Phàm Nhân Tu Tiên

chương 902: quan trung nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Không sao, chuyện này để nói sau, đã có thịnh hội, tại hạ cũng nên đi xem một chút." Hàn Lập thoáng trầm ngâm, sau đó bình thản nói.

"Rất tốt, vãn bối sẽ đi trước dẫn đường." Thoáng nhìn Hàn Lập, thanh niên cười nói.

Sau đó hai người lấy ra một pháp khí hình tròn, vung lên không trung sau đó nhảy lên. Hàn Lập thấy màn này cũng tiện tay ném ra một phi kiếm, thân hình nhoáng cái cũng đã xuất hiện ở trên.

"Pháp khí của tiền bối đúng là một thượng giai phi kiếm, ngài nhất định là một đệ tử xuất sắc xuất thân từ một tông môn nổi tiếng. Các đệ tử bình thường khẳng định không thể được tặng pháp khí bậc này." Nam tử cao nhìn thấy phi kiếm của Hàn Lập, cả kinh lên tiếng.

Mà thanh niên lùn bên cạnh vẻ mặt cũng hiện lên sự hâm mộ.

"Hắc hắc, sư môn tại hạ có quy định, lúc hạ sơn lịch lãm không được phép tùy tiện tiết lộ lai lịch sư môn, hai vị chẳng lẽ thật sự muốn biết." Hàn Lập cười khẽ, trực tiếp nói lý do. Hai người kia bị Hàn Lập nói rõ suy nghĩ, trên mặt hiện lên nét xấu hổ nhưng lại càng khẳng định Hàn Lập thật sự là đệ tử của một đại tông phái, thần sắc cũng cung kính hơn.

Ba người ngự khí bay lên, thúc dục pháp khí độn về phía nam. "Tuyết Lăng sơn" này cũng không cách xa tiểu trấn, từ tiểu trấn trông ra cũng có thể mơ hồ trông thấy được đỉnh núi. Tuyết Lĩnh sơn này kỳ thật nên gọi là tuyết lăng sơn mạch thì đúng hơn, dãy núi kéo dài hơn ngàn dặm, xem như là một trong các sơn mạch lớn nhất Liêu châu. Hơn nữa nghe đồn sâu bên trong còn có yêu quái thường xuyên lui tới, đừng nói đến con người, ngay cả các tu tiên tu vi không thấp cũng đã từng mất tích tại đó.

Những tu sĩ đó sau khi mất tích, các bằng hữu cùng sư môn đã phái người lùng sục rà soát hơn nửa núi non nhưng cũng không phát hiện được, nhưng từ đó về sau vẫn có nhiều tu sĩ thất tung trong núi. Nhưng cũng không phải mọi nơi tại núi đều như thế, hơn nữa các tu sĩ mất tích phần lớn đều là tu sĩ bản địa tu vi thấp, còn tại phụ cận bên ngoài thì hoàn toàn vô sự. Vì nếu nếu không có việc cần thiết các tu sĩ bản địa cũng không đi sâu vào núi, chuyện mất tích sau đó cũng giảm hẳn, dần dần không còn ai truy cứu. Tam đại thế gia Giang Trữ tổ chức đại hội cũng không phải ở sâu trong núi mà là một địa phương nằm trên một ngọn đại sơn.

Hàn Lập trên cao nhìn xuống toàn bộ đỉnh núi, chỉ thấy một tảng lớn các địa lâu hoa lệ hiện ra trên đỉnh núi, ánh mắt lại chớp động vài cái. Lớp kiến trúc này rất mới chứng tỏ nơi này mới được dựng nên, trong đầu lại không khỏi nghĩ đến một người.

"Chính là nơi này, tất cả các tu sĩ Trúc cơ kỳ đều được cấp một sương phòng riêng, còn các tiền bối Kết Đan sẽ có một lầu các, đảm bảo cho các tiền bối được thoải mái nghỉ ngơi." Nam tử cao ráo chỉ xuống phía dưới giới thiệu.

Hàn Lập gật đầu yên lặng, thần thức lại phóng ra xung quanh cẩn thận dò xét, mày khẽ nhíu lại. Không ngờ bên trong còn có một tu sĩ Nguyên Anh, không biết tham gia đại hội này làm gì, hay chính là người mà Phùng Chẩm trước khi chết từng nói… Khổng lão quái. Thực lực các thế gia tại Đại Tấn quả thật không thể xem nhẹ, tại Thiên Nam, các gia tộc tu tiên người tu vi cao nhất cũng chỉ là Kết Đan hậu kỳ mà thôi, tu sĩ Nguyên Anh, các gia tộc tu tiên tại Thiên Nam căn bản không thể bồi dưỡng ra.

Nhưng có một điểm khiến hắn bất ngờ… vị tu sĩ Nguyên Anh này không ngờ khí tức lại ẩn hàm một tia thi khí bên trong. Mặc dù rất nhỏ, che dấu cũng rất kỹ nhưng thần thức Hàn Lập lại hơn hẳn đối phương, hơn nữa do hắn có lưu tâm nên vẫn phát hiện ra.

Người này chẳng lẽ tu luyện công pháp ma đạo? Hắn nhớ không nhầm, Khổng gia xuất phát từ Nho môn nổi danh là Thiên thánh tông môn. Không cần biết vị tu sĩ Nguyên Anh kia có phải là lão tổ Khổng gia hay không, những nhân vật này tốt nhất là không nên trêu vào.

Hàn Lập tự đánh giá trong lòng, đi theo hai người đến một trang viện, lập tức bên trong xuất hiện bốn gã tam bào tu sĩ đi ra. Cơ hồ cùng lúc đó, tại một gian mật thất sâu hai mươi trượng dưới mặt đất, một chiếc quan tài đen đột nhiên cử động, sau đó một bàn tay trắng như ngọc từ trong khe hở duỗi ra, sau đó nhẹ nhàng đẩy một cái, sau đó một hoàng bào nam tử từ trong ngồi dậy. Nam tử này hơn ba mươi tuổi, tướng mạo thanh kỳ, trên mặt lại có vẻ kinh nghi.

"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, hình như có người vừa phát hiện ra ta." Nam tử này thì thào, chần chờ một lúc rồi đem thần thức phóng ra quan sát toàn bộ ngọn núi một lần, đặc biệt trang viện của các tu sĩ càng được dò xét kỹ. Nhưng một hồi lâu sau hắn vẫn không phát hiện có gì dị thường, cau mày trầm ngâm.

"Có lẽ là một lão bất tử nào đó vô tình đi ngang, ngẫu nhiên đem thần thức tỏa ra mà thôi. Có hắc ngọc che dấu, đối phương hẳn không thể phát hiện thi khí trên người ta." Ngọc quan nam tử lầm bầm, sau đó lại nằm xuống đem nắp quan tài đóng lại, mật thất lại trở lại như cũ.

Yên lặng.

Phía trên mặt đất, Hàn Lập được được một lam bào tu sĩ dẫn vào trong trang viện, đến một nơi thật rộng, bên trong xuất hiện rất nhiều tu sĩ, khoảng chừng năm sáu trăm người.

Những tu sĩ đó lại được chia ra, đứng tụ tập thành từng phần trong các khu vực riêng, hoặc đang bàn bạc hoặc giao dịch đồ vật. Mà tại các quầy bốn phía lại trực tiếp bày ra các loại pháp khí, không khí thật náo nhiệt.

Hàn Lập thầm cười, hắn lại nhớ đến thời gian vừa gia nhập vào tu tiên giới, cũng tham gia vào một tiểu đội đi tham gia giao dịch, hôm nay lại gặp lại cảnh này, thật khiến người ta cảm khái! Bất quá khiến Hàn Lập bất ngờ chính là, tại khoảng sân rộng ở giữa lại có một trướng bồng to lớn, bạch quang không ngừng thiểm động, hiển nhiên là một kiện pháp khí, mà cách đó hơn trăm trượng lại có những người không ngừng ra vào.

Ánh mắt lại lưu chuyển, hai bên đều đồng dạng có hai điện đường linh quang chớp động, mặc dù cũng có tu sĩ ra vào nhưng so với khoảng sân cùng gian trướng bồng bên ngoài lại ít hơn hẳn. Cũng có một ít tu sĩ đang đứng tại đó nói chuyện trả giá không ngừng hoặc cùng đồng bạn rỉ tai thương lượng. Có tư cách tại nơi này mua bán ngoại trừ một vài đệ tử cấp thấp của ba nhà, còn lại đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, thậm chí thần thức hắn đảo qua còn phát hiện có hơn mười tên tu sĩ Kết Đan kỳ. Ngoại trừ Nguyên Anh tu sĩ không có, còn lại số lượng các tu sĩ tại đây đã gần bằng một đại phái tại Thiên Nam, mà nên biết đây chỉ là một đại hội do vài thế gia địa phương tổ chức mà thôi.

Tự đánh giá trong lòng, Hàn Lập có chút cảm thán. Vào trong hắn mới nhận được thông báo, hiện tại là thời gian giao dịch tự do, đến xế chiều mới bắt đầu đấu giá, nếu có tài liệu trân quý hay pháp khí bảo vật cũng nên để đến đó tham gia đấu giá. Mà thịnh hội dự định trong ba ngày đã sang ngày thứ hai, ngày thứ ba mới bắt đầu đấu giá các bảo vật thực sự, cổ linh vật ngàn năm kia cũng chỉ sợ sẽ xuất hiện lúc đó, có thể nói rằng các tu sĩ Kết Đan Kỳ đến đây có lẽ cũng vì việc ấy.

Hàn Lập sau khi quan sát vài lần, thản nhiên đi vào trong. Hắn đang vào vai một tu sĩ Trúc cơ kỳ, mặc dù khuôn mặt có chút xa lạ nhưng khẳng định không bị người khác chú ý. Sau khi tiến vào trong, Hàn Lập lập tức hóa thành một tu sĩ phổ thông bình thường tham gia giao dịch.

Các đồ vật được rao bán bốn phía xung quanh quả nhiên không có gì đáng giá, có lẽ chúng đối với các tu sĩ Trúc cơ hay Kết đan còn có hứng thú, nhưng đối người người đã từng kinh qua vô số tài liệu trân quý như Hàn Lập hiển nhiên hứng thú không lớn. Điều duy nhất có thể khiến hắn ngừng cước bộ chỉ có thể là vài bộ pháp khí cổ quái hoặc tài liệu kì lạ.

Nhưng những vậy như thế quả thật không nhiều, sau khi Hàn Lập cẩn thận phân biệt đã nhận biết được lai lịch của đại bộ phận trong đó, còn lại dù chưa gặp qua nhưng lại không có giá trị nghiên cứu. Sau một thời gian tản bộ, Hàn Lập không còn gì để xem, đang muốn vào trong gian trướng bồng, nhìn các tông môn buôn bán, đột nhiên thần sắc khẽ động, xoay người cảnh giác, chỉ thấy hai trượng phía sau có một nhĩ hầu lão giả ( lão già tai vượn) tu vi Trúc cơ sơ kỳ đang nhìn Hàn Lập.

"Đạo hữu này, ngươi theo ta từ nãy giờ, chẳng lẽ chúng ta biết nhau?" Hàn quan trong mắt Hàn Lập lóe lên, lạnh lùng nói.

"Đạo hữu đừng hiểu lầm, tại hạ Kim Nguyên vốn chỉ có chút hiếu kỳ với đạo hữu thôi, tuyệt không có ý bất lợi. Tiểu lão nhi trông thấy đạo hữu đối với các đồ vật ở đây biết rõ như lòng bàn tay khiến lão nhi cực kỳ khâm phục!" Lão giả xấu hổ cười giải thích.

"Không ngờ đạo hữu lại là người hữu tâm, bất quá theo sau ta lâu như thế hẳn không chỉ để nói vài lời này với Hàn mỗ." Hàn Lập thản nhiên nói.

"Ha ha, đạo hữu thật là người thẳng thắn., lão nhi thật sự có việc muốn nhờ."

"Là chuyện gì?" Hàn Lập khoanh hai tay, khuôn mặt không chút thay đổi.

"Kim mỗ có một kiện dị bảo nhưng lại không thể phán đoán được tác dụng cùng lai lịch của nó, muốn nhờ đạo hữu xem xét qua. Đương nhiên nếu đạo hữu cảm thấy có hứng thú với nó lão nhi cũng có thể bán lại, đạo hữu đã đến đây khẳng định cũng muốn mua vài thứ quý hiếm chứ!" Lão giả nhìn túi linh thú cùng túi trữ vậy của Hàn Lập, hai mắt híp lại thành một điểm cười hì hì nói.

"Dị bảo!" Hàn Lập nhăn mặt, ánh mắt nhìn kỹ lão giả một chút.

"Được rồi, nếu đạo hữu đã tin tưởng cùng thành ý như thế, tại hạ xem qua một chút cũng không sao, chúng ta hãy tìm một gian mật thất để tiện trò chuyện, tại hạ cũng có chuyện muốn hỏi." Hàn Lập gật đầu, đột nhiên chỉ về gian thiên điện bên cạnh.

"Mật thất? Giá của nó là một khối linh thạch, quả thật là có chút…" Lão giả nghe thế thì ngẩn người ra, sau đó có chút chần chờ.

"Không sao cả, linh thạch là do tại hạ trả, Hàn mỗ chỉ hi vọng dị bảo của đạo hữu không khiến ta thất vọng." Hàn Lập cười nhẹ nhìn lão giả.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio