Chương : Nơi nào được thanh tịnh.
Mạc Thanh Trần bước chân vội bước qua cổng hoa, mặc kệ ai mạnh ai yếu, bản thân là một người ngoài cuộc đứng ở chổ này hiển nhiên là chuyện không mấy sáng suốt, vẫn nên sớm đi tu luyện mới đúng là chính đạo.
Tiến vào cổng, Mạc Thanh Trần liền thấy trong lòng yên tĩnh, hô hấp dễ chịu, nhưng nàng còn chưa kịp hưởng thụ loại cảm giác này thì đã thấy vài ánh mắt nhìn về phía nàng.
Mạc Thanh Trần nhanh chóng nhìn lướt qua tình hình trong phòng, chỉ thấy trên mặt đất trải đá xanh đặt mười mấy cái bồ đoàn nằm rải rác, có năm người đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn. (Bồ đoàn: Đệm cói, đệm hình tròn làm bằng lá hương bồ)
Trong năm người này có hai người là thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm tuổi, một người trong đó lạnh nhạt liếc nhìn nàng một cái, sau đó lại nhắm mắt bắt đầu tiếp tục tu luyện, người còn lại lại nhìn nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt đó khiến Mạc Thanh Trần rất không thoải mái.
Trong ba người còn lại có hai nam hài, thoạt nhìn lớn hơn nàng, còn nữ hài tử duy nhất khoảng tầm mười tuổi, một thân quần áo màu vàng nhạt, hai gò má cao, tuy xinh đẹp nhưng bề ngoài lại mang theo khắt khe, làm Mạc Thanh Trần theo bản năng cảm thấy không thích.
Mạc Thanh Trần thấy mặc dù mấy người kia vẫn đang đánh giá nàng nhưng không tính lên tiếng, chỉ đành phải gật đầu cười nói với bọn họ: "Chào mọi người, ta là thập lục Mạc Thanh Trần."
Thấy bọn họ vẫn không nói chuyện, Mạc Thanh Trần cũng không để ý mà liếc nhìn xung quanh, tuỳ ý chọn cái bồ đoàn ở một góc sáng sủa ngồi xếp bằng xuống.
Ai ngờ nàng vừa mới ngồi xuống, nữ hài tử duy nhất kia lại cất tiếng nói: "Tiểu thập lục, sao ngươi dám ngồi ở đó?" Giọng nói bén nhọn, khiến Mạc Thanh Trần nhịn không được cau mày.
Thấy Mạc Thanh Trần cau mày, nữ hài kia chợt đứng lên, đi đến trước mặt Mạc Thanh Trần, từ trên cao nhìn xuống nói: "Ngươi không nghe thấy ta nói gì sao, tiểu thập lục?"
Mạc Thanh Trần cũng không đứng lên, thản nhiên ngẩng đầu nói: "Ngươi không cần phải nói lớn tiếng như vậy, ta nghe thấy được."
Mặc dù nàng còn chưa nhập môn, nhưng vẫn hiểu biết một số chuyện về tu chân. Từ Luyện Khí kỳ tầng một đến tầng hai, chẳng qua là cơ thể có nhiều thay đổi, sức lực lớn hơn một chút, suy nghĩ linh hoạt hơn một chút, cũng tương đương với người thường có tố chất thân thể tốt thôi. Tới Luyện Khí tầng ba, có thể học Ngự Phong Quyết, cũng chính là thuật pháp mà ngày ấy Thập Tứ thúc thi triển khi đến nhà cậu dẫn nàng đi, thẳng đến Luyện Khí tầng bốn mới có thể học một thuật pháp phòng ngự là Thổ Thuẫn Thuật.
Nói cách khác, trừ khi ngươi tu luyện đến Luyện Khí kỳ tầng năm để học thuật pháp mang tính công kích, bằng không xét về phương diện sức chiến đấu nhiều lắm cũng chỉ mạnh hơn người thường một chút mà thôi.
Nữ hài trước mắt chưa đầy mười lăm tuổi, vẫn còn phải ở nơi này, hiển nhiên không có khả năng đã đạt tới Luyện Khí tầng năm, hơn nữa Mạc Thanh Trần kết luận, với tính tình và tuổi của nàng thì tu vi cũng không cao tới đâu, nếu như thế, bản thân cần gì phải hạ mình chứ.
Nữ hài kia không ngờ Mạc Thanh Trần mới đến mà lại dám nói chuyện như thế, lông mày dựng lên nói: "Qủa nhiên là dã hài tử không cha không nương, không có giáo dưỡng!"
Mạc Thanh Trần nhìn dáng vẻ tức giận của nữ hài, mỉm cười: "Ngươi nói không sai, ta không có cha nương dạy qua ta nói như vậy."
"Ha ha..." Thiếu niên vẫn luôn đánh giá nàng cười nhẹ ra tiếng.
"Bát ca, huynh không chịu giúp muội, còn mặc kệ một tiểu nha đầu bắt nạt đến trên đầu muội!" Nữ hài nghiêng đầu sang chỗ khác, dậm chân trách mắng.
Thiếu niên được gọi là bát ca nhấc chân đi đến bên cạnh, lại liếc mắt đánh giá Mạc Thanh Trần từ trên xuống dưới một cái, sau đó mới chậm rãi nói: "Tiểu nha đầu, vừa mới tới sao, đến phải biết quy củ!"
Mạc Thanh Trần thật sự không biết nói gì nữa rồi, đây là cái gọi là đổi trắng thay đen mở to mắt nói dối sao?
bg-ssp-{height:px}
Đúng lúc này một giọng nói truyền đến: "Quy củ cái gì?"
Nói xong lại thấy một Thiếu nữ áo đỏ cùng một nữ hài váy hồng đi đến.
Khiến Mạc Thanh Trần giật mình là, Thiếu nữ áo đỏ kia vốn mặc quần áo gọn gàng xinh đẹp mà lúc này lại biến thành rách rưới, trên mặt cũng một mãnh xám, một mãnh trắng.
Chẳng lẽ vừa rồi nàng đánh một trận với nhị gia gia? Mạc Thanh Trần âm thầm phỏng đoán.
"A, thập tỷ, sao tỷ lại..." Thiếu nữ áo vàng vội hỏi, giọng nói lập tức trở nên dịu dàng.
Thiếu nữ áo đỏ trừng mắt liếc nhìn thiếu nữ áo vàng một cái, nói: "Tiểu thập nhất, muội ngạc nhiên cái gì, chẳng qua chỉ là cùng lão già đánh một trận mà thôi."
"A, thập tỷ, tỷ thật lợi hại, còn dám đánh nhau với lão gia hỏa kia." Thiếu nữ áo vàng khen ngợi, nụ cười nịnh nọt trên mặt khiến Mạc Thanh Trần cảm thấy người này và người vừa tức giận ban nãy không phải cùng một người.
Thiếu nữ áo đỏ hất cằm lên nói: "Kia là có cái gì đâu, tỷ và lão đều là Luyện Khí tầng bốn, còn phải sợ lão à?"
Nữ hài váy hồng lôi kéo Thiếu nữ áo đỏ nói: "Thập tỷ, dù sao nhị gia gia cũng là trưởng bối á."
Thiếu nữ áo đỏ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chỉ tay đâm vào trán nữ hài váy hồng một cái: "Tiểu thập tứ, với tính cách này của muội sau này ra ngoài còn không bị người ta bắt nạt chết a, là trưởng bối thì sao, trong tộc này có khi đám lão già dòng thứ khác không có linh căn kia còn sẵn lòng làm tôi tớ cho cũng ta nữa là, mặc dù con của lão già kia có linh căn, nhưng tu luyện cả đời cũng chỉ tới Luyện Khí tầng bốn thôi, có gì khác so với người thường cơ chứ?"
"Đúng vậy, làm sao có thể so với thập tỷ được cơ chứ, thập tỷ mới mười tuổi mà đã tới Luyện Khí tầng bốn rồi." Thiếu nữ áo vàng tươi cười kéo tay Thiếu nữ áo đỏ.
"Thập muội, muội thật khiến ca ca phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa nha, không phải vài ngày trước đó muội chỉ là Luyện Khí tầng ba sao, vậy mà lại đột phá nhanh như thế. Nhưng mà, ta nhớ cửu muội cũng bằng tuổi muội, mà giờ đã là Luyện Khí tầng bảy rồi nhá." Thiếu niên hơi lưu manh kia nói.
Mặt Thiếu nữ áo đỏ tối sầm: "Mạc Tiểu Bát, ngươi không cần âm dương quái khí nói như vậy, Mạc Phi Yên nàng là biến dị băng linh căn, đạt tới Luyện Khí tầng bảy thì có gì kỳ lạ? Nhưng ngươi thì khác, nếu ta nhớ không lầm, ngươi đã mười bốn tuổi rồi đúng không, đến bây giờ chỉ mới là Luyện Khí tầng ba, chờ tới khi ngươi mười lăm tuổi cũng đừng mơ ỷ vào gia gia là tộc trưởng mà làm trái quy củ!"
Hoá ra thiếu nữ áo trắng có băng linh căn kia tên là Mạc Phi Yên, nàng mới mười tuổi mà đã đạt tới Luyện Khí tầng bảy, Mạc Thanh Trần thở dài.
Nàng thờ ơ lạnh nhạt nhìn đám người đang náo nhiệt, phát hiện thiếu niên thoạt nhìn lớn tuổi nhất, từ đầu đến cuối vẫn nhắm mắt không nhúc nhích tu luyện, mà mấy người khác, trong đám nam hài lấy thiếu niên Tiểu Bát cầm đầu, đám nữ hài lại lấy Thiếu nữ áo đỏ Tiểu Thập cầm đầu, tuy không tới mức giương cung bạt kiếm, nhưng từng câu nói cũng mang theo mũi nhọn. Mạc Thanh Trần vui vẻ không để ý tới, không muốn làm phí thời gian, liền nhắm mắt lại chuẩn bị tu hành lần đầu tiên.
"Đúng rồi, các ngươi vừa mới nói quy củ gì?" Cuối cùng Tiểu Thập lên tiếng hỏi.
Mạc Thanh Trần chỉ cảm thấy có mấy đạo ánh mắt chăm chú nhìn vào nàng, trong lòng thầm than một tiếng tại sao quy củ của Mạc gia này lại kỳ quái như thế, để một đám nhóc con tập trung cùng tu luyện ở một chỗ, còn có một Nhị gia gia không quản lý được, thế này làm sao có thể tu luyện cho tốt được, mỗi ngày đều không sai biệt lắm.
"Thập tỷ, chính là nàng, nàng là mới tới còn lên mặt bày ra cái giá thật lớn, không để chúng ta vào mắt, còn ngồi ở chỗ tỷ tu luyện, muội bảo nàng đứng lên nàng còn không thèm nhúc nhích!" Thiếu nữ áo vàng tiểu Thập Nhất nói.
"Ngươi chính là tiểu Thập Lục mới đến sao?" Tiểu Thập nhìn Mạc Thanh Trần hỏi, tuy rằng trên người toàn tro bụi nhưng cũng không khiến cho người ta có cảm giác chật vật.
Cuộc chiến với tiểu Thập Nhất trước đó Mạc Thanh Trần có thể thản nhiên ngồi, nhưng còn với thiếu nữ khí thế kinh người này, nàng chỉ đành phải đứng lên, khẽ nâng đầu nói: "Ta là thập lục Mạc Thanh Trần, xin chào."
Thiếu nữ áo đỏ Tiểu Thập lạnh lùng liếc xéo nàng, đang tính nói chuyện, thiếu nữ áo vàng tiểu Thập Nhất bỗng nhiên nói: "Thập tỷ, hôm qua ta nghe nha hoàn kể, đám người trong phủ đều nói dung mạo của thập lục vừa mới tới này còn đẹp hơn tỷ ba phần đấy!"
--