Phàm Nhân Tu Tiên

chương 2142: về đến mộc tộc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hàn Lập lặng im không nói gì, trên chiếc thuyền lớn bên kia chở đầy các vệ sỹ Ma tộc mặc chiến giáp màu bạc, trên vai phất phới áo choàng đỏ như lửa, tu vi bọn chúng thấp nhất cũng đã là Hóa Thần Kỳ.

Chỉ tính mỗi phía mũi thuyền đã có hơn trăm tên Ma tộc đang đứng, thỉnh thoảng còn có vài tên Ma tôn lẫn vào trong đó.

Đám vệ sỹ Ma tộc há mồm trợn mắt nhìn qua phía Hàn Lập, tất cả bọn chúng đều cực kỳ kinh ngạc, trong nhất thời không sao hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Theo kế hoạch ban đầu, cái thông đạo này bị trưng dụng nguyên một ngày hôm nay mới phải. Đúng ra chỉ có một mình cự thuyền của bọn họ mới được đi lại, vậy tại sao bây giờ lại có thêm một chiếc phi xa đang lao như bay phía trước.

Chỉ cần một cái nháy mắt nữa là phi xa sẽ bay ngang qua chiếc thuyền lớn, vậy mà đám Ma tộc trên đó vẫn chưa kịp có phản ứng gì. Nhưng bỗng nhiên từ bên trong khoang thuyền truyền ra một âm thanh cực kỳ già nua:

"Hừ, thì ra là người của Linh giới. Nếu đã đến đây thì đừng vội về như vậy, theo ta quay lại Thánh giới một chuyến đi.

Vừa dứt lời, từ trong khoang thuyền truyền ra một cỗ sát khí đậm đặc như thực chất, tiếp đó không gian bên trên dao động rồi hiện ra một khe hở tỏa hào quang màu trắng sáng rực.

Tiếng quỷ gào thê lương vang lên

Một bàn tay bằng xương trắng thật lớn chui ra từ trong khe hở giữa không trung rồi hung hăng đập xuống.

Năm ngón trắng hếu trên bàn tay còn chưa tới, mà từng đạo sát khí màu xam âm u đã từ trên đó cuộn thành một vòng rồi lao đến trước.

Quầng sáng bảo vệ bên ngoài của phi xa vừa chạm phải cổ khí xám đã vỡ vụn, không thể ngan cản được chút nào.

Hàn Lập đang đứng trong phi xa thấy vậy khuôn mặt liền trở nên méo mó. Hắn không chút do dự gầm lớn, hào quang màu vàng quanh người sáng rực, cơ thể lớn lên biến thành một con cự viên lông vàng cao đến mấy trượng.

Cự viên dơ hai nắm đấm màu vàng to tướng lên trời hung hăng đập tới.

Quyền ảnh màu vàng chợt lóe lên!

"Âm ầm ầm", làn sát khí màu xám trắng vừa chạm với quyền ảnh đã bị ép cho tản ra. Nhưng đạo quyền ảnh vốn đang có màu vàng rực rỡ ảm đạm đi rất nhiều, độ lớn cũng thu nhỏ lại gần một nửa.

Ánh sáng lạnh ngắt chợt lóe lên trong mắt Giải Đạo Nhân đang đứng bên cạnh, hắn liền há miệng phun ra một đạo ánh sáng màu vàng. Đạo ánh sáng này nhoáng lên rồi hòa với quyền ảnh đánh vào lòng bàn tay khổng lồ bằng xương trắng tại cùng một thời điểm.

Một âm thanh như chuông vỡ vang lên!

Hai đạo hào quang màu vàng ở dưới lòng bàn tay nổ tung ra rồi đan vào nhau thành một thể, tạo thành một vầng mặt trời vàng rực thật lớn, xoay chuyển không ngừng.

Bàn tay khổng lồ bằng xương trắng kia đù có chưa uy lực lớn đến cỡ nào, nhưng khi va chạm với vầng mặt trời màu vàng bên dưới liền bị chặn lại.

Cùng lúc đó khắp nơi trong không trung dấy lên từng đợt dao động kịch liệt, từng tràng âm thanh ông ông cộng hưởng với nhau vang lên. Thậm chí có một số chỗ đã bắt đầu vặn vẹo muốn sụp đổ, xem ra thông đạo này có vẻ không chịu nổi nữa.

Đám Ma tộc đang đứng trên chiếc thuyền lớn thấy vậy liền thất kinh, không ít kẽ bắt đầu sợ đến toát mồ hôi hột.

Một khi thông đạo này sụp xuống thì cả đám bọn họ không thể chạy

đi đâu được.

Nhưng đúng lúc này, trong khoang thuyền lớn bỗng truyền ra một tiếng "hừ" lạnh lùng.

Năm ngón trên bàn tay bằng xương hợp lại, nhìn giống như một thanh đao hướng về quầng hào quang chém tới.

"Phốc"!

Vầng hào quang màu vàng bên dưới vừa bị bàn tay bằng xương chém lên thì lập tức tan biến.

Hàn Lập thấy vậy, trong lòng như hít phải một ngụm khí lạnh.

Nhưng lúc này, hắn đem toàn bộ pháp lực trong cơ thể điên cuồng trút xuống phi xa dưới chân.

"Vèo!"

Chiếc phi xa khẽ rung lên, lập tức biến mất.

Ngay sau đó, không gian ở một nơi cách chỗ cũ hơn trăm trượng bỗng nổi lên dao động, chiếc phi xa lóe lên rồi hóa thành một đoàn hào quang màu xanh bắn đi.

Bàn tay màu trắng bên này rung lên, sau đó nó phát ra một tiếng trầm đục rồi vỡ ra.

Đám Ma tộc thấy vậy không khỏi ngơ ngác nhìn nhau một lúc.

"Đi thôi, không cần để ý đến bọn chúng, lo việc của chúng ta quan trọng hơn!" Một lúc sau, trong khoang thuyền truyền ra một âm thanh già nua, lạnh lẽo không hề mang chút tình cảm nào.

"Vâng, thưa đại nhân!"

Trên mũi thuyền nổi lên một trận xôn xao, ngay lập tức có một đám người bắt tay vào việc của mình.

"Thưa Thôn Thiên đại nhân, chẳng lẽ cứ để cho bọn chúng đi như vậy sao? Hay là phái vài người đi bắt họ trở về?" Gã thiếu niên Ma tộc vóc dáng khoảng mười hai, mười ba tuổi đang ngồi trong khoang thuyền, tỏ vẻ không cam lòng, hắn nhìn về ông lão tóc bạc đang ngồi trên ghế thái sư hỏi.

"Bỏ đi. Việc chính của ta quan trọng hơn, mấy con sâu nhỏ này để ý làm gì. Hơn nữa trừ khi là ta đích thân ra tay, còn những kẻ khác không hề có khả năng làm được việc này đâu." Ông lão đầu bạc khoác trên mình một bộ áo bào, hai tay dài quá đầu gối nhẹ nhàng trả lời.

"Bọn họ lợi hại như vậy sao? Nhưng lúc trước Thôn Thiên đại nhân còn chưa dùng hết bản lĩnh thực sự mà?" Tên thiếu niên có khuôn mặt thanh tú, trên má còn có vài đạo ma văn, hắn nghe ông lão nói vậy liền trở nên giật mình.

"Ha ha, đúng là ta chưa dùng đến bản lĩnh thực sự. Nhưng hai người bọn chúng cũng đâu có sử dụng hết thần thông. Nếu phải ra tay thực sự, ta cũng không thể vừa gặp đã dễ dàng bắt được chúng." Ông lão tỏ ra rất cưng chiều với tên thiếu niên trước mặt, mỉm cười giải thích.

"Bọn chúng có thần thông lớn như vậy, xem ra nhất định phải rất nổi danh trong dị tộc." Hai con mắt của gã thiếu niên khẽ chớp, hắn hơi suy nghĩ rồi nói.

"Người có thể lẩn vào Thánh giới chúng ta rồi bình yên quay về tất nhiên không thể là kẻ yếu được. Nhưng nếu không phải là chúng ta đang ở trong thông đạo, không thể thoải mái vận động pháp lực thì sao ta có thể buông tha cho họ được." Âm thanh của ông lão mang chút lạnh lùng, trên mặt cũng chợt lóe lên một tia tàn ác.

"Tất nhiên rồi, nếu gặp phải lão tổ ở bên ngoài thông đạo thì mấy tên dị tộc vừa rồi chỉ có thể ngoan ngoãn dơ tay chịu trói mà thôi. Tên thiếu niên vội vàng nịnh hót.

Ông lão nghe vậy liền cười khà khà, hai mắt nhíu lại, khẽ vân vê chòm râu, dường như lão ta rất thích thú được nghe những lời tên thiếu niên nói vừa rồi. Nhưng trong lòng lão lúc này cũng đang mê hoặc.

"Nếu đã không nhớ ra, như vậy chắc mấy tên vừa rồi là nhân vật không quan trọng nào đó. Thôi bỏ đi, có gì đợi lúc về đến Thánh giới rồi đó hỏi cũng chưa muộn." Trong lòng ông lão đầu bạc âm thầm cân nhắc.

Ba bốn canh giờ sau, ở một đầu khác của thông đạo có một đội vệ sĩ Ma tộc đang tuần tra qua lại.

Trên mặt đất phía dưới có ba tòa thấp hình tam giác xếp với nhau tạo thành một chữ "phẩm"(18).

Đột nhiên trong thông đạo dấy lên vài trận dao động, một đoàn hào quang đang bao lấy một vật gì đó từ giữa thông đạo bắn ra, rồi vọt qua đầu một đội tuần tra gần đó bay vút đi.

Ngay lập tức các đội ngũ tuần tra ở gần đó trở nên kinh hãi, từng tràng còi báo động bỗng chốc vang lên, vô số tên Ma tộc từ khắp nơi cũng hùng hổ bay tới.

Cùng lúc này, những cái tháp lớn ở bên dưới cũng bắt đầu tỏa ra từng đạo hào quang, trên vách đá bên ngoài liền hiện ra những ổ cửa lớn nhỏ khác nhau.

Vô số Ma tộc từ trong các ô cửa chen nhau bay ra.

Nhưng tốc độ của phi xa cực nhanh, căn bản nó nằm ngoài sự tưởng tượng của đám vệ sĩ Ma tộc. Chỉ nghe âm thanh "vèo vèo" vang lên, bóng dáng của chiếc phi xa đã hiện lên ở cuối chân trời, lại chớp động lên một cái rồi biến mất không thấy tăm hơi.

Đến tận lúc này mới có vài tên Ma tôn từ trong những tòa tháp lớn lao ra gào lên giận dữ.

"Đúng rồi, nơi này đúng là lãnh thổ của Mộc tộc. Năm xưa ta từng đến Mộc tộc một lần, đối với cảnh tượng độc đáo ở nơi này ta không thể lẫn vào đâu được." Trong không trung cách đó mấy vạn dặm, chiếc phi xa vẫn một mạch bay đi. Hàn Lập đứng bên trong quan sát những gốc cây cao hơn trăm trượng mọc chi chít tạo thành rừng rậm phía dưới, hắn xúc động nói một hơi.

"Đây là Linh giới? Đúng là linh khí ở đây thật nồng đậm, so với Tiểu Linh Thiên của chúng ta thì còn đặc hơn nhiều." Chu Quả Nhi rất hưng phấn nhìn bốn phía xung quanh.

Trong Tiểu Linh Thiên cũng có không ít tu sỹ của Nhân tộc lưu lạc ở đó, nhưng họ chưa bao giờ nói đến quê hương của mình ở giới điện khác cho các đệ tử nghe, thật có chút xúc động, khó nói lên lời.

"Linh giới mặc dù rất tốt, nhưng Nhân tộc của chúng ta ở Linh giới chỉ là một tộc bình thường thôi. Hơn nữa hiện giờ đang rất nguy khốn, không tốt như những gì ngươi nghĩ đâu." Hàn Lập thu ánh mắt trở lại rồi khẽ lắc đầu.

"Mặc dù vậy thì Linh Giới thực sự thích hợp cho Nhân tộc chúng ta tu luyện, hơn Tiểu Linh Thiên. À, khi nào thì tiền bối định tới Tiểu Linh Thiên vậy, lúc đó nhớ cho vãn bối đi theo với nhé!" Chu Quả Nhi vội vàng cười hì hì.

'Việc này thì ngươi cứ yên tâm đi, đến lúc đó nếu ngươi không nói nhưng ta cũng mang ngươi đi theo. Dù sao ta không biết chút gì về Tiểu Linh Thiên cả, cần phải có một người theo dẫn đường." Hàn Lập nhanh nhảu đáp ứng.

"Vậy vãn bối xin cám ơn tiền bối!" Chu Quả Nhi mừng rỡ, nàng vội vàng chỉnh đốn trang phục cúi xuống thi lễ.

Hàn Lập gật đầu không nói gì nữa. Hắn tiếp tục điều khiển phi xa hướng về phía trước lao đi.

Với tốc độ mà Hàn Lập dùng toàn lực điều khiển, tất nhiên sẽ không phải lo lắng việc có người đuổi theo phía sau.

Nhưng lúc này, sau khi đã bay được hơn nửa ngày đường, Hàn Lập quan sát khung cảnh hai bên, vẻ mặt cũng dần trở nên ngưng trọng.

Tuy rằng phía dưới vẫn là rừng rậm cổ thụ bạt ngàn, nhưng trong đó thỉnh thoảng lại có một số cây màu lá trở nên xanh thẫm, so với những cây lá màu xanh mướt mọc xung quanh thì khác biệt hoàn toàn.

Theo hướng bay của phi xa, loại cây đặc biệt này càng ngày mọc càng nhiều, thậm chí có nơi mọc hơn một nửa là loại cây lá màu xanh thẫm này.

Trong những mảng rừng rậm kiểu như vậy còn tràn ngập một tầng tử khí màu đen kỳ quái. Tuy nó rất loãng đến mỏng manh nhưng khi nhìn vào khiến người ta cảm thấy không thoái mái lắm.

Tuy Chu Quả Nhi chưa đi đó biết đây nhiều nhưng khi nàng nhìn thấy đám cây cối dọc đường, vẻ hưng phấn trên mặt nàng cũng từ từ lắng xuống, thay vào đó là nét kinh ngạc bất an.

"Hàn tiền bối, loại cây kia thật giống với cây cối mọc ở Ma giới. Hơn nữa trong làn sương mù này còn ẩn chứa ma khí. Chuyện này nghĩa là sao vậy?" Sau khi phi xa bay thêm được một đoạn, rốt cuộc Chu Quả Nhi không dấu nổi nỗi nghi vấn trong lòng.

"Ta cũng không rõ, chắc là lũ Ma tộc đã dở trò gì đó. Hơn nữa chúng ta đã bay lâu như vậy mà chưa gặp được người Mộc tộc nào, chuyện này thật quái lạ. Thực lực của Mộc tộc tuy không bằng Nhân tộc, nhưng tuyệt đối không thể coi thường." Sắc mặt của Hàn Lập biến hóa một hồi mới cẩn thận trả lời.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio