Phàm Nhân Tu Tiên

chương 702: luyện anh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Nam Lũng Hầu cùng Thiên Cực Môn có liên quan? Vân đạo hữu, ngươi trước kia cũng không đề cập qua việc này!" Sắc mặt lão phụ nhân khẻ biến hỏi, hán tử mặt đen cũng lộ ra vẻ kinh sợ.

"Không đề cập qua sao? Có lẽ lão phu nhất thời khinh thường sơ sẩy việc này. Bất quá, vị lão hữu này cũng chưa thật sự gia nhập Thiên Cực Môn. Hai vị nếu có chút lo lắng, đại thể có thể gia nhập bổn môn. Nếu trở thành Trưởng lão Quỷ Linh Môn, Thiên Cực Môn cũng không có khả năng làm gì nhị vị!" Lão giả họ Vân thản nhiên cười, không chút hoang mang nói.

"Hừ! Tuổi lão thân cũng đã như vậy, không có hứng thú chịu câu thúc" Lão phụ nhân nghe vậy hừ lạnh một tiếng, từ chối thẳng.

"Tại hạ vốn lười biếng, cũng không có hứng thú gia nhập tông môn" Hán tử mặt đen nhướng mày, cũng lạnh nhạt nói.

"Vậy thực sự là tiếc nuối, hai vị nếu đồng ý gia nhập Quỷ Linh Môn chúng ta, nhất định có thể làm cho thanh thế của bổn môn đại chấn. Lão phu cũng không bắt buộc nhị vị đạo hữu. Chỉ cần lúc này đem Nam Lũng Hầu diệt sát, Thiên Cực Môn cũng sẽ không vì một người chết mà xuất đầu. Chỉ là đáng tiếc, mặc dù ta cùng Nam Lũng Hầu tương giao hơn trăm năm, nhưng chuyện có liên quan đến Trụy Ma Cốc, hắn lại kín như bưng, một tia cũng không nói qua. Bí ẩn trong động phủ nơi đây, chỉ có lộ ra một phần bản đồ mà Thương Không Thượng Nhân ra vào năm đó. Nếu theo bản đồ này đi vào, hiển nhiên sẽ an toàn hơn rất nhiều. Cho nên lúc đuổi theo, trước đừng diệt Nguyên Anh, để ta dùng Sưu hồn thuật, xem một chút coi có lấy được tin tức gì hữu dụng hay không" Lão giả cũng không có bởi vì hai người cự tuyệt mà tức giận, ngược lại chuyển sang sự tình khác.

"Nhưng vạn nhất bản đồ, trùng hợp lại nằm trong hộp ngọc mà tiểu tử họ Hàn mang đi, thật có chút không ổn?" Mặt Vương Thiên Cổ lộ vẻ lo lắng nói.

"Chuyện này dễ thôi, lúc đó đem việc này nói ra, làm cho tất cả Tông môn tại Thiên Nam biết việc này. Đến lúc đó không nói chánh ma lưỡng đạo, ngay cả Thiên Đạo Minh cũng sẽ truy hỏi hắn về địa đồ. Sau đó chúng ta lại đục nước béo cò. Chỉ là một cái Lạc Vân Tông, cũng muốn một mình hưởng bảo vật tại Trụy Ma Cốc, trước phải nhìn xem coi mình có bản lãnh không đã chứ. So sánh với bản đồ nọ, ta càng để ý đến một ít tin tức về Trụy Ma Cốc trong đầu Nam Lũng Hầu hơn. Nếu biết mấy thứ này, chính là mọi người đếu biết phương pháp vào Trụy Ma Cốc, chúng ta cũng sẽ chiếm được đại tiên cơ" Lão giả họ Vân chậm rãi nói.

"Vạn nhất thực trùng hợp, cũng chỉ có thể như thế. Bất quá trước đó, chúng ta cũng có thể thử bỏ ra đại giới xem coi có thể đem lộ tuyến đồ trong tay đối phương đổi trở về. Dù sao thế gian này không có chuyện không thể giao dịch. Cho dù hắn cùng chúng ta kết hạ cừu oán cũng vậy" Vương Thiên Cổ sau khi ngẫm lại, đề xuất ý nghĩ của mình.

"Hắc hắc! Vương sư đệ làm việc so với huynh càng thỏa đáng. Bất quá nói lại, thần thông tiểu từ này thật sự quỷ dị. Tuổi hắn thật cùng Vương sư điệt không sai biệt lắm. Nhưng ta thấy kinh nghiệm tranh đấu, so với mấy cái lão gia chúng ta lại xảo trá hơn nhiều, ngay cả Vưu đạo hữu cũng bị bại. Nói về đơn đả độc đấu, ta cũng không thấy có thể làm gì được hắn" Lão giả họ Vân thở một hơi dài, thì thào nói.

"Ta hỏi qua Thiền nhi, người này ban đầu chỉ là một gã đệ tử bình thường ở Hoàng Phong Cốc, tu vi cũng chỉ có Trúc Cơ Kỳ. Bây giờ vì sao thần thông lại đột nhiên tăng mạnh như vậy, cũng không rõ lắm. Bất quá, nếu không phải tiểu tử này lợi hại hơn chúng ta dự liệu nhiều, lại quấy rối phá hoại, bằng không dưới liên thủ của mấy người chúng ta, như thế nào lại để cho Nam Lũng Hầu dễ dàng chạy mất" Ánh mắt Vương Thiên Cổ chớp động, lộ ra thần sắc ảo não.

Hiển nhiên hắn nhớ tới Hàn Lập dùng ngọn núi màu đen công kích, cuối cùng lại sử dụng Thái Diệu Thần Cấm ngăn cản bọn họ!

Đám người lão phụ nhân nghe vậy, cũng chỉ có cười khổ mà thôi.

"Nới tới đây, chúng ta trước đem Vưu đạo hữu giải phóng. Lấy tu vi Nguyên Anh Kỳ của Vưu đạo hữu, hẳn là còn có cách cứu. Mặt khác ta cũng lo lắng tiểu chất. Mới vừa rồi lúc hàn tiểu tử chuẩn bị thoát ra, đã phóng ra hắc hồng sắc quang phiến, có chút giống với Ma Huyết Trảm mà bản thân tu luyện. Không biết có chuyện gì hay không" Vương Thiên Cổ tiếp theo lại đề nghị.

"Cũng tốt, dù sao bây giờ cũng không cách nào cảm ứng được đối phương, trước đi xem một chút. Đợi khi bí thuật của Nam Lũng đạo hữu kia mất đi hiệu lực, chúng ta lại truy đến" Lão giả họ Vân đồng ý nói.

Nhất thời đoàn người khởi động độn quang bay vào trong thông đạo lần nữa.

Trong nháy mắt trở lại trong đống đổ nát của Ngọc Ki Các. Chỉ thấy Yến Như Yên ngồi chồm hổm, tay chân luống cuống. Mà Vương Thiền nằm ở phụ cận vẫn không nhúc nhích.

"Chuyện gì xảy ra, Thiển nhi bị đáng trúng chỗ yếu hại sao chứ?" Vương Thiên Cổ vừa thấy cảnh này, thanh âm phát lạnh hỏi. Đến lúc này, thanh âm của hắn vẫb có vẻ bình tĩnh dị thường.

"Không có. Nhưng chân của phu quân." Yến Như Yên chần chờ nói, trên mặt lộ ra vẻ lo âu.

Vương Thiên Cổ tiến lên vài bước xem xét, kết quả lại cau mày.

Chỉ thấy hai bắp đùi Vương Thiền đều bị đứt đoạn, bên cạnh là hai cái chân bị cắt, nhưng lại không thấy máu.

"Ta cùng phu quân liên thủ thi triển ra Huyết Linh Đại pháp hộ thể huyết vụ, nhưng không biết bí thuật đối phương thi triển là cái gì, chẳng những nhanh vô cùng, thoáng một cái đã tới trước mặt, hơn nữa huyết vụ không cách nào ngăn cản mảy may. Phu quân chỉ kịp nhảy lên một nữa, né qua một trảm cắt ngang. Nhưng hai chân liền." Yến Như Yên có chút bất đắc dĩ nói.

"Đã như vậy, vì sao không lập tức thi thuật giúp Thiền nhi ghép chi. Ngươi hẳn là hiểu pháp thuật này" Vương Thiên Cổ vẫn âm trầm hỏi.

"Ta đã thử qua nhiều loại pháp thuật ghép chi, cũng không biết vì sao không có một điểm hiệu quả, căn bản không thể ghép được. Mặc dù chỗ bị cắt không có chảy máu, nhưng có một cổ hắc khí tụ tại miệng vết thương không tiêu tan, như thế nào cũng không khu trừ được. Có lẽ vì vậy mà pháp thuật mới mất đi hiệu lực, mà phu quân cũng bởi vì vậy mà hôn mê bất tỉnh" Đôi mi thanh tú của Yến Như Yên nhíu lại không dám khẳng định nói.

"Công kích như thế nào lại có thể gây thương tích như vậy. Để ta xem!" Thần sắc Vương Thiên Cổ hòa hoãn, ngưng thần nhìn vết thương của Vương Thiền.

Tại miệng vết thương, quả nhiên có một đoàn hắc khí lơ lửng, như ẩn như hiện.

Vương Thiên Cổ khoát tay, hắc mang trên năm ngón chớp động, hướng tà khí bắt tới, một đoàn hắc khí xuất hiện trên đầu ngón tay.

Hắn vốn định dùng chân hỏa đem tà khí này thiêu hủy, nhưng đột nhiên trong lòng vừa động ngẫm lại, sau đó hướng bên hông vỗ một cái, một cái bình nhỏ xuất hiện trên tay.

Vương Thiên Cổ dùng linh lực đem hắc khí bao vây, hướng tới bình nhỏ tống vào.

Kết quà "vù" một tiếng, tà khí bị hút vào trong bình, sau đó được thận trọng thu vào.

Xem ra Vương Thiên Cổ có ý định sau này nghiên cứu thứ này, để đối với công pháp của Hàn Lập có chút kiến giải tốt hơn.

Vương Thiên Cổ không có chú ý tới chính là, Yến Như Yên thấy cảnh này, nét mặt phức tạp chợt lóe qua, nhưng lập tức khôi phục như thường.

Đợi Vương Thiên Cổ đem tà khí của cái chân khác lấy ra, Yến Như Yên liền không nói gì lập tức đem đoạn chi chắp lại chỗ vết thương một lần nữa, bắt đầu làm phép ghép chi.

Vương Thiên Cổ lúc này mới hài lòng gật đầu, xoay người hướng một bên đi tới.

Đám người lão giả họ Vân ở chỗ tượng băng của tu sĩ họ Vưu đang có chút kinh ngạc ngẩn người.

"Sao vậy, mấy vị đạo hữu còn chưa động thủ giải khai?" Vương Thiên Cổ đi tới trước mặt, có chút kỳ quái hỏi.

"Giải khai? Giải như thế nào? Không nghĩ tới thứ này so với tưởng tượng của chúng ta lại âm độc hơn nhiều!" Trong mắt lão phụ nhân hiện lên một tia sợ hãi, thì thào nói.

Sắc mặt lão giả họ Vân âm trầm, đứng tại chỗ không nói gì.

"Lời này là có ý tứ gì!" Miệng Vương Thiên Cổ nói như thế, nhưng ánh mắt sau khi nhìn băng điêu, liền lộ ra nét đăm chiêu, mơ hồ đoán được cái gì.

"Vương huynh hãy nhìn" Nắm tay hán tử mặt đen hướng trân mặt đất động một cái, sau đó hướng băng điêu hất tay.

Một mảnh ngọc bị vỡ trực tiếp bay đi.

"Bịch" một tiếng, lam quang chợt lóe, mảnh ngọc vừa tiếp xúc với mặt ngoài của băng điêu, đầu tiên là cũng hóa thành khối băng màu xanh, tiếp theo liền vỡ vụn thành vô số phiến tinh quang, biến mất vô ảnh vô tung.

Mà hành động của hán tử mặt đen còn chưa có hết, hắn đứng cách một trượng, vươn ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái.

Một đám chân hỏa màu trắng được phun ra từ đầu ngón tay.

Kết quả chân hỏa nọ vừa tiếp xúc với lam băng, quang hoa cũng chợt lóe, lập tức biến mất vô ảnh vô tung.

Vương Thiên Cổ hấp một hơi khí lạnh.

"Lam băng này sao lại ác độc như vậy, xem ra thân thể Vưu đạo hữu sớm đã bị phá hư, không cần tái bảo trì. Bây giờ chỉ có thể làm cho Nguyên Anh của Vưu đạo hữu xuất khiếu, chờ sau khi trở về sẽ tìm một cái thân thể thích hợp khác tiến hành đoạt xá. Vưu đạo hữu trước kia không có vận dụng qua đoạt xá sao?" Lão giả họ Vân thở dài một hơi, đột nhiên nói.

"Không có, thân thể này chính là thân thể nguyên bổn của hắn" Hán tử mặt đen tựa hồ cùng tu sĩ họ Vưu tương đối quen thuộc, trầm giọng nói.

"Vậy thì tốt.Tiếp theo hãy làm cho Nguyên Anh Vưu đạo hữu tự xuất khiếu" Lão giả họ Vân gật đầu nói.

Tu sĩ họ Vưu trong lam băng tựa hồ cũng nghe lời này, bạch quang cả thân thể đột nhiên đại phóng, sau đó "phành" một tiếng, thân thể hóa thành tro bụi biến mất vô ảnh vô tung.

Trong lam băng trong suốt, chỉ còn lại Nguyên Anh lớn cỡ một tấc của tu sĩ họ Vưu, hai tay đang cầm một cái ngọc bội cỡ ngón cái, trên mặt tràn đầy vẻ ảo não cùng oán độc.

Hắn hé miệng, phun ra một đoàn nguyên dương anh hỏa màu đỏ cực nóng vào miếng ngọc bội trong tay, đưa ngọc bội lên quá đầu.

Nhất thời quanh thân toát ra quang diễm hai màu trắng đỏ, sau đó không chút nghĩ ngợi phóng đi, muốn phá băng mà ra.

"Chậm đã…" Lão giả họ Vân tựa hồ nghĩ đến cái gì, vội vàng mở miệng ngăn cản.

Nhưng lời nói đã chậm, Nguyên Anh của tu sĩ họ Vưu nọ đã đụng vào lam băng rắn chắc.

Kết quả làm cho những tu sĩ ở đây xuất ra một trận hàn khí sau lưng.

Quang diễm hai màu trắng đỏ nhìn như rất lợi hại nọ, lúc tiếp xúc vào băng điêu liền giống như một chùm sáng.

Cả băng điêu bốc cháy hừng hực, lập tức hóa thành một đoàn lam sắc hỏa diễm, đem hồng bạch quang diễm lẫn Nguyên Anh nuốt vào bên trong.

Trong giây lát hồng bạch quang diễm đã chuyển hóa thành lam diễm, miệng Nguyên Anh phát ra tiếng kêu thê lương cực kỳ thảm thiết, mang theo lam diễm vùng vẫy điên cuồng trong không trung, nhưng chỉ bay ra xa được vài chục trương, liền kêu rên liều mạng lăn lộn trong lam diễm.

Một lát sau âm thanh chợt dừng lại, Nguyên Anh tại trong hỏa diễm bị luyện hóa thành một đạo bạch quang, tu sĩ họ Vưu từ nay về sau tại thế gian bị hình thần câu diệt, không thể tái sinh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio