Viêm Cảnh Hi trở lại phòng học, Chu Gia Mẫn lo lắng nhìn cô, hỏi: "Hôm qua ma nữ váy đỏ kia có đến quấy rối cậu không?"
Viêm Cảnh Hi lắc đầu, ngón tay điểm một cái lên trán Chu Gia Mẫn, đối diện với Chu Gia Mẫn nói: "Cậu bị trúng độc của ma à, cả đầu toàn tư tưởng về ma quỷ."
Chu Gia Mẫn thở phào nhẹ nhõm, "Không hề, không có thì tốt."
Viêm Cảnh Hi đem sách đặt lên bàn, trêu chọc nói: "Ma mỗi buổi tối đi ra làm cũng rất mệt, dự đoán mấy ngày nay cô ta nghỉ ngơi. Không cần gọi điện thoại để cô ta đến tăng ca."
Chu Gia Mẫn thấy Viêm Cảnh Hi nói giỡn, hẳn là không có việc gì, rốt cuộc yên tâm, nói: "Nhưng tớ lo cho cậu."
Viêm Cảnh Hi híp mắt nhìn về phía cô ấy, nói: "Không cần lo cho tớ, ma nữ bình thường đều đi tìm đàn ông, đàn ông còn sống, con gái liền không chết được."
Chu Gia Mẫn dùng cánh tay đẩy Viêm Cảnh Hi một cái, ái muội nói; "Lục giáo sư đối với cậu như thế nào?"
"Cái gì thế nào?" Viêm Cảnh Hi chột dạ, mặt hơi đỏ lên.
"Cậu có biết không, cậu đã trở thành người phụ nữ được hâm mộ nhất rồi đấy." Chu Gia Mẫn khuếch đại nói.
"Vì sao, hâm mộ tớ được múa với ma sao? Nếu không, để cho bọn họ đến nằm bên cạnh phần mộ, nói không chừng có thể cùng phiêu với nhau." Viêm Cảnh Hi cố ý nói sang chuyện khác.
"Đương nhiên không phải là bởi vì ma, Lục giáo sư vừa đẹp trai, vừa có khí chất, lại còn tài hoa, trong nhà còn siêu có tiền, siêu có quyền lợi, tính cách cũng tốt, tính tình cũng tốt, có thể sớm chiều ở chung với trai đẹp, nhìn thôi cũng đã mắt a." Chu Gia Mẫn si mê nói.
Viêm Cảnh Hi đưa khăn giấy cho Chu Gia Mẫn, nhìn như ghét bỏ nói: "Nhanh lên một chút lau nước miếng của cậu đi, đều rớt đầy đất rồi kìa. Cậu biết bao nhiêu về anh ta, ngày hôm trước không phải lo anh ta dùng việc công để báo thù riêng, sao hôm nay đã chung thuyền với anh ta rồi?"
Chu Gia Mẫn cười híp mắt nhận lấy khăn giấy Viêm Cảnh Hi đưa tới, lau miệng, vui tươi hớn hở nói: "Người ta không phải thấy anh ấy không bắt cậu viết bản tự kiểm điểm ngàn từ nên có thiện cảm với anh ấy, đúng rồi."
Chu Gia Mẫn trở nên ái muội, đầu tiến đến Viêm Cảnh Hi, hạ giọng nói: "Sao anh ấy có thể không bắt cậu viết bản kiểm điểm nghìn từ, không phải là thích cậu chứ?"
"Nói bậy! Sao có thể? Anh ta có người trong lòng rồi." Trong mắt Viêm Cảnh Hi thoáng qua một tia ảm đạm, cùng với sự mất mát không ngờ tới của chính mình, đẩy ghế ra, ngồi vào vị trí.
"A? Nhưng mà cũng đúng, người đàn ông ưu tú như anh ấy không có khả năng không có một người phụ nữ ưu tú, cũng không biết là người như thế nào, làm sao có thể đủ để bắt được anh ấy." Chu Gia Mẫn cảm thán nói.
Viêm Cảnh Hi liếc Chu Gia Mẫn một cái, trong lòng không hiểu sao không thoải mái, cầm sách giáo khoa lên, tùy ý lật, dời đi suy nghĩ của mình.
Di động vang lên.
Nhìn thấy là cuộc gọi đến của Phùng Như Yên, đáy mắt Viêm Cảnh Hi ảm đạm, không nhận.
"Lại là mẹ cậu à?" Chu Gia Mẫn đồng cảm nói.
"Ừ, chắc là gọi điện thoại để nói chuyện có liên quan đến Lục Hựu Nhiễm." Viêm Cảnh Hi phán đoán nói.
Chu Gia Mẫn nghĩ đến loại người đặt lợi ích lên trên hết như Phùng Như Yên, trong lòng cũng không thoải mái, đối với Viêm Cảnh Hi nói: "Cảnh Hi, kỳ thực có một biện pháp thoát khỏi Phùng Như Yên."
"Cách gì?" Viêm Cảnh Hi nhìn đôi mắt cô ấy lóe ra, hỏi.
"Lục giáo sư không phải là CEO tương lai của Lục thị sao? Mẹ cậu bợ đỡ Lục Hựu Nhiễm cũng chính là dự đoán được Lục thị sẽ đầu tư, nếu cậu có thể thông đồng với giáo sư Lục, nói không chừng cũng không cần gả cho Lục Hựu Nhiễm, hơn nữa, cậu có giáo sư Lục làm chỗ dựa vững chắc, mẹ cậu chắc chắn cũng không dám để trường học khai trừ cậu, với lại, giáo sư Lục hẳn là người đàn ông hào phóng, dì Trương bên kia cũng không phải lo lắng vấn đề tiền bạc."
Ánh mắt Viêm Cảnh Hi lóe lên, mím môi, gõ một cái trên đầu Chu Gia Mẫn, nói: "Cậu muốn tớ làm người phụ nữ sau lưng của anh ta à? Nếu như tớ dựa vào điều đó để sống thì lúc tuổi đã rời khỏi Viêm gia, hà tất chờ tới bây giờ hoa tàn ít bướm xuất hiện để làm việc đó?"
Chu Gia Mẫn gãi đầu, cười hì hì nói: "Cũng đúng, haiz, nếu như giáo sư Lục là người cô đơn thì tốt rồi."
Viêm Cảnh Hi cay đắng cười.
Hi vọng là tốt đẹp, hiện thực luôn luôn mất lòng.
Di động Viêm Cảnh Hi lại vang lên, cô xem vẫn là của Phùng Như Yên.
Chu Gia Mẫn thở dài một hơi, đề nghị nói: "Tớ thấy cậu vẫn nên nhận đi, mẹ cậu tính cách động kinh nếu như không nhận, có lẽ dê giảm giá lại tái phát mất."
Viêm Cảnh Hi bất đắc dĩ trả lời.
"Sao không nghe điện thoại?" Giọng điệu Phùng Như Yên ở đầu kia rất không tốt.
"Trong lớp có chút ầm ĩ, không có nghe thấy, có chuyện gì sao?" Viêm Cảnh Hi tùy tiện tìm một lý do, hỏi.
"Trong căn hộ Hựu Nhiễm tạm thời thiếu một bảo mẫu, ngày mai cô chuyển qua đó đi." Phùng Như Yên nghiêm nghị nói ra, giọng điệu lại có chút kỳ quái.
Viêm Cảnh Hi nhíu mày, nắm chặt di động, dừng một chút, đáy mắt kiên định.
Mặc dù đã sớm dự liệu được bà ta sẽ nói chuyện này, thế nhưng khi nhận điện vẫn ôm hi vọng, bực bội nói: "Mẹ, con chuyển đi như vậy không tốt lắm đâu, dù sao con và anh ấy vẫn chưa kết hôn, ở chung một không gian cũng sẽ khiến người khác lời ra tiếng vào, nếu quả thật thiếu bảo mẫu, có thể tìm một bảo mẫu chuyên nghiệp đưa qua cho anh ấy."
"Cắt, tôi lúc nào làm việc còn muốn cô tới phân phó, cho cô đi thì đi, nói lời vô ích." Phùng Như Yên không chờ Viêm Cảnh Hi đáp lời liền ném điện thoại.
Viêm Cảnh Hi nghe tiếng di động bị treo, cắn răng.
Chu Gia Mẫn nhìn thấy Viêm Cảnh Hi bất đắc dĩ, ở bên cạnh bênh vực kẻ yếu nói: "Làm sao vậy? Mẹ cậu sẽ không để cậu đi chăm sóc Lục Hựu Nhiễm chứ? Đây không phải là biến tướng cho cậu đi lấy lòng Lục Hựu Nhiễm sao? Bà ta thực không biết xấu hổ, coi cậu là thứ làm lãm tài lợi chắc! Muốn đi thì bà ta tự mà đi."
"Bây giờ nói cũng vô dụng." Viêm Cảnh Hi lý trí nói, thở ra một hơi, đôi mắt trong suốt bình tĩnh nhìn vào không trung.
Trong đầu thoáng qua một tia sáng.
"Cảnh Hi, nếu không cậu tìm giáo sư Lục giúp đi, bây giờ cậu không phải là ở chỗ giáo sư Lục sao? Nếu như anh ấy chịu giữ cậu lại, mẹ cậu chắc chắn cũng không có cách nào bắt cậu đi." Chu Gia Mẫn đề nghị nói.
Viêm Cảnh Hi liếc mắt nhìn Chu Gia Mẫn, mặc dù cô ấy nói là biện pháp có hiệu quả nhất, nhưng vì để trốn chỗ Lục Hựu Nhiễm mà cô đi tìm sự trợ giúp của Lục Mộc Kình, Lục Mộc Kình sẽ nghĩ cô như thế nào?
Anh sẽ cho rằng cô đầu hoài tống bão.
Đầu hoài tống bão: Nguyên văn 投怀送抱: Ám chỉ hành động chủ động ôm ấp yêu thương nhưng vì mục đích khác.
Không ổn.
"Tớ có biện pháp khác, thử xem đã!" Viêm Cảnh Hi đứng dậy, lấy di động đi ra khỏi phòng học, sau khi ở tại hành langvắng vẻ, gọi điện thoại cho Viêm Nhị.
Điện thoại kêu sáu tiếng, Viêm Nhị mới tiếp.
Cô ta buồn ngủ, mông lung mở mắt ra, thấy bị Viêm Cảnh Hi đánh thức, lập tức vô cùng không vui, mở miệng liền mắng nói: "Có phải đầu cô có bệnh không, sớm như vậy đã gọi điện thoại qua đây, chờ đầu thai phải không, cô có đầu thai cũng không cần nói cho tôi, tôi không có thời gian."
Viêm Cảnh Hi câm di động đưa ra xa, đợi cô ta không nói nữa, mới đem di động đặt bên tai, cũng không tức giận mà cười nói: "Nếu như tôi đầu thai tại sao có thể không nói cho cô chứ? Cô ghét tôi như thế, sau khi biết, cũng cách tôi xa một chút."
Viêm Nhị mím môi, cả giận nói: "Cô tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Có một việc, tôi cảm thấy tôi hẳn là nên nói cho cô biết, mẹ để tôi đến nơi ở của Lục Hựu Nhiễm." Viêm Cảnh Hi nói.
"Cái gì?" Thanh âm Viêm Nhị sắc bén, từ trên giường nhảy lên, tất cả buồn ngủ đều bị đuổi đi, "Mẹ để cô đến ở với Hựu Nhiễm?"
"Ừ, cô biết đấy, cô nam quả nữ, ở trong một căn phòng, Lục Hựu Nhiễm lớn lên lại đẹp trai như vậy, tôi lo tôi sẽ..." Viêm Cảnh Hi uyển chuyển ái muội nói, không có đem phần phía sau nói ra, Viêm Nhị đã hiểu sai.
"Câm miệng, tôi sẽ không để cô qua đó ở." Viêm Nhị cướp nói ra.
Viêm Cảnh Hi biết mình thực hiện được, giương lên nụ cười, tiếp tục cho một liều thuốc mạnh nói: "Mẹ hình như không giúp cô rồi, nếu có một ngày tôi thực sự trở thành thiếu phu nhân của Lục gia, Viêm Nhị, sau này tôi so với thân phận của cô cao hơn, địa vị cao hơn, cũng so với cô có tiền hơn... ."
Di động đầu kia đột nhiên bị cúp.
Viêm Cảnh Hi nhìn về phía màn hình di động, đôi mắt xinh đẹp trong vắt lại có thêm một tia phức tạp.
Hi vọng Viêm Nhị có thể thuyết phục Phùng Như Yên, nếu như không được...
Viêm Cảnh Hi lắc lắc đầu, không được sẽ nghĩ biện pháp khác, bây giờ không nên suy nghĩ bậy bạ.
Trong nhà Phùng Như Yên .
Viêm Nhị đầu tóc rối bù mặt mày lem luốc chạy đến phòng khách, thấy Phùng Như Yên đang bày đồ ăn, xoay người, mắt đỏ bừng chạy đến trước mặt Phùng Như Yên, quát: "Mẹ, tại sao mẹ có thể để Viêm Cảnh Hi chuyển đến ở cùng với Hựu Nhiễm chứ?"
Ánh mắt Phùng Như Yên sắc bén quét qua Viêm Nhị, lạnh lùng nói: "Thái độ gì vậy, là yêu cầu của Lục Hựu Nhiễm, sau này con cách xa cậu ta một chút."
Nước mắt Viêm Nhị mau chóng chảy ra, "Mẹ, ngay từ đầu, là mẹ muốn gả con cho Lục Hựu Nhiễm, làm sao kết quả lại là Viêm Cảnh Hi được lợi chứ!"
"Ai kêu con không có ngày sinh tháng đẻ tốt. Được rồi, loại chuyện này không cần xoắn xuýt, nếu như con buồn chán thì đến công ty ba con làm đi, hôm khác mẹ lại giới thiệu cho con vài người bạn trai." Phùng Như Yên không kiên nhẫn nói.
Viêm Nhị cắn cắn môi, giậm chân nói: "Con muốn anh ấy, con đã yêu anh ấy, chỉ thích anh ấy."
"Cất cái tình cảm của con đi, mẹ không phải đã nói con cách xa anh ta một chút sao?" Phùng Như Yên quyết tuyệt nói.
"Con đã ngủ với anh ấy!" Viêm Nhị khóc lóc nói, "Mẹ, mẹ nhẫn tâm nhìn Viêm Cảnh Hi kiêu ngạo còn con làm thiếp sao? Sau này cô ta thành thiếu phu nhân Lục gia, con chính là tiểu tam không biết xấu hổ. Đến lúc đó mặt của mẹ để đi đâu đây, mẹ đối xử với Viêm Cảnh Hi kém như thế, cô ta sẽ trả thù mẹ."
"Con đang nói bậy bạ gì đó!" Phùng Như Yên kinh ngạc nhìn Viêm Nhị, trong con ngươi thoáng qua tia sắc lạnh, tức giận không có chỗ phát tiết, dí vào huyệt thái dương của Viêm Nhị, mắng: "Viêm Nhị, não con có phải ngắn lại rồi không hả? Người như Lục Hựu Nhiễm không có khả năng giao trái tim và thân thể đặt trên người một người phụ nữ, sao con lại không có tự trọng như vậy!"
Viêm Nhị bị Phùng Như Yên dí vào huyệt thái dương phát đau, dùng sức gỡ tay Phùng Như Yên, bên trong đôi mắt hiện đầy tơ máu đỏ tươi, cô ta nham hiểm tính toán, mất bình tĩnh quát: "Cho nên con nhất định phải ngồi lên danh xưng thiếu phu nhân Lục gia, ít nhất, sau này Lục thị đều là của con, con không có trái tim của anh ấy, ít nhất còn có tài phú của anh ấy."
Phùng Như Yên sửng sốt nhìn Viêm Nhị, bừng tỉnh đại ngộ, đột nhiên cảm thấy con gái của mình so với bà ta càng thông minh hơn, bà ta đối xử với Viêm Cảnh Hi như vậy, nếu như có một ngày, thực sự để Viêm Cảnh Hi ngồi lên vị trí thiếu phu nhân, bà ta còn không chắc có thể có được chỗ tốt gì hay không!
Thay vì mượn tay người khác, vẫn không bằng đem quyền lợi nắm ở trên tay của mình.
Hé lu, tui đã trở lại sau tuần vắng mặt!!!!!!!