Phàm Nhân Tu Tiên

chương 2232: cuộc chiến với minh trùng mẫu (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Hừ, ta muốn những người kia phải cùng phối hợp mới được. Đừng để có chuyện chúng ta vừa mới ra tay mà họ lại nhân cơ hội chuồn đi mất." Hàn Lập hừ lạnh rồi truyền âm trở lại.

"Hàn huynh cứ việc yên tâm, ta đã động tay động chân vào Phượng Linh Bàn trước khi tặng cho bọn họ. Chỉ cần một ý nghĩ của ta là Phượng Linh Bàn sẽ không thể phát huy tác dụng trong chốc lát. Tin là sau khi bọn họ biết chuyện này thì sẽ tự cân nhắc được thiệt hơn."

Bảo Hoa mỉm cười rồi nói một chuyện khiến cho Hàn Lập phải ngẩn ngơ.

Tiếp đó miệng nàng khẽ nhúc nhích truyền âm đến những người khác.

Ánh mắt của Hàn Lập khẽ chớp rồi nhìn về phía lão già và bà cụ phía bên kia. Kết quả là sau khi bọn họ nghe được mấy câu thì sắc mặt lập tức trầm xuống, sau đó lại vô cùng giận dữ nhìn Bảo Hoa chằm chằm như muốn moi gan rút ruột của nàng vậy.

Còn Bảo Hoa thì vẫn bình thản như thường, thậm chí nàng còn tươi cười thích thú với hai người bọn họ.

Tất nhiên là có thể đoán được sự giận dữ vô cùng khủng khiếp trong lòng hai người bọn họ khi gặp phải chuyện này. Nếu không phải trước mắt bọn họ có một sự uy hiếp vô cùng đáng sợ thì e là cả hai lập tức sẽ trở mặt với Bảo Hoa cũng nên.

Nhưng cũng không để cho mọi người kịp bàn tán thêm điều gì, sau khi thưởng thức xong mùi vị cái nguyên anh của gã cao lớn khi nãy, đứa bé gái bắt đầu nhìn tới mỗi người trong nhóm rồi bật cười khanh khách:

"Các ngươi tưởng như vậy là xong ư? Hay là thế này, tất cả bọn ngươi giao nguyên anh cho ta đi, sau khi ta ăn thêm một hai cái không chừng đã đủ no rồi lập tức thả cho những cái còn lại bình yên rời đi. Sao, thấy ý kiến của ta thế nào?"

"Các hạ không cần phải xem thường ta như vậy, tưởng rằng mấy câu khiêu khích của người có tác dụng với ta sao? Nếu để ngươi giết thêm một người chỉ e là ngươi lại thừa nước lấn tới thêm!" Bảo Hoa đáp lời một cách hết sức trấn định rồi không do dự phất một tay vào hư không trước mặt.

Lập tức cây đinh màu vàng đang cắm ở phía trên khối tinh thạch biến mất không thấy đâu nữa.

Ngay sau đó trong lòng bàn tay xinh như ngọc của Bảo Hoa chợt lóe hào quang, cây Thổ Hoàng Đinh chợt hiện ra không gây tiếng động nào.

"Ô, vậy là muốn ra tay với ta sao? Cũng hay đấy, lúc nãy ngươi có thể đỡ được một chiêu của ta mà không chết chứng tỏ cũng có chút bản lãnh. Nhưng lúc này ta vẫn chưa muốn ăn nguyên anh của ngươi, mà là của người này. Chậc chậc, thần niệm rất mạnh, chắc là nguyên anh của hắn so với tên lúc nãy còn ngon hơn gấp trăm lần." Đưa bé lắc đầu cười khểnh, ngón tay của nó lại chỉ đến một người đang đứng ở phía bên cạnh.

Sắc mặt của Hàn Lập hơi đổi, rõ ràng là ngón tay của đứa bé đang chỉ về ngay phía mình.

Mấy người Bảo Hoa thấy vậy liền trở nên sửng sốt.

Theo như lời của con sâu chúa thì dường như thần niệm của Hàn Lập còn mạnh mẽ hơn cả vì cựu Thủy tổ của Ma giới là Bảo Hoa. Điều này khiến bọ họ cảm thấy thật bất ngờ.

"Ha ha, thì ra là các hạ thấy nguyên anh của ta có vẻ hợp khẩu vị! Nếu các hạ có đủ bản lãnh thì cứ việc tới lấy là được." Vẻ mặt của Hàn Lập chẳng có chút thay đổi nào mà còn cười khuẩy rồi đáp lời. Dường như những lời uy hiếp của đưa bé không được hắn đặt trong lòng.

Mấy người còn lại thấy vậy, tuy trên mặt không tỏ vẻ khác lạ nào nhưng trong lòng không khỏi thầm khâm phục Hàn Lập nhiều hơn! Đối với sự uy hiếp khủng bố của Minh Trùng Mẫu thì tất nhiên là không phải bất cứ kẻ nào cũng có thể trò chuyện một cách trấn định như vậy.

"Là do chính người nó đó. Được, vậy ta sẽ không khách sáo, phải nhấm nháp từng chút hương vị thơm ngon nguyên anh của ngươi cho thỏa thích." Đứa bé gái liền thè chiếc lưỡi hồng nhạt ra liếm liếm xung quanh môi ra vẻ thèm thuồng. Bất ngờ nó bật cười khúc khích, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm, toàn thân hình liền nhào đi rồi hóa thành một vệt ảo ảnh thật dài đánh tới.

Tốc độ cực nhanh! Hàn Lập vừa mới nghe tiếng xé gió thì đạo ảo ảnh đã ập đến sát trong gang tấc. Một nắm đấm được lửa đen bao bọc cuồn cuộn thình lình xuất hiện, dường như nó xé nát hư không lao tới xuyên thẳng qua lồng ngực của Hàn Lập.

Từng chùm ảo ảnh ngưng tụ lại, thân hình của đứa bé đang tươi cười lại hiện ra thêm một lần nữa.

Nhưng ngay sau đó, nụ cười mũm mĩm trên khuôn mặt nó chợt tắt mất. Một sợi tơ xanh mướt không chút dấu hiệu báo trước nào bỗng xuất hiện trước thân thể của Hàn Lập rồi bất ngờ chém tới. Sợi tơ mới vừa lóe lên mà thân hình của đứa bé đã lập tức bị chia làm hai đoạn.

Lúc này, sau khi nắm đấm xuyên thủng qua thân hình của Hàn Lập mới bùng cháy thành một vòng sáng vàng rực rồi biến mất.

Ở trong không gian cách đó vài chục trượng chợt xuất hiện từng gợn dao động. Một gã Hàn Lập khác vẫn giữ vẻ mặt lạnh như băng từ từ bước từng bước chui ra. Trong tay hắn lúc này đang cầm một lưỡi kiếm màu xanh biếc vẫn còn đang rung rung, trên thân kiếm đang có từng làn năng lượng của pháp tắc nhè nhẹ tản ra xung quanh.

"Huyền Thiên Chi Bảo! Thì ra thanh kiếm này là bảo vật huyền thiên. Thảo nào mà ngươi lại có thể đỡ được một chiêu vừa nãy. Nếu đã như vậy thì xem ra để bắt được ngươi thì ta sẽ phải tốn chút công sức đây."

Tiếng nói hòa trong giọng cười khanh khách của đứa bé truyền đến.

Mà trước mắt mọi người đang hiện ra một cảnh tượng hết sức quỷ quái. Hai mẩu thân hình bị chém làm đôi của đứa bé chẳng chảy ra bất kỳ giọt máu nào mà cứ trôi nổi trong không trung, cái miệng của nó còn cứ toe toét cười nói không ngớt.

Nhưng tiếng cười của nó truyền đến tai người ta lại vô cùng khó ưa, ngay đến cả ông lão già nua hay cho dù là bà lão mặc áo đen nghe được liền cảm thấy rùng mình, trong lòng càng cực kỳ hoảng sợ.

Đúng lúc này đột nhiên Bảo Hoa phất tay lên, chiếc đinh màu vàng nhạt bỗng bay ra mà không hề báo trước. Đồng thời thân thể mềm mại của nàng liên tục uốn éo rồi tan biến mất ngay trong giữa làn sáng màu hồng nhạt.

Tức thì trong tai của lão già cùng bà lão mặc áo đen chợt vang lên giọng nói của Bảo Hoa đang truyền âm đến: "Hai vị đạo hữu nhất định không được có ý tứ khác như lời ta đã nói lúc nãy, chỉ cần các vị có thể phá hỏng được thân thể gốc của con Minh Trùng Mẫu thì sẽ được tùy ý mà chạy ra bên ngoài tìm đường sống! Lúc này ta và Hàn Đạo hữu tuyệt đối không thể cầm chân được hóa thân bằng nguyên thần của nó được bao lâu nữa đâu."

Khuôn mặt vốn đã mang theo sắc thái cực kỳ không tốt của lão già với bà lão thì nay lại xuất hiện thêm đôi chút do dự. Cả hai bọn họ liếc mặt nhìn nhau một lượt rồi lập tức cùng nhau bay đi, hóa thành hai vệt sáng dài chui lọt thỏn vào trong làn nước ở phía dưới.

Đến lúc này thì dù có căm giận việc lúc trước bị Bảo Hoa dở trò trong Phượng Linh Bàn nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể cắn răng mà hợp tác với nhau.

"Muốn chết!"

Đứa bé gái thấy hành động của hai người thì sắc mặt chợt đổi, miệng nó quát lên như muốn ra tay ngăn trở. Nhưng vào chính ngay lúc này, một chiếc đinh lớn hơi mơ hồ xuất hiện ở ngay trước hai mảnh thân thể của nó rồi nhoáng lên, hóa thành một tấm lưới màu vàng chụp tới.

Trong tấm lưới còn mang theo vô số ký hiệu màu vàng đang dao động cuồn cuộn, kéo theo một cỗ năng lượng của pháp tắc cực kỳ mãnh liệt đang ập đến.

Trong con ngươi của đứa bé gái bỗng lóe lên ánh sáng lạnh ngắt, hai nửa thân thể run lên rồi nổ tung hóa thành vô số sợi tơ nhỏ li ti bắn ra khắp bốn phía chung quanh. Thoáng chốc chúng đã lao ra khỏi phạm vi bao phủ của tấm lưới màu vàng.

Hàn Lập thấy vậy, trên mặt hắn liền xuất hiện vẻ tàn khốc. Hắn hét thật to, ánh sáng màu tím vàng bùng lên khắp toàn thân, lưỡi Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm trong tay liền vặn vẹo rồi cũng hóa thành vô số sợi tơ nhỏ màu xanh lục bắn đi. Những sợi tơ do Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm hóa thành khẽ chớp nhoáng rồi biến mất hút vào trong hư không. Ngay sau đó chúng liền xuất hiện một cách quỷ dị ngay phía trước những ngọn tơ đen, tiếp tục đổi hướng điên cuồng chém xuống.

"Phựt phựt...!"

Những sợi tơ đen bị sợi màu lục chém lên tức thì co rút lại rồi nổ tung hóa thành một làn khí đen.

Hàn Lập trầm mặt, ngón tay lại múa lên điều khiển những sợi tơ màu lục càn quét sạch sẽ những làn khí đen xung quanh nơi đó.

Nhưng đúng lúc này thì làn khí đen lại tan đi, hóa thành những hạt bụi li ti rồi biến mất ngay tại chỗ.

Ngay sau đó trong không trung cách đó không xa liền lóe lên làn sáng màu đen nhạt, thân thể một đứa bé gái hoàn hảo không xây xát chút gì bỗng chốc lại hiện ra trước mắt mọi người.

Nó nhìn về phía Hàn Lập rồi cười lạnh lẽo, một tay giơ lên đang định bấm niệm thần chú để thi triển loại thần thông nào đó. Nhưng đúng lúc này lại có một làn hương thơm kỳ lạ tràn tới, khắp nơi trong hư không bốn phía quanh đó xuất hiện vô số cánh hoa màu hồng nhạt. Đồng thời không khí trong khu vực này trở lên cực kỳ đặc xệt giống y hệt như loại chất keo nào đó vậy.

Đứa bẻ hoảng sợ, đang muốn giãy ra thì thân hình của Bảo Hoa xuất hiện không một tiếng động ngay trên những cánh hoa rợp trời. Trong tay nàng đang đỡ một khối cầu sáng rực thật lớn, tiếp đó lại nhẹ nhàng nâng lên cao.

Khối cầu sáng nổ tung hóa thành vô số ký hiệu tràn ra khắp nơi. Chỉ trong chớp mắt mà xung quanh đó đã có trùng trùng điệp điệp các đốm sáng bay lượn chớp nháy không ngừng tạo thành một cảnh tượng cực kỳ đẹp mắt.

Ở giưa trung tâm của vụ nổ lóe lên một vệt sáng khác, một gốc hoa cỏ nhỏ nhoi màu xanh biếc lung linh liền hiện ra trong im lặng. Chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi sau đó nó đã lớn thành một thân cây xanh mướt cao nửa thước, rồi lại tiếp tục vươn lớn lên với tộc độ cực kỳ điên cuồng.

Chớp mắt sau, một cây cổ thụ xanh tươi đã hình thành ngay trên cánh tay của Bảo Hoa. Ở mỗi cành của nó có vô số đốm sáng màu hồng nhạt đang dần biến ảo thành những nụ hoa hồng nhạt tròn trịa xum xê, chỉ tích tắc thôi mà nụ hoa đã đơm kín toàn lấy thân cây cổ thụ.

Khóe miệng thơm tho của Bảo Hoa liền truyền ra những tràng tụng niệm bằng tiếng Phạm, theo đó là những nụ nhỏ hé nở, làm cho toàn bộ thân cây từ xanh biếc dần chuyển thành màu hồng nhạt.

Chỉ mới thoáng chốc, dưới những lời tụng niệm bằng tiếng Phạm của Bảo Hoa, khắp bầu trời hiện giờ đều là những ảo ảnh của muôn ngàn cánh hoa hồng nhạt. Trong phạm vi mấy ngàn trượng quanh đây đều trở thành một đại dương màu hồng, dường như nơi này đã trở thành một thế giới hoàn toàn mới vậy.

"Huyền Thiên Linh Vực!"

Cuối cùng thì đứa bé không thể giữ nổi vẻ cười cợt trên khuôn mặt nữa. Nó vội kinh hãi hét lên, trên mặt cũng hiện ra vẻ nanh ác còn bên ngoài cơ thể xuất hiện vô số ký hiệu màu xám trắng khiến cho không gian xung quanh trở nên vặn vẹo. Có vẻ như nó đang cố hết sức để thoát khỏi sự trói buộc của Huyền Thiên Linh Vực Vậy.

Mà cũng bởi vậy nên đã khiến cho khắp cả bầu trời ngập hoa trở nên nhộn nhạo, dường linh vực này thật không thể trói buộc được đứa bé gái kia nhiều thêm nữa.

Bảo Hao bị cảnh này hù dọa cho tái mặt, nàng quay qua thét lên với Hàn Lập:

"Hàn đạo hữu, mau mau ra tay đi!"

Vừa dứt lời, bàn tay ngọc ngà của nàng liền đưa tới thân cây cổ thụ ngắt xuống một nhành thật dài đầy những nụ hoa xum xuê tươi tắn phất thẳng về phía đưa bé đang ở bên dưới. Hầu hết các đóa hoa trên cành bỗng nhiên biến thành những ký hiệu năm màu rồi tràn xuống vây lấy đứa bé gái đang bị nhốt trong linh vực khiến nó thét lên đau đớn. Kết quả sau đó là một cánh tay của nó liền biến mất không còn thấy đâu nữa.

Cùng lúc đó, nhành cây trên tay của Bảo Hoa cũng liền biến thành tro bụi.

Nhưng cũng ngay sau đó, trên bả vai của bé gái chợt có làn khí đen xoáy tít, lập tức có một cánh tay mới hiện ra, khôi phục lại y nguyên như lúc đầu.

Tuy nhiên Bảo Hoa cũng chẳng chần chờ lấy một khắc, bàn tay của nàng khẽ phất lên, không ngờ lần này là hai cành hoa khác được ngắt xuống. Tiếp đó nàng lại vung hai cành hoa về phía đứa bé bên dưới.

"Phốc, phốc", hai cánh tay cả trái lẫn phải của bé gái đều hóa thành khí đên rồi tan biến đi.

Đứa bé thấy vậy, trong hai con ngươi của nó liền hiện ra ánh độc ác, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng ánh nên đầy nỗi dữ tợn. Nhưng sau khi làn khí đen hiện lên, hai cánh tay của nó đã đều mọc lại như cũ.

Lúc này ở phía Hàn Lập bên kia cũng đang mải miết bấm niệm thần chú. Lập tức trong cơ thể của hắn vang lên từng trận giòn giã những âm thanh nổ lục bục như pháo, bên ngoài thân thể tỏa ra một làn hào quang vàng rực chói mắt, trên làn da xuất hiện chi chít các tấm vảy, mà ở giữa trán còn mọc thêm một cây sừng ngắn. Không chỉ có vậy, đến khi làn hào quang màu vàng cuồn cuộn tụ lại nơi hai bả vai, nơi đó lại tiếp tục sinh ra thêm hai cái đầu và bốn cánh tay vàng ướt át.

Ba cài đầu cùng rống to, giữa hai mắt chợt xuất hiện một vệt đen thui, thế rồi nó nứt ra biến thành con mắt thứ ba khác. Bên trong con mắt này tỏa ra ánh sáng màu tím đang chớp nháy cực kỳ kinh người.

Trong nháy mắt mà Hàn Lập đã thi triển đến Niết Bàn Thánh Thể, mà cũng đã vận dụng đến cực hạn thần thông mà hắn có.

Lúc này khí tức do hắn tỏa ra so với lúc trước còn khủng khiếp hơn gấp cả chục lần. Sáu cánh tay đồng loạt nhoáng lên, một trong số đó bắt lấy Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm rồi mạnh mẽ chém thẳng về đứa bé gái đang bị nhốt ở phía xa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio