờ phải lập tức trở về Linh Giới bế quan vài trăm năm mới mong tu vi hồi phục lại như cũ. Tại hạ sẽ kích phát phần chân nguyên còn lại để phản hồi Linh Giới, chuyện đi tìm thiên địa linh vật này cũng không nên tính đến nữa đi." Nam tử tóc dài tính toán một hồi không cam lòng nói.

"Cũng tốt, lấy tình hình Lâm đ*o hữu hiện nay nếu tiếp tục hẳn có khả năng phải ngã xuống. Như vậy đi, mấy người bọn ta sẽ lưu lại đây thêm một tháng chờ cho đạo hữu điều dưỡng một chút mới tiếp tục tiến hành kế hoạch trước đây." Lũng gia lão tổ không hề tỏ vẻ ngoài ý muốn, tựa hồ đã nắm chắc mọi chuyện.

"Cũng đành phải như thế đi. Linh tộc chúng ta đối với việc này không có ý kiến, Lâm đ*o hữu lúc này hãy cứ an tâm dưỡng thương đi." Thiên Thu thánh nữ im lặng một hồi rồi gật đầu nói.

Nhưng vũ y nữ tử cùng gã họ Huy thì không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái, mơ hồ tỏ vẻ thỏ chết cáo sót thương.

Dù sao trong đám Nhân tộc tu sỹ bọn họ có tu vi kém xa Hàn Lập cùng Lũng gia lão tổ, trong người lại mang thương thế, nói không chừng người tiếp theo chính là một trong hai bọn họ.

Bất quá đối với tu sỹ Hợp Thể kỳ đã tồn tại vô số năm như bọn họ thì loại suy nghĩ này chợt léo qua trong đầu rồi thần sắc lại khôi phục như thường.

Hàn Lập nghe xong thần sắc khẽ động dường như nhớ đến điều gì, bỗng nhiên hướng đến nam tử tóc dài nói:

"Tại hạ trong tay có một ít đan dược đôi với thương thế lúc này của đạo hữu có lẽ có chút tác dụng, Lâm đ*o hữu không ngại dùng một hai a."

Vừa dứt lời hắn liền hướng phía nam tử tóc dài phất tay một cái, một cái bình ngọc màu trắng cao chừng vài tấc từ trong tay áo bay tới.

Tu sỹ Hợp Thể kỳ Lâm gia nghe vậy đầu tiên ngẩn ra, theo bản năng đưa tay tiếp nhận chiếc bình ngọc, mắt nhìn về phía Hàn Lập tràn đầy nghi hoặc.

Điều này cũng khó trách.

Hàn lập tuy cùng đám người này hợp tác một đoạn thời gian, nhưng đôi bên chưa có tiếp xúc qua lại nhiều lắm chứ nói gì đến việc giao hảo. Hiện tại đối phương đột nhiên đưa tặng một bình đan dược làm nam tử tóc dài nghi hoặc mãi không thôi.

Vị tu sỹ họ Lâm hơi trầm ngâm một chút rồi đưa tay mở chiêc bình ngọc ra, một mùi hương thuốc nồng đậm tràn ngập cả gian phòng.

Mọi người thấy vậy tinh thần không khỏi phấn chấn lên vài phần.

Nam tử tóc dài đem miệng bình hướng lên hít thử một hơi nét mặt không khỏi mừng rỡ, sau đó đem chiếc bình hướng lòng bàn tay đổ xuống.

Kết quả là một viên đan dược hoa văn xanh biếc từ trong miệng bình lăn ra, xoay tròn rồi nằm im trong lòng bàn tay.

"Tôi Tinh Đan, đây đúng là Tôi Tinh Đan!" Vừa thấy bóng dang đan hoàn nam tử tóc vàng đã vô cùng mong chờ, sau đó thất thanh kêu lên bộ dáng vui mừng như điên.

Khỏa đan dược này chẳng những vô cùng quý hiếm mà quan trọng nhất là đối với thương thế hiện tại của hắn có tác dụng rất lớn. Chẳng những giúp hắn còn hồi phục lại non nửa chân nguyên không sợ sau này tu vi đại giảm, mà còn làm cho thương thế hiện tại không còn đáng lo lắng nữa.

Lũng gia lão tổ và đám người Thiên Thu thánh nữ nhìn thấy khối đan dược trong lòng không khỏi có chút động tâm.

Loại đan dược này đối với tu vi Hợp Thể Hậu Kỳ bọn họ chỉ có thể ngộ không thể cầu! Nếu không phải đang ở trong hoàn cảnh này hẳn là hai người bọn họ đã có những hành động khác không chừng.

"Hàn đạo hữu, khỏa đan dược này đối với Lâm mỗ thật rất có tác dụng. Nhưng vô công bất thọ lộc, Hàn huynh có dụng ý gì không ngại xin mời nói ra đi." Nam tử tóc dài trong lòng kích động dị thường, nhưng sau đó cố gằng kìm chế xuông hướng đến Hàn Lập lặng lẽ truyền âm.

Hàn Lập khóe miệng nhếch lên khẽ cười một tiếng, đồng thời truyền âm lại:

"Lâm đ*o hữu nói như vậy thì Hàn mỗ cũng sẽ không ngại nói thẳng. Tại hạ có một chuyện nhỏ muốn phiền đến Lâm huynh, không biết đạo hữu có thể giúp đỡ một hai?"

"Hàn huynh đã đem Tôi Tinh Đan xuất ra còn sợ ta từ chối sao? Xin cứ tùy tiện nói ra đi, nếu là sự việc không quá khả năng ta quyết sẽ không cự tuyệt." Nam tử tóc dài cân nhắc một hồi rồi quả quyết trả lời.

"Lâm huynh không cần phải quá căng thẳng như vậy, sự việc ta muốn nhờ đạo hữu chỉ là thuận tiện mà thôi, nói ra thì gần đây ở trong thành ta cứu được một tiểu nha đầu Nhân tộc chúng ta. Tiểu nha đầu này cùng ta có chút quan hệ sâu xa, hy vọng đạo hữu lúc trở về linh giới thì mang theo nàng, hơn nữa khi ở Linh giới lại chiếu cố đến nàng một thời gian. Dù sao thì lộ trình tiếp theo thực sự rất nguy hiểm, ta càng không thể mang nàng theo trên đường. Việc này hẳn là dễ dàng đối với đạo hữu đi." Hàn Lập bất động thanh sắc truyền âm nói.

"Chỉ là việc này thì tự nhiên không có vân đề. Lâm mỗ cam đoan với ngươi nếu bình an trở về Linh giới thì người mà Hàn huynh phó thác tuyệt đối bình an vô sự." Nam tử tóc dài có đôi chút ngoài ý muốn, rồi không một chút do dự một lời đáp ứng.

"Tốt, có như vậy Hàn mỗ yên tâm rồi." Hàn Lập thản nhiên gập đầu rồi im lặng không nói thêm điều gì.

Mà sau khi tia lo lắng trong lòng nam tử tóc dài qua đi, liền không một chút do dự đem viên đan dược trong tay bỏ vào miệng nuốt xuống.

Lấy tính hình hiện tại của hắn mà nói, càng đem đan dược phục dụng sớm càng bớt lo lắng về thương thế, tự nhiện một chút chần chừ cũng không có mảy may.

Mà đám người Lũng gia lão tổ bên kia sớm thấy hai người truyền âm thương lượng sự tình, tự nhiên thức thời không làm chuyện gì quấy rầy.

Bọn họ tự nhiên rõ ràng Hàn Lập không vô duyên vô cớ xuất ra đan dược trân quý như vậy, khẳng định đối với to sỹ họ Lâm có giao dịch gì đó.

Nhưng sự việc hai người trao đổi với nhau thì tự nhiên không mảy may biết chút nào.

Lúc này Lũng gia lão tổ thần sắc thong dong, liền đem sự việc tiếp xúc với đám người Triệu gia thuật qua một lần.

Đám người Thiên Thu thánh nữ cùng vũ y nữ tử nghe xong không khỏi nhíu mày một hơi.

"Nói như vậy thì Triệu gia hẳn là đang dở công phu sư tử ngoạm đi, một đầu Bát Túc Ma Tích mà cũng dám bán ra với mức giá biến thái như vậy. Vạn năm Huyết Tử Linh Chi, Băng Tinh Chi Tâm là loại thiên địa linh vật tại mỗi giới đều cực kỳ khó gặp vậy mà cũng dám hướng đến Lũng huynh đưa ra? Xem ra đám người Triệu gia thật không có lấy một chút thành ý trao đổi đi!" Thiên Thu thánh nữ dung mạo dần trở lên lạnh lùng đứng lên buông một câu.

"Ta thấy Triệu gia không chỉ có tâm tư không muốn trao đổi a!" Hàn Lập thản nhiên nói một câu.

"Ô, vậy ý của Hàn huynh ra sao?" Vũ y nữ tử thần sắc khẽ động.

Hàn Lập lại cười cười không đáp.

"Chỉ sợ Triệu gia không những không bán Bát Túc Ma Tích cho lão phu mà còn có ý giết người đoạt bảo. Dù sao cái giá ta báo trước đây cũng đủ làm cho hai tên quỷ ma tôn kia có chút động tâm." Lúc này Lũng gia lão tổ đột nhiên tiếp lời nhưng vẻ mặt thập phần lạnh lùng.

"Xem ra Lũng huyn đã sớm dự liệu a." Thiên Thu thánh nữ nghe vậy khẽ cười một tiếng.

"Không sai, nếu Triệu gia không muốn trao đổi Bát Túc Ma Tích thì ba nhà khác hẳn cũng sẽ như vậy đi. Chúng ta sẽ tương kế tựu kế thừa dịp lúc hai tên ma tôn Triệu gia đang mưu đồ bảo vật trên người ta, ta liền dẫn chúng rời đi. Mặt khác liền lẻn vào trong Triệu gia đem Bát Túc Ma Tích trộm đi rồi một mạch chạy vào Huyễn Khiếu Sa Mạc." Lũng gia lão tổ léo lên tia sát khí nói.

"Tuyệt diệu, Triệu gia không có ma tôn tọa trấn thì đám người khác vô pháp ngăn cản chúng ta. Bất quá Lũng huynh đã tìm được địa phượng Triệu gia nuôi Bát Túc Ma Tích rồi sao?" Vũ y nữ tử mừng rỡ nói.

"Hắc hắc, Lũng mỗ mấy ngày qua trong thành tự nhiên không hề nhàn rỗi đã nắm rõ việc này. Triệu gia đem Bát Túc Ma Tích chia làm hai địa phương. Một là trong Triêu gia cấm địa, nơi này có cấm chế rất mạnh cho dù không có ma tôn tọa chấn cũng thập phần khó khăn xuất thủ. Một địa phương khác là nơi tạm thời trú chân của Bát Túc Ma Tích. Theo ta biết thì mỗi nửa tháng Triệu gia sẽ có một đám Bát Túc Ma Tích từ bên ngoài trở về, như thường lệ sẽ dừng lại nghỉ chân nơi đó ít ngày, đây chính là cơ hội để chúng ta xuống tay. Hàn huynh đã có hai đầu Bát Túc Ma Tích, ta nghĩ chỉ cần đem đám ma tích này đoạt lấy là đủ rồi. Bất quá có vài điều các vị cần chú ý."

"Động thủ thì được nhưng cố gắng không đại khai sát giới cũng như để lộ tu vi cùng diện mao. Nếu chẳng may làm cường giả ở các địa vực khác chú ý thì sẽ rất phiền toái. Dù sao chúng ta sẽ đi qua Huyễn Khiếu Sa Mạc mà thân là ma tộc cường giả đều có thể dùng truyền tống trận đi qua đầu bên kia đón đầu chúng ta." Lũng gia lão tổ liền đem mưu kế ra giảng giải một hai.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio