Phàm Nhân Tu Tiên

chương 2236: mối nghi ngờ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai đầu lông mày của Hàn Lập nhíu lại, dưới mi lóe lên tinh quang, một chùm tơ bắn ra, sau đó lập tức chui vào trong thân mình của con sâu lớn kia.

Trong giây lát, một tiếng "phanh" thoát ra, thi thể con sâu giống như bọt biển, lập tức nổ tung lên thành vô số những chùm ánh sáng màu trắng, sau đó tiêu tán ngay tức thì.

Tinh quang lại lóe lên!

Cuốn sợi tơ trở lại bên trong lông mi, như chợt hiểu ra mọi chuyện, trên mặt Hàn Lập lộ ra vẻ âm trầm.

Ở bên kia, trong hư không, vô số phấn hoa cùng cánh hoa phủ kín cả bầu trời, bên trong không ngừng lóe lên những ánh sáng màu bạc.

Không biết từ khi nào, Bảo Hoa đã tới bên cạnh Giải Đạo Nhân, triển khai ra Linh Vực, cùng liên thủ vây con quái trùng còn lại vào bên trong.

Thần thông của con sâu này quái dị nhất chính là ở thần niệm, chỉ tiếc là không thể khắc chế được Giải Đạo Nhân, mà Bảo Hoa ở trong Linh Vực cũng không bị ảnh hưởng gì.

Về phần thiên phú Sát Lôi của nó, dù là thần thông lợi hại, lại có chứa lực lượng của một tia pháp tắc Hủy Diệt, có thể phá được cả Huyền Thiên Chi Bảo, nhưng Giải Đạo Nhân và Bảo Hoa cũng rất giảo hoạt. Ngay từ đầu hai người đã không lựa chọn cứng đối cứng với nó mà để cho nó nổi trận lôi đình, có lực mà không thể thi triển được.

Đợi đến khi Bảo Hoa không tiếc nguyên khí, một lần nữa triệu ra Huyền Thiên Linh Vực, đem vây nhốt nó ở trong đó, cục diện ngay lập tức thay đổi.

Quái trùng thấy tình hình không ổn, ở trong Linh Vực vẫn cố liều mạng, thúc giục Sát Lôi màu xám trắng, muốn phá vỡ Linh Vực để chạy thoát. Nhưng danh khí của Huyền Thiên Linh Vực đâu phải nhỏ, vốn là thần thông mà chỉ Chân Tiên mới có thể hoàn toàn nắm giữ, con sâu này muốn rời khỏi thì đúng là không tưởng.

Một tầng cánh hoa và phấn hoa màu hồng, dưới sự thúc giục phép tắc của Bảo Hoa, nhanh chóng phủ xuống, vây chặt lấy con quái trùng tại trung tâm Linh Vực. Cánh hoa, phấn hoa đầy trời, như vô cùng vô tận.

Dù quái trùng có dốc sức liều mạng ngăn cản lực lượng của Linh Vực nhưng hành động của nó vẫn vô cùng chậm chạp.

Giờ phút này, nó đem lực lượng của thần niệm hóa thành một tầng bạch tinh tỏa ra hào quang trong suốt bảo vệ toàn thân, từng đạo điện quang màu xám đan vào nhau, nổ vang không ngừng quanh thân thể nó. Nhưng dưới sự công kích của Giải Đạo Nhân và Bảo Hoa, thêm vết thương đầy người, lá chắn này của nó dường như cũng không chống đỡ được thêm bao lâu nữa.

Hàn Lập thấy tình hình như vậy thì trên mặt hiện lên một tia dị sắc, rồi đột nhiên tay áo hắn run lên, trường kiếm màu xanh một lần nữa hiện ra, sau khi rung lên, mười hai đạo kiếm màu xanh chém ra.

Sau một khắc, bên trong Huyền Thiên Linh Vực của Bảo Hoa không ngừng vang lên âm thanh chói tai, mười hai đạo ánh sáng màu xanh đột ngột xuất hiện bên cạnh quái trùng, chém xuyên qua người nó.

Quái trùng cùng với vòng bạch tinh hộ thân và hồ quang điện ở xung quanh bị một đòn này mà lập tức hóa thành vô vàn ánh sáng màu trắng, tán loạn và cứ thế biến mất, giống như ở chỗ đó chưa từng tồn tại cái gì vậy.

Bảo Hoa thấy một màn này thì cả kinh, nhưng sau khi dùng thần niệm tra xét trong Linh Vực, xác định con quái trùng đã không còn tồn tại nữa thì mới chau mày, khoát tay, thu hồi Huyền Thiên Linh Vực.

Lúc này, không gian ở bên cạnh hơi chấn động, Hàn Lập đã thuấn di tới.

Sau đó là một tiếng sét đánh.

Giải Đạo Nhân cũng thu lại pháp thân Hoàng Kim Cự Giải, hóa thành một đạo hồ quang, lập tức xuất hiện ở sau lưng Hàn Lập.

Hàn Lập nhìn qua, thấy trên người hắn ngoài vài chỗ cháy đen thì cũng không có gì đáng ngại, lúc này mới yên lòng.

"Hàn huynh thật sự là lợi hại! Cái chém vừa rồi, ngay cả thiếp thân, nếu không dùng Linh Vực hộ thân thì cũng chưa chắc đã chống đỡ được." Bảo Hoa nhìn về phía Hàn Lập, ánh mắt hơi khác thường, chậm rãi nói.

"Bảo Hoa đạo hữu đã quá đề cao Hàn mỗ rồi! Chiêu vừa rồi chỉ dựa vào lực lượng của bảo vật là chủ yếu. Nếu không phải trước đó hai vị công kích khiến nó như nỏ mạnh hết đà thì tại hạ làm sao có thể dễ dàng đắc thủ như vậy được." Hàn Lập mỉm cười, hời hợt nói một câu.

"Sự tình nào có đơn giản như thế!" Bảo Hoa lắc đầu, nhưng cũng không nói thêm gì mà quay đầu nhìn về nơi quái trùng vừa biến mất, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.

"Hình như đạo hữu cũng phát hiện ra có điều kỳ quặc trong chuyện này rồi. Rõ ràng là vừa rồi tranh đấu, chúng ta cũng không phải đã tiêu diệt chúng hoàn toàn. Cái hóa thân của nguyên thần Minh Trùng Mẫu không nói, mà hình như thân thể của hai đầu quái trùng này cũng không phải là thật, làm sao có thể bị diệt sát đơn giản như vậy được." Ánh mắt Hàn Lập quét qua nơi đó, nói một cách ngưng trọng.

"Hoàn toàn chính xác. Ngay từ đầu thiếp thân đã có một linh cảm rất lạ. Hai con trùng này không thể nói là chúng không lợi hại, nhưng dường như thần thông của chúng lại quá cực đoan. Một con thì có lực lượng thần niệm cường đại khiến chúng ta không dám tới gần. Mà một con thì lại có nhục thân biến thái, chỉ một trảo thôi mà chúng ta cũng phải tránh đi. Nhưng thủ đoạn của chúng lại quá ít nên mới lộ ra nhược điểm khiến chúng ta có thể đánh bại chúng dễ dàng."

"Nhưng nếu những con trùng này là do Minh Trùng Mẫu đào tạo, thì lại có vẻ không đúng lắm. Với cái đầu giảo hoạt của Minh Trùng Mẫu, làm sao có thể tạo ra sai sót như thế được." Bảo Hoa dừng một chút rồi lại nói tiếp.

"Nhưng đạo hữu có chú ý một điều. Khi chúng tách ra, ta và ngươi chỉ cần phí một chút thời gian là có thể đánh bại rồi. Nhưng nếu chúng liên thủ, hoặc chúng có cùng một thần thông…" Hàn Lập bỗng nhiên cười hắc hắc nói.

"Đúng vậy. Nếu những thần thông này đồng thời thi triển, chỉ sợ là ta và ngươi đã phải chạy bở vía rồi." Sắc mặt Bảo Hoa tái nhợt, hít sâu một hơi nói.

"Hơn nữa, Bảo Hoa đạo hữu có để ý không, ngay từ đầu, dường như cái hóa thân của nguyên thần Minh Trùng Mẫu và hai con quái trùng này không giống như cùng một phe, thậm chí còn có địch ý với nhau. Nếu không, chúng mà liên thủ lại với nhau thì chúng ta đã bị đánh bại lâu rồi." Trên mặt Hàn Lập hiện lên một tia thâm ý, nói.

"Đúng là kỳ quái rồi. Nếu chúng cùng được Minh Trùng Mẫu đào tạo thì tại sao lại không nghe theo mệnh lệnh của nguyên thần, mà ngược lại còn có vẻ căm thù?" Đôi lông mày của Bảo Hoa nhíu chặt, vẻ mặt đầy sự mờ mịt.

"Việc này ta cũng không rõ, nhưng vừa rồi nhìn cách biến mất của thi thể hai con quái trùng này, ta thấy giống như là được tạo ra bằng cách dùng lực lượng mô phỏng lại vậy." Hàn Lập thản nhiên nói tiếp.

"Thân thể mô phỏng? Ý Hàn huynh là… Có người của giới diện khác đang trực tiếp nhúng tay vào chuyện Minh Trùng Mẫu? Chỉ là một cái thân thể dùng lực lượng để mô phỏng lại mà có thể tranh đấu cùng chúng ta nhiều năm như vậy, không lẽ là Chân Tiên Tiên Giới?" Thần sắc của Bảo Hoa đại biến, khuôn mặt trở nên vô cùng khó coi.

"Cái này cũng khó nói, ta cũng chỉ là đoán mò mà thôi, có thể là không chính xác đâu. Nhưng nếu thật sự là như vậy thì ở đây có chút phức tạp hơn rồi. Nếu không, đạo hữu thử liên lạc với Phong Ấn Chi Linh xem có tìm ra được đầu mối gì không?" Hàn Lập xoa xoa cằm, thở dài một hơi, nói tiếp.

"Vì vận dụng quá nhiều lực lượng nên Phong Ấn Chi Linh đã suy yếu lắm rồi. Dù cho ta có cố gắng thì cũng không thể gọi nó hiện thân đâu. Trừ phi đạo hữu muốn Thượng Cổ Phong Ấn hoàn toàn mất đi tác dụng." Bảo Hoa cười khổ trả lời.

"Thế thì còn phiền toái hơn." Sắc mặt Hàn Lập cũng biến hóa theo.

"Dù thế nào đi chăng nữa, đã tới bước này rồi, chúng ta cũng không có cách nào quay đầu lại. Hai vị đạo hữu kia tới giờ vẫn không có tin tức gì, có lẽ đã gặp chuyện thật rồi. Ta và ngươi chỉ còn cách tự mình xuống xem xét một phen thôi." Sau một hồi suy nghĩ, Bảo Hoa cắn răng nói.

"A, Bảo Hoa đạo hữu định phiêu lưu một phen sao. Căn cứ vào ước định giữa ta và ngươi, ta tất nhiên sẽ xuống đó với ngươi. Nhưng nói thẳng, nếu xuống dưới đó mà gặp phải tình huống ta không thể đối phó được, thì ta cũng sẽ không liều mạng đâu." Hàn Lập gật gật đầu, tỉnh táo nói.

"Cái này tất nhiên rồi. Nếu sự tình thật sự quá khó khăn, thiếp thân cũng không dại mà đùa với tính mạng mình. Hơn nữa, ta cũng không cố làm. Nếu không có Phượng Linh Bàn, đạo hữu cũng khó lòng mà rời khỏi nơi này được." Bảo Hoa thản nhiên cười nói.

"Đạo hữu đã hiểu rõ việc này là tốt rồi. Chúng ta xuống dưới thôi." Hàn Lập gật đầu, sau đó mang theo Giải đạo nhân tiến vào trong nước. Ánh mắt Bảo Hoa quét qua mọi nơi, sau khi thấy không có gì dị thường mới biến thành một đoàn hư ảnh tiến xuống phía dưới.

Mà một thời gian sau khi hai người tiến xuống nước, trên bầu trời tối tăm mù mịt truyền tới một hồi chấn động nhỏ, từng vòng ánh sáng ngũ sắc dần dần hiện ra, nhanh chóng ngưng tụ tại một chỗ.

Từ xa nhìn lại, dường như nó đang hình thành nên một cặp mắt ngũ sắc khổng lồ ở giữa không trung.

Cùng lúc này, trong vực sâu dưới đáy biển, hài cốt của con sâu lớn kia vẫn lơ lửng trong nước, không hề nhúc nhích, nhưng trong hai hốc mắt trống rỗng của nó lại cháy rực hai ngọn lửa ma, hơn nữa càng lúc càng sáng hơn.

Ở bên cạnh hài cốt, có mấy thứ đồ vật đã bị phá hỏng đang lơ lửng, hào quang thỉnh thoảng lại lóe lên một cách yếu ớt.

Trong đó, có một thứ là một ngọc bài đã vỡ, thứ còn lại là một đoản thương màu đen, trên thân đầy những vết rạn nứt.

Hai thứ này vốn là chí bảo hộ mạng của lão già ăn mặc theo lối xưa và người phụ nữ áo đen, hiện tại lại như rác thải bị vứt bỏ ở nơi này, có lẽ hai vị cường giả Đại Thừa đỉnh đỉnh đại danh tám, chín phần là đã biến mất khỏi thế gian này rồi.

Hai nơi trên đỉnh đầu hài cốt hơi chấn động, sau đó hai luồng ánh sáng trắng đồng thời hiện ra.

Ánh sáng trắng càng lúc càng dầy đặc, sau một lúc đã biến ảo ra thân hình một con sâu béo ú, to lớn. Rồi lại thêm một đoàn ánh sáng nữa tiếp tục ngưng tụ ra một con sâu thứ hai với thân thể trong suốt, có thể nhìn xuyên qua được.

Hai con sâu này chính là hai con mới bị Hàn lập và Bảo Hoa đánh chết trước đó không lâu.

Nhưng lúc này thân hình chúng mơ hồ hơn trước rất nhiều, khí tức cũng đã giảm đi quá nửa, giống như hai hư ảnh vậy.

Bỗng nhiên ma diễm trong hốc mắt khổng lồ của hài cốt bừng bừng cháy lên, một nữ tử mặc đồ màu bạc từ trong đó bay ra.

Dáng người ả thướt tha, sắc mặt đờ đẫn, gương mặt giống đứa bé gái đã bị cắn nuốt tới bảy, tám phần, nhưng thành thục hơn rất nhiều.

Giống như đứa bé gái khi trước, phút chốc đã thành thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi.

Hai hư ảnh quái trùng vừa thấy nữ tử mặc quần áo màu bạc này thì thân hình nằm sấp xuống, hướng nữ tử này vái lạy.

Nữ tử nhìn tới hai hư ảnh này, ánh mắt lạnh lùng, sau đó sắc mặt trầm xuống, hừ một tiếng:

"Phế vật. Có mấy tên Đại Thừa của hạ giới mà cũng không đối phó được. Nhưng cũng may là bọn chúng đã đả thương nguyên thần của Minh Trùng Mẫu, nếu không làm sao ta có thể dễ dàng cắn nuốt hắn sạch sẽ như vậy được. Bây giờ nguyên thần ta đã khôi phục non nửa, hai người các ngươi cũng vô dụng rồi, nên đem lực lượng trả lại cho ta đi thôi."

Nữ tử áo bạc nói xong, không chút tình cảm nào, nâng một ngón tay lên điểm về phía hai hư ảnh trước mặt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio