Phàm Nhân Tu Tiên

chương 494: diễm nữ và linh tuyền

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dọc đường cực kỳ yên tĩnh, nằm ngoài ý liệu của Hàn Lập.

Sau khi giẫm chân theo lộ tuyến vẽ bằng mực đỏ trên bản đồ, rẽ trái quẹo phải vài ba lần, bất luận là cấm chế hay khôi lỗi hắn cũng chẳng gặp qua, rất dễ dàng đi đến trước bức tường cao kia.

Nhìn nhìn bức tường cực kỳ bình thường kia, Hàn Lập lại mở quyển trục cũ kỹ ra thêm lần nữa, cúi đầu đối chiếu phân biệt một phen.

"Không sai! Đích xác là chỗ này!" Sau một lúc Hàn Lập lẩm bà lẩm bẩm nói.

Hắn khoát tay, năm đạo kiếm quang màu xanh đột nhiên xuất hiện, trực tiếp xuyên thẳng vào bên trong bức tường vài thước.

Thấy cảnh này Hàn Lập cực kỳ vui mừng.

Không có cấm chế trên tường, quả nhiên bên trong còn có ẩn ý khác.

Tiếp theo năm ngón tay hắn di chuyển, năm đạo kiếm quang sắc bén nhẹ nhàng vẽ theo hình nửa vòng tròn.

Tay kia khẽ đẩy tới, trên bức tường đá đã xuất hiện một cái lỗ thủng to, bên trong là một màu tối đen.

Kiếm quang đột nhiên biến mất, từ trong lòng bàn tay bỗng nhiên xuất hiện một quang cầu màu trắng lơ lửng, từ từ bay vào phía sau bức tường.

Hàn Lập không chút chậm chạp, thân hình khẽ động, nhẹ nhàng đi vào trong.

Đây là một gian mật thất không lớn, cao không quá hai trượng, dài rộng chỉ khoảng sáu, bảy trượng, trên mặt đất phủ kín một lớp bụi bặm rất dày.

Thê nhưng ở giữa căn phòng lại có một tòa Truyền Tống trận cực kỳ đơn giản.

Pháp trận được bố trí xiên xiên xẹo xẹo, trên có khắc các loại phù văn thô sơ, dường như do một người không biết trận pháp bắt chước dựa theo hình vẽ.

Hàn Lập nhíu nhíu mày.

Chẳng lẽ nó không thể dùng hay là đã bị hư hỏng từ lâu rồi?

Hắn đi tới vài bước, lợi dụng kiến thức về trận pháp của mình để kiểm tra một chút Truyền Tống trận này.

Sau một hồi lâu hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nó cực kỳ thô sơ nhưng vẫn có thể dùng được, đồng thời hắn cũng nhìn ra đây không phải là một cái Truyền Tống trận với khoảng cách xa. Phỏng chừng sau khi tiến nhập cũng không bị đưa đẩy đến một nơi xa lạ nào đó cách mười vạn tám ngàn dặm.

Hàn Lập lấy ra vài khối linh thạch, nhanh chóng đặt vào bốn phía của Truyền Tống trận.

Một hồi âm thanh ông ông vang lên, pháp trận xuất hiện ánh huỳnh quang nhàn nhạt.

Thấy cảnh tượng đó Hàn Lập liền mỉm cười.

Tuy nhiên hắn không lập tức truyền tống đi mà quay đầu nhìn cái lỗ thủng do mình tạo ra, ra vẻ đăm chiêu, ngẫm nghĩ điều gì đó.

Sau đó hắn đi qua, một vài loại tiểu pháp thuật phục hồi được thi triển ra liên tiếp, đống đá vỡ lập tức trám vào lỗ thủng làm cho bức tường trở lại hình hài như cũ.

Lúc này hắn mới phủi phủi tay, bước lên Truyền Tống trận rồi biến mất vô ảnh vô tung khi bạch quang lóe lên.

Một lát sau thân ảnh của hắn đã xuất hiện tại trong một mảng vụ khí lờ mờ, có chút ẩm ướt và âm ấm, ngoài ra còn có một làn hương thoang thoảng truyền đến.

Hàn Lập vẫn đứng trong tòa pháp trận cũ kỹ, ngạc nhiên nhìn về phía trước, miệng liền há ra thật to, sau nửa ngày vẫn không khép lại được.

Ở địa phương cách đó khoảng một trượng có một hồ nước màu trắng sữa, rộng khoảng vài chục trượng, vụ khí và làn hương kia chính là từ nơi đó tỏa ra.

Nhưng khiến hắn kinh ngạc không phải là điều đó mà chính là trong hồ nước có một nữ tử đang xích lõa nửa người đang đối mặt với hắn.

Những đường cong đầy đặn, cực kỳ mê hồn, da thịt trắng nõn như ngọc cùng với mái tóc rối đen nhánh xõa đến tận thắt lưng, không cần nói cũng biết rõ đó là một vị mỹ nữ cực kỳ xinh đẹp.

Diễm ngộ loại này khiến môi miệng Hàn Lập không khỏi khô khốc, nuốt nước bọt mơ màng, nhưng khi đưa ánh mắt nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đang mang vẻ khó tin thì Hàn Lập lại ngẩn ra, lộ xuất một tia cười khổ.

"Nguyên cô nương, thật khéo quá, chúng ta lại gặp nhau ở chỗ này nhưng hình như thời điểm mà tại hạ xuất hiện không được thích hợp cho lắm." Sắc mặt Hàn Lập hơi khác thường, không chút khách khí quét qua thân thể của nữ tử, trong lời nói chẳng có chút thành ý nào cả.

Nữ tử trẻ tuổi đang ở trong hồ nước chính là mỹ nhân Nguyên Dao – người sau khi tiến vào nội điện liền biến mất vô ảnh vô tung

Nguyên Dao lúc này sớm đã bị kinh ngạc bởi sự xuất hiện đột ngột của Hàn Lập, hiện tại nghe hắn nói như vậy liền lập tức tỉnh ngộ, vẻ mặt hoàn toàn ửng đỏ.

Nàng vội dùng hai tay che lấy đôi ngọc nhũ cao vút trước ngực, lộ vẻ xấu hổ lẫn buồn bực khẽ quát:

"Ngươi tại sao lại ở chỗ này? Cái tòa Truyền Tống trận kia chẳng phải đã bị hư hỏng, không dùng được rồi sao? Ngươi…ngươi mau quay mặt đi!" Bộ dáng Nguyên Dao đan xen vẻ ngượng ngùng và hoảng sợ.

Nghe vây Hàn Lập liền mỉm cười, không trả lời nàng ta mà thờ ơ đi ra khỏi phạm vi của tòa Truyền Tống trận, khẽ lướt qua tình cảnh xung quanh.

Nơi này là một thạch thất rất rộng, to khoảng ba, bốn chục trượng, hai bên có một hai cái cửa đá bình thường.

Mà đối diện với Hàn Lập, ở một nơi trên bờ hồ phía bên kia là đống quần áo màu đen và vài ba cái túi trữ vật.

Trên tường đá phía sau vài trượng có một phù điêu hình đầu rồng do bạch ngọc chế thành, ở phía dưới lõm xuống, có đặt một cái bình ngọc cổ dài, giống như đang hứng lấy cái gì đó.

Nguyên Dao vừa thấy ánh mắt của Hàn Lập rơi vào cái bình màu xanh liền quên mất sự xấu hổ, đột nhiên biến sắc.

Tuy nhiên Hàn Lập lại làm như không nhìn thấy gì, ánh mắt lập tức rời đi, sau đó hắn đi lên trước vài bước đến bên cạnh hồ nước, cúi đầu nhìn chất lỏng màu trắng sữa.

Nguyên Dao lúc này mới âm thầm thở phào, vẻ mặt diễm lệ khôi phục lại bình thường, nhưng dị quang trong ánh mắt lóe lên, dường như đang suy xét điều gì đó.

Hàn Lập lúc này cũng đang ngẫm nghĩ, đột nhiên hắn vươn tay khẽ đưa về phía hồ nước.

Một ít chất lỏng màu trắng sữa bị hắn dễ dàng bắt lấy, đưa đến trước mắt xem xét.

Nước này tỏa ra hương thơm đặc biệt, tràn ngập thiên địa linh khí tinh thuần. Nhưng sau một thời gian thì chúng đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, hóa thành nước như bình thường.

Sắc mặt Hàn Lập có chút rung động.

"Linh nhãn chi tuyền! Thật không tưởng được chủ nhân của Hư Thiên điện có thể chuyển dời dòng linh tuyền to như vậy đến đây. Nguyên cô nương lần này mạo hiểm tiến nhập vào nội điện, chẳng lẽ là vì nó?" Hàn Lập nhẹ nhàng ném đi những giọt nước trong tay, ung dung hướng về phía đại mỹ nữ đang ở trong hồ nước nói.

"Hừ! Bộ dáng Hàn đạo hữu nói chuyện với một nữ tử như thế sao? Chẳng lẽ đạo hữu nhìn còn chưa đủ, vẫn muốn tiểu nữ phô bày thêm nữa?" Nguyên Dao lúc này đã khôi phục lại vẻ trấn định, nhưng khi thấy Hàn Lập vẫn không chút khách khí liếc nhìn bờ vai hở ra kia thì không nhịn được trầm người xuống, có chút tức giận hỏi lại.

Tuy nhiên vẻ xinh đẹp tuyệt trần của nàng khi bực tức lại lộ xuất bộ dáng cực kỳ phong tình, cộng thêm thân thể mơ hồ, tóc rối vai trần khiến cho bức tranh tràn đầy vẻ dụ hoặc vô tận.

Thực sư là một vưu vật trời sinh a!

Hàn Lập ngưng thần nhìn vẻ đẹp của Nguyên Dao, trong lòng không khỏi bốc hỏa.

Tuy hắn luôn luôn giữ vững tâm hồn trong sáng, cố gắng hết sức khắc chế dục vọng nhưng dù sao cũng là một nam nhân bình thường, mỹ cảnh này xuất hiện trước mắt, tuy không đến nỗi hành động quá lố nhưng việc mãn nhãn, trêu ghẹo vài câu thì hắn cũng không cho là quá đáng.

Vì thế Hàn Lập liền đặt mông ngồi cạnh hồ nước, cởi giày ra, nghênh nghênh ngang ngang bỏ hai chân xuống nước, chậm rãi nói.

"Nguyên cô nương nếu muốn mặc y phục, vậy xin cứ tự nhiên, tại hạ sẽ không ngăn trở tẹo nào. Tuy nhiên có cơ hội thấy được đại mỹ nữ như thế này, tại hạ cũng không làm ra vẻ chính nhân quân tử mà phải thưởng thức một phen." Nói xong lời này, hai tay hắn khẽ chống cằm, cười hì hì nhìn chằm chằm không tha nữ tử xinh đẹp với sắc mặt đang ửng hồng.

"Ngươi…" Nguyên Dao mặt đỏ như gấc, muốn nói cái gì đó.

Nhưng tiếp theo đôi mắt đen láy long lanh khẽ động, lập tức hồi phục vẻ bình thường, đồng thời cười tươi nói:

"Hi hi, ta còn tưởng đạo hữu giống như là cây gỗ nữa chứ, không biết thương hương tiếc ngọc, không ngờ Hàn huynh vẫn còn phong tình."

"Nguyên Dao chịu đại ân của đạo hữu, cho dù để cho Hàn huynh nhìn thấy thân thể thì cũng chẳng sao cả. Ngươi tu tiên như chúng ta đâu có xem trọng vẻ bề ngoài, vậy Nguyên Dao xin phép mặc y phục!" Nói xong lời này, dường như nàng đang khiêu khích, cánh tay ngọc ngà đưa ra khỏi mặt nước, nhẹ nhàng vuốt mái tóc hơi rối của mình, mỉm cười cực kỳ kiều mị với Hàn Lập, trong nháy mắt khuôn mặt sáng rực lên, đẹp tựa như hoa.

Hàn Lập sững sờ, dường như cũng bị mê mẩn bởi vẻ phong tình của vị đại mỹ nữ này.

Trong sát na hai tay của Nguyên Dao khẽ kích lên mặt hồ, một bức tường nước màu trắng sữa xuất hiện giữa hai người, thoáng cái đã cắt đứt ánh mắt không chút nào tránh né của Hàn Lập.

Nhân cơ hội này nàng liền bay ra khỏi hồ nước, giống như tiên tử trên trời hạ xuống chỗ để y phục và túi trữ vật, tiếp theo một luồng hắc khí xuất hiện quanh thân, cuốn lấy tất cả rồi nhanh chóng che giấu thân thể tuyệt đẹp kia.

Đợi đến khi hắc khí tan hết thì thân ảnh duyên dáng lại một lần nữa xuất hiện, Nguyên Dao lúc này đã ăn mặc chỉnh tề, thần sắc ung dung bay xuống đất, còn cái bình màu xanh dưới chỗ phù điêu hình đầu rồng kia đã biến mất vô ảnh vô tung.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio