Phàm Nhân Tu Tiên

chương 446: tề tụ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Hừ! Phát hiện được thì sao? Bằng ta và ngươi hai người liên thủ, cùng lắm thì trở lại quỷ vụ. Chính diện tranh đấu mặc dù không phải là đối thủ của tu sĩ Nguyên Anh kỳ nhưng thủ đoạn đào mạng, ai có công pháp quỷ đạo thần diệu như chúng ta?" Một giọng nam hùng hậu với vẻ tức giận, không phục cất lên.

"Ngươi thì biết cái gì chứ? Nơi đây có ít nhất là ba, bốn tên Nguyên Anh kỳ đều có pháp bảo cùng đặc thù thần thông khắc chế công pháp quỷ dị của chúng ta. Ngươi nếu muốn chết thì đừng liên lụy đến ta, bằng không đừng trách ta không thủ tín, hiện tại tiêu diệt ngươi đó." Tu sĩ trẻ tuổi tự nhiên là Huyền Cốt thượng nhân, lúc này thanh âm hắn lạnh lùng và trách móc.

"Huyền Cốt lão đệ cần gì phải tức giận chứ. Lão phu không nói nữa là được chứ gì! Nhưng việc ngươi hứa tìm giúp ta một thân thể thích hợp thì không được nuốt lời đó. Nếu không ta sao lại giao một tia tinh phachs vào trong tay ngươi và cam tâm rời khỏi quỷ vụ đâya!" Người này dường như sợ Huyền Cốt tức giận, nhưng vẫn không nhịn được, nhắc nhở một chút sự tình mà hắn quan tâm nhất.

"Yên tâm đi! Nếu ta cần ngươi giúp đỡ để đối phó nghịch đồ Cực Âm thì phải sau khi có nhục thân hành động mới dễ dàng chứ. Đồng thời ta và ngươi đồng bệnh tương lân, đều nửa đường chuyên tu quỷ đạo, vì vậy sao bổn nhân không thủ tín chứ!" Huyền Cốt thượng nhân lạnh lùng trả lời.

"Hắc hắc! Có lời này của đạo hữu thì ta đã yên tâm." Nói xong thanh âm hùng hậu đó tiêu biến khỏi đầu của Huyền Cốt.

Điều này khiến cho hắn thở phào một hơi, sau đó ngồi dựa lưng vào một cây tiểu thụ, nghỉ ngơi một chút.

Thời gian dần dần trôi qua, số tu sĩ từ trong quỷ vụ đi ra càng ngày càng nhiều và càng ngày càng chật vật.

Thậm chí có vài vị vừa nhìn đã biết nguyên khí bị đại thương, phỏng chừng phải mất khoảng vài năm tĩnh tu mới mong phục hồi lại được tu vi như lúc đầu.

Nhưng dù gì đi nữa thì trên mặt của bọn họ đều không giấu được vẻ vui mừng.

Dù sao đi qua được ải quỷ vụ này, tối thiểu bọn họ cũng thu được một ít linh dược quý hiếm.

Khi tu sĩ lục tục xuất hiện đạt sáu, bảy mươi người thì số lượng tu sĩ tiếp tục đi ra đột nhiên giảm hẳn.

Sau nửa ngày mới có thêm lơ thơ, lác đác vài người.

Mà trong đó có tên tu sĩ trẻ tuổi lúc đầu đi cùng với Tử Linh tiên tử.

Người này áo quần xộc xệch, mặt mũi trắng bạch, xem ra đã chịu nhiều gian khổ.

Hắn ta vừa đến liền vội vàng tìm kiếm một phen nhưng vẫn không thấy tung tích Tử Linh tiên tử, sắc mặt lộ ra vẻ lo âu, bộ dáng bồn chồn.

Ngay lúc này, Cực Âm lão tổ và Huyền Cốt thượng nhân bởi vì không thấy Hàn Lập xuất hiện nên đồng dạng trở nên bất an.

Huyền Cốt thượng nhân trong lòng có chút lo lắng, nhưng trên mặt vẫn bảo trì vẻ trấn định.

Cực Âm lão tổ thì có chút không chịu được, cứ đứng lên ngồi xuống không yên. Thỉnh thoảng mở hai mắt ra, âm trầm nhìn tứ phía quỷ vụ, sau đó mới không cam tâm nhắm lại.

Thật ra hắn là một người tính tình âm trầm, căn bản không có những biểu hiện như vậy. Nhưng đồ vật trên người Hàn Lập là mấu chốt để lần này hắn có thể đoạt bảo, khiến cho hắn nhấp nha nhấp nhổm.

Loại cử động này đại bộ phận mọi người không có ai chú ý nhưng nho sinh lão giả bên cạnh nhìn thấy, liền ho nhẹ một tiếng, chậm rãi hỏi:

"Ô đạo hữu tâm thần bất an, chẳng lẽ trong số những tu sĩ chưa tới còn có người quen hay sao?"

Nói xong như thế, lão giả liền nhìn chằm chằm vào Cực Âm tổ sư, lộ vẻ nghi ngờ.

"Cũng không tính cái gì là quen biết, chỉ là một tên tiểu gia hỏa trước đây từng gặp qua một lần." Cực Âm tổ sư vừa nghe nói thế, lập tức khôi phục lại thần sắc như thường, bình thản trả lời.

"Một tên vãn bối sao? Thật có ý tứ, vậy đến lúc đó Ô đạo hữu phải giới thiệu cho lão phu một chút mới được. Tại hạ cũng rất thích dìu dắt hậu bối có tiềm lực." Nho sinh lão giả dị quang trong mắt chớp động, cười cười nói ra.

"Lão hồ ly! Nghi tâm thực không nhỏ!" Cực Âm lão tổ thấy vậy liền mắng thầm trong bụng một câu.

Tuy vậy ngoài miệng hắn chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng.

Hàn Lập đến bây giờ còn chưa xuất hiện, thật sự làm cho Cực Âm cực kỳ phiền lòng nên không muốn đấu đá tâm cơ gì với đối phương. Dứt khoát nhắm mắt, miễn cưỡng tiến hành minh tưởng.

Vào lúc này trong đầu của Huyền Cốt thượng nhân thêm lần nữa vang lên âm thanh hùng hậu kia.

"Huyền Cốt, ngươi nói xem trợ thủ kia có đến không? Sẽ không bị lệ quỷ thôn phệ chứ! Trợ thủ kiểu đó thì dùng được gì chứ, yếu quá." Trong lời nói của vị này tựa hồ có chút hả hê.

Huyền Cốt thở dài một tiếng, biết rằng với tính tình của đối phương, không cho hắn nói, phỏng chừng là không được a.

Hắn cũng không thực sự muốn tiêu diệt đối phương, dù sao vị này vẫn còn có chỗ hữu dụng.

Mà cho đến hiện giờ vẫn không có ai kỳ quái nhìn về phía hắn, xem ra tiến hành một chút đàm thoại cũng không có việc gì.

Nghĩ tới đây, Huyền Cốt chậm rãi nói:

"Người này tương đối thần bí! Tuy tuổi tác không lớn, tu vi chỉ có trình độ Kết Đan sơ kỳ những tuyệt đối sẽ không bị lệ quỷ sát hai. Cho dù ngươi gặp hắn, chỉ sợ là hồn phi phách tán, bỏ chạy trối chết, không nên coi thường!"

"Kết Đan sơ kỳ? Huyền Cốt ngươi cũng quá coi thường ta đi! Tu sĩ như vậy ta chỉ cần hé miệng là có thể hút khô máu huyết trên người hắn." Âm thanh hùng hậu kia căn bản không tin.

"Diệt Ma tiễn chế bằng Kim Lôi trúc của ta, ngươi không phải là đã nếm đau khổ sao? Chẳng lẽ ngươi có biện pháp đối phó với phi kiếm chế bằng tài liệu như thế?" Huyền Cốt cười lạnh một tiếng nói.

"Phi kiếm bằng Kim Lôi trúc? Ngươi không phải nói đùa chứ? Một đoạn Kim Lôi trúc duy nhất không phải là đã luyện chế thành Diệt Ma tiễn rồi sao? Như thế nào vẫn còn pháp bảo như thế?" Thanh âm nay khi nghe xong liền trầm mặc, nhưng sau đó hoài nghi hỏi.

"Hắc hắc! Thật hay giả đến khi đó ngươi sẽ biết. Tuy nhiên đừng nói ta không đề tỉnh ngươi, người này ngoại trừ pháp bảo bằng Kim Lôi trúc ra, còn có một ít thủ đoạn khó đối phó. Bằng không với danh tiếng của Huyền Cốt ta, cần gì phải liên thủ với một tu sĩ Kết Đan kỳ phổ thông?" Nói xong lời này, Huyền Cốt liền không để ý đến đối phương nữa, bế mục dưỡng thần.

Thanh âm hùng hậu kia cũng thức thời không hỏi gì nữa nhưng vẫn suy nghĩ xem lời của Huyền Cốt là thật hay giả.

Đợi thêm vài canh giờ nữa, khi sắc mặt Huyền Cốt trở nên lo lắng, nghi ngờ Hàn Lập thật sự đã gặp chuyện thì ở một góc của đám quỷ vụ, vụ khí bỗng nhiên chuyển động, sau đó phân ra, từ trong có ba người sóng vai đi tới.

Đó chính là Hàn Lập cùng Nguyên Dao, Tử Linh tiên tử.

Nữ tử xinh đẹp Nguyên Dạo vẫn che mặt như cũ, che giấu vẻ đẹp kiều diễm như hoa kia.

Chứng kiến trước mắt có nhiều người như vậy, Hàn Lập ngẩn ra, có chút ngoài ý muốn nhưng sau khi liếc nhìn liền không chút do dự, đi tới một góc không người.

Tử Linh cùng Nguyên Dao liếc mắt nhìn nhau một cái, không kịp suy nghĩ muốn đi qua cùng.

Nhưng lúc này một đạo nhân ảnh chợt lóe.

Vị thanh niên nam tử tuấn tú mang áo xanh kia đã đi tới, quan tâm hỏi Tử Linh tiên tử:

"Thật tốt quá! Tử Linh, nàng bình yên không có việc gì. Ta vẫn luôn luôn lo lắng đó!" Nói xong lời này, hắn vội vàng tiến lên thêm một bước, muốn quan sát kỹ lưỡng xem nữ tử này có bị thương tổn gì hay không, bộ dáng cực kỳ quan tâm.

"Lý huynh, ta không sao cả." Tử Linh vừa nhìn thấy người này, cước bộ không nhịn được phải ngừng lại, miễn cưỡng mỉm cười, thần sắc trên mặt bất định.

Mà Nguyên Dao sau khi nhìn hai người với thâm ý sâu sắc liền một mình đi theo qua.

Hàn Lập mới vừa tìm chỗ để đứng một mình, khi quay đầu thấy nữ tử Nguyên Dao đi sát theo sau, không khỏi có chút ngoài ý muốn.

Nhưng hắn lập tức nhíu mày nói:

"Nguyên cô nương, chúng ta đã thoát khỏi quỷ vụ, ngươi tới đây còn có sự tình gì sao?"

Hàn Lập mặc dù có chút động tâm đối với tư sắc vô cùng xinh đẹp của nàng, nhưng tại nơi này hắn không định nhất tề hành động cùng ngoại nhân nên lời nói mang tính cự tuyệt.

Nhưng điều này lại không làm cho nữ tử Nguyên Dao tức giận, mà sau khi than nhẹ một tiếng liền đáp lời:

"Hàn huynh không nên phiền lòng, đi theo đạo hữu cũng là việc bất đắc dĩ của Nguyên Dao mà thôi. Đạo hữu cũng biết, nguyên khí pháp bảo của ta đã bị tổn thất nặng khi đại chiến với Quỷ Vương, không có cách nào sử dụng thêm nữa. Mà trong Hư Thiên điện này nguy hiểm trùng trùng, tiểu nữ tử chỉ biết mỗi mình Hàn huynh nên mới dùng hạ sách này. Đạo hữu sẽ không trơ mắt nhìn Nguyên Dao bỏ mình tại đây chứ!"

Nói xong, hai mắt Nguyên Dao đỏ hồng như muốn rơi lệ, khiến Hàn Lập nhíu chặt hai hàng lông mày.

"Nguyên cô nương, nếu ngươi đã nói ra những lời này thì tại hạ trước tiên phải hỏi rõ một số sự tình. Tại hạ không phải là chính nhân quân tử, tâm địa nhân nghĩa, không muốn bị người khác lợi dụng." Hàn Lập làm như không thấy ánh mắt buồn bã của Nguyên Dao, ngược lại bình tĩnh hỏi.

"Hàn đạo hữu nếu có việc gì xin cứ hỏi, chỉ cần không dính dáng đến bí ẩn, Nguyên Dao nhất định sẽ khiến cho Hàn huynh vừa lòng." Nữ tử này thấy Hàn Lập không có một chút ý tứ thương hoa tiếc ngọc gì cả nên trong lòng thầm giận. Nhưng lần này đi vào phải lấy một thu được một ít đồ khiến cho Nguyên Dao sau khi trù trừ, gật gật đầu, nhẹ nhàng đáp.

"Vấn đề của ta rất đơn giản đó chính là mục tiêu cụ thể lần này của Nguyên đạo hữu là gì? Định vượt qua mấy cửa ải? Giải thích thêm một chút ẩn tình vì sao khi thấy tại hạ thì bộ dáng kinh hoảng, có phiền phức gì lớn trên người hay sao? Tại hạ không muốn dính dáng vào chuyện thị phi." Hàn Lập chắp tay sau lưng, nhìn chằm chằm nữ tử này, chậm rãi hỏi, mắt cũng không chớp lấy cái nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio