Phàm Nhân Tu Tiên

chương 579: cự thú lai tập

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hàn Lập cùng Mai Ngưng là hai khuôn mặt xa lạ nhưng thị vệ cũng không có hỏi qua, chỉ là liếc mắt một cái, sau đó vây lấy những người kia hưng phấn nói chuyện. Sau đó, mấy tên hán tử cao lớn lấy xuống một chiếc túi lớn, hé lộ tôm cá đầy bên trong, khiến cho tất cả phát ra từng trận hoan hô.

Tất cả những chuyện này khiến cho Hàn Lập đang thờ ơ lạnh nhạt cũng phải nhíu mày

Xem ra ở chỗ này, tôm cá là vật vô cùng trân quý, có lẽ tất cả thực vật đều phi thường hiếm.

Sau đó Hàn Lập liếc mắt nhìn qua toàn thôn một chút.

Cả thôn giống nhau như đúc, đều xây bằng đá lớn, tất cả kiến trúc trong thôn đều do loại đá đen tạo ra, khá thô sơ, nhiều hình dạng.

Nhưng đáng chú ý nhất là một bãi đá ở giữa thôn.

Bãi đá này không lớn nhưng so với những phòng ốc lại cao hơn mấy lần, nó chừng khoảng ba mươi, bốn mươi trượng, hơn nữa từ đỉnh lại phóng ra làn sương mù màu tím che kín cả bầu trời của thôn. Các tia chớp màu lam đánh xuống thôn liến bị màn sương này hấp thụ hết.

Màn sương tím này khẳng định do pháp trận cấm chế tạo ra. Nhưng hắn vẫn không có cảm nhận gì sự tồn tại của linh khí từ bãi đá này, ngược lại có một loại năng lượng âm hàn.

Phải biết là thần thức của hắn không có cách nào rời khỏi cơ thể, nhưng đối với cảm ứng linh khí, hắn nhạy cảm vô cùng, tuyệt đối không sai.

Hàn Lập trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Mà ở phụ cận đài cao có rất nhiều ngôi nhà làm bằng đá, cao hơn nhà bình thường nhiều. Đám người vây lấy hán tử gầy gò hỏi chuyện về âm yêu, trong đó có một người, tinh quang trong mắt chớp động liếc nhìn Hàn Lập.

Hàn Lập rùn mình ớn lạnh.

Tại nơi này, hắn đã nhìn ra người này có nội lực cao thâm nhất.

Nếu ở bên ngoài, hắn dễ dàng dùng một ngón tay là giết chết tên này, căn bản không thèm để vào mắt. Nhưng bây giờ nếu muốn đánh thì có lẽ phải dùng đến mười hai phần tinh thần.

Đúng lúc này, hán tử gầy gò kia cùng mấy người nói cái gì đó, sau đó quay đầu chỉ chỉ Mai Ngưng cùng Hàn Lập vài cái. Nhất thời, mọi ánh mắt đều hướng về Hàn Lập.

Hàn Lập vô cùng bình tĩnh, không lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng Mai Ngưng bên cạnh lại lô ra vài phần bất an, không biết đối phương định xử trí bọn họ như thế nào.

"Hai người các ngươi lại đây một chút, mấy vị trưởng lão trong thôn có chuyện muốn hỏi các ngươi" Hán tử gầy gò ngoắc tay gọi hai người Hàn Lập.

Hàn Lập gật đầu, thần sắc thản nhiên dẫn theo nữ tử tiến lại.

Đám người quay lưng tiến vào bên trong thính đường, Hàn Lập cũng theo đuôi mà vào.

"Hai vị mời ngồi. Một khi đã đến đây, mọi người đều cùng một tộc, tất nhiên sẽ hết sức giúp đỡ. Nhưng mà nơi này và thế giới bên ngoài rất khác nhau. Hai vị trước tiên có thể giới thiệu về mình một chút, sau đó ta sẽ nói về chuyện của nơi này" Bên trong nội đường, ngồi ở giữa là một lão già mập mạp trông khá nhân từ lên tiếng nói.

Hai bên là mấy người khác, trong đó có một người hai mắt dài, lộ ra vẻ tàn độc, chính là người bên ngoài đã liếc mắt nhìn Hàn Lập.

Hắn tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía, nhưng chỉ đảo qua mặt Hàn Lập một chút, rồi toàn bộ sự chú ý tập trung vào giai nhân ở sau lưng Hàn Lập. Dù không nói ra lời nhưng trong mắt hiện lên vẻ khác thường.

"Hai người bọn ta không có gì đáng để nói, chỉ là ở trên biển đụng phải quỷ vụ nên bị cuốn tới nơi này. Về thân phận trước kia, thì đã đến đây còn có tác dụng gì nữa? Không cần nói cũng được" Hàn Lập tùy ý cười, phi thường bình tĩnh nói.

Nghe Hàn Lập hàm hồ nói, lão già cười rộ lên.

Hai mắt hắn nheo lại nhìn hai người đánh giá vài lần, rồi đột nhiên nói một lời khiến cho Hàn Lập kinh hãi.

"Hai vị là người tu tiên, cái này không có gì mà phải giấu cả" Lão già nói xong, ánh mắt rơi vào Túi trữ vật căng phồng ở bên hông Hàn Lập.

Hàn Lập thần sắc không đổi, trầm mặc không nói.

Mai Ngưng khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, trong lòng lo lắng.

"Hai vị không cần sợ hãi. Người tu tiên đến nơi này không nhiều lắm nhưng cũng không tính là ít. So với người bình thường, chúng ta càng hoan nghênh người tu tiên nhập thôn. Nhưng hai vị cũng nên biết, ở nơi này là âm minh, linh lực cùng pháp lực và các đồ vật khác không thể sử dụng, chỉ có thể dùng một chút âm minh lực và vũ kĩ thô thiển mà thôi" Lão già thần sắc như thường giải thích.

"Âm minh lực?" Hàn Lập nghi sắc chợt lóe liền hỏi.

"Không sai. Cái này cùng pháp lực không có gì khác biệt. Mặc dù khong có cách nào trực tiếp dùng nó thi triển pháp thuật, nhưng người tu sĩ lại có thể mượn một chút âm linh lực bên trong cơ thể âm linh thú, bố trí một ít tiểu pháp trận, đối với thôn có tác dụng không nhỏ. Mà cho dù không tinh thông trận pháp thì cơ thể so với người bình thường thì mạnh mẽ hơn nhiều, có thể giúp đỡ những người khác" Lão già tay vuốt cằm, chậm rãi nói.

"Các hạ dường như đối với người tu tiên chúng ta biết không ít chuyện, không biết trong thôn còn có tu sĩ nào khác không?" Hàn Lập nghe ngữ khí của lão già, nghĩ một chút rồi hỏi.

"Có, đương nhiên là có, còn có tới năm sáu người. Lão hủ bất tài, chính là một trong số đó. Trước khi bị hút vào vân vụ đã Trúc Cơ thành công" Lão béo khóe miệng cười cười nói.

Hàn Lập khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, do dự một chút còn muốn hỏi gì nữa. Nhưng lúc này, cả thính đường đột nhiên run rẩy, sau đó liên tiếp có tiếng âm u từ xa truyền đến, hình như có quái vật rất lớn đang nhằm thôn mà tới.

Mọi người bên trong thính đường biến sắc, không dể ý tới Hàn Lập nữa mà đứng lên đi ra bên ngoài.

Hàn Lập mặt mang vẻ nghi hoặc, cũng không trì hoãn đi ra ngoài. Chỉ thấy bên ngoài mấy người trưởng lão sắc mặt trịnh trọng, đang chỉ huy chừng trăm nam nữ trẻ tuổi, đứng trên tường đá cầm trong tay các trường mâu cùng một ít cung tên chế tạo thô sơ.

Mặc dù không khí vô cùng khẩn trương nhưng không một ai lộn xộn, ngay cả một chút bối rối cũng không có, tựa như đây là chuyện bình thường.

Hàn Lập ánh mắt xoay chuyển, hướng về phía phát ra tiếng gầm mà nhìn. Nhưng do tường đá ngăn trở nên dù thấy mặt đất run rẩy càng lúc càng mạnh nhưng cũng không thể thấy được gì

Hàn Lập sờ sờ cằm, nhón lên cao một chút, bước tới phụ cận một tòa nhà cao, thừa dịp nguời khác không chú ý, mũi chân dẫm vào vách tường, dễ dàng leo lên đến nóc của mà nhìn ra bên ngoài.

Lúc này Hàn Lập mới nhìn thấy chuyện bên ngoài bức tường.

Chỉ thấy xa xa bên ngoài thôn, cát bay đá chạy, cuồng phong loạn vũ, toàn một màu đen không hề nhận ra bất cứ cái gì. Vậy mà chỉ cần màn đen đó đi qua thì mặt đất lại ngưng kết một tầng băng sương, thoạt nhìn vô cùng lạnh lẽo.

Xem ra theo lời hán tử gầy thì đây là âm phong, quả nhiên là không bình thường chút nào.

Nhưng khi âm phong tới gần thôn trang hơn trăm trượng thì tự tiêu biến mất, không thể nào lướt qua giới hạn vô hình nào đó.

Mà ngay lúc đó, bên trong hắc phong có tiếng vật nặng rơi xuống đất, mặc dù cách nhau xa nhưng lại lộ ra một khí thế kinh người. Mơ hồ đó là một bóng đen cao vài chục trượng đang lao ra.

Thấy rõ hình dáng của bóng đen, Hàn Lập hít sâu một hơi khí lạnh.

Bóng đen vừa thấy chính là hình dạng phóng đại hơn mười lần của một cự viên màu xám. Nhưng nó lại có bốn mắt, hơn nữa lại có một đôi cánh khổng lồ, nắm tay cầm một cây gỗ to đùng, hung hăng hướng thôn lao đến, đồng thời bốn mắt đỏ tỏa ánh sáng, tràn ngập khí tức chết chóc.

"Là Giảo Tranh Thú. Lần này là một Giảo Tranh Thú. Mau mang đại thuẫn đến" Thấy rõ hình dáng của âm thú, một vài người kêu lên.

Nhất thời một nhóm người gồm người già phụ nữ và trẻ em đi ra, trong tay cầm các loại tấm chắn, mang đến cho những người đứng trên thành, sau đó chạy xuống dưới bức tường.

Lúc này, con thú khổng lồ đã tới cách tường thành không đầy trăm trượng, trong tiếng bước chân của quái thú, Hàn Lập hoài nghi không biết tường thành cứng rắn này có thể chịu được một đòn tấn công của âm thú hay không, hay là sẽ bị tiêu diệt. Nhưng may mà việc này không có phát sinh.

Cự thú trong nháy mắt đã đến cách ba mươi trượng.

Nhưng mà lúc này, mặt đất phụ cận tỏa lên một làn sương tím, vô cùng đậm đặc biến thành những xúc tu thật lớn, đem hai chân con thú trói chặt lại.

Con thú đứng thẳng không được, bị ngã xấp xuống trên mặt đất tạo nên một trận chấn động khiến cho tất cả mọi người nghiêng ngả, đứng không vững.

Hàn Lập cả kinh, quay đầu nhìn lại đài cao.

Hắn vô cùng ngạc nhiên khi thấy tại bãi đá có bốn người ngồi từ lúc nào, chính là những người bộ dáng như đang làm phép.

"Đây là Âm minh lực?" Hàn Lập trong lòng chấn động.

"Công kích!" cơ hồ trong phút chốc, có người phát ra mệnh lệnh.

Vô số mũi giáo cùng tên bay như mưa về phía con thú đang ngã, hoàn toàn phủ kín lấy nó.

Hàn Lập trong lòng không khỏi căng thẳng!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio