Trên giường chỉ có một mình Viêm Cảnh Hi, nhắm mắt lại, mặt hướng cửa ngủ một lúc, ngực không thoải mái, như có vật gì ở trong dạ dày bốc lên, thế nhưng chính là ra không được, cô hừ nhẹ một tiếng, chân mày cau lại, lật người, gót chân đập trên giường, phát ra pong một tiếng.
Ôm cửa nằm một hồi, vẫn khó chịu, cổ họng chua loét, lại nôn không ra thứ gì, lại lần nữa kêu rên một tiếng, mang theo âm rung như muốn khóc, lại lật người.
Lục Hựu Nhiễm ý thức được chính mình vừa rồi đã nghĩ sai, trong nháy mắt liền hết tức giận, hướng phía Viêm Cảnh Hi đi qua, nhìn mặt cô hồng hào khác thường, chân mày bắt đầu nhíu lại, mím môi muốn khóc nhưng không khóc.
Cô không làm nũng, cũng không khóc lóc, lại có một loại khiến cho người khác đặc biệt đau lòng.
"Làm sao lại uống nhiều rượu như vậy?" Lục Hựu Nhiễm bực bội nói.
Viêm Cảnh Hi mơ hồ nghe thấy có người nói chuyện với cô, cô cũng không có mở mắt ra, theo lời của anh ta liền bật thốt lên: "Phùng Kiều Kiều và Hàn Vĩ cố ý chuốc say tôi, khó chịu quá, anh đi lấy nước cho tôi, khát nước."
"Đợi chút." Lục Hựu Nhiễm nhíu mày, vẻ mặt hơi chút nhu hòa, nhìn quanh căn phòng của cô một vòng, không nhìn thấy bình nước, liền vọt ra khỏi phòng.
Anh ta chạy xuống dưới lầu, nhìn thấy Lục Mộc Kình từ cửa đi tới, nhăn mày quở trách nói: "Chú nhỏ, tiểu Hi hiện tại không thoải mái, tại sao chú có thể để cho cô ấy một mình ở trong phòng vậy."
Ánh mắt Lục Mộc Kình sâu kín liếc nhìn Lục Hựu Nhiễm trên trán bực bội cùng lo lắng mơ hồ, con ngươi sâu thêm mấy phần.
Anh trở lại cửa căn hộ, thời điểm ôm Viêm Cảnh Hi xuống xe, cô đã không an ổn ngủ.
Từ trên xe bước xuống, cô đã muốn nôn nhưng không nôn được.
Anh cũng đã từng uống say, cái loại cảm giác này anh biết, trong dạ dày bốc lên, dịch vị phản lên, nhưng lại cắm rễ trong cổ họng.
Anh nhớ cách đó không xa có một tiệm thuốc, đạp xe đạp hết ba phút, so với ô tô nhanh hơn.
Anh liền ra mua thuốc giải rượu.
Lục Hựu Nhiễm sau khi quở trách một câu, lại tìm khắp nơi một chút, nói: "Nước đâu, hai người ở đây nước cũng không có sao? Tiểu Hi cô ấy khát nước."
"Ọe." Lục Hựu Nhiễm nghe thấy âm thanh khác thường trên lầu, vội vàng xoay người hướng phía trên lầu chạy đi.
Lục Mộc Kình khóa bóng lưng sốt ruột của Lục Hựu Nhiễm lại thâm sâu mấy phần.
Hựu Nhiễm tính tình nhạt nhẽo, lạnh lùng từ trong xương, đối với phụ nữ chưa bao giờ để ý, coi như là người nhà bị bệnh, anh ta cũng khó lộ ra được nét mặt quan tâm.
Nhưng vừa rồi, anh rõ ràng ở trong mắt của anh ta nhìn thấy sự khẩn trương.
Trong lòng Lục Mộc Kình có chút không thoải mái, nhăn mày, đi vào phòng bếp, đổ nước sôi, lại đi đến tủ lạnh lấy nước đá, pha trộn một ly, mang lên lầu.
Viêm Cảnh Hi nôn ra đều là nước, cũng không bẩn, chỉ là trong phòng tràn đầy mùi rượu nồng nặc.
Viêm Cảnh Hi nôn xong, dễ chịu một chút, rút giấy ăn, lau khóe miệng, cảm giác ở cửa có một bóng người, ngẩng đầu, khi nhìn thấy là Lục Hựu Nhiễm, cảm thấy xa lạ cùng ngẩn ngơ.
Suy nghĩ một chút, hình như là Lục Hựu Nhiễm, có chút kinh ngạc, trong đầu óc còn chưa có phản ứng, trong dạ dày lại một trận bốc lên, hướng phía trên mặt đất nôn ra.
"Ngớ ra đó làm gì, cây lau nhà ở nhà vệ sinh dưới lầu một." Lục Mộc Kình đi tới nói.
"À." Lục Hựu Nhiễm đáp một tiếng, đi xuống lầu lấy cây lau nhà, đi tới dưới lầu, anh ta đột nhiên dừng bước.
Bây giờ anh ta đã lớn, sao vẫn giống hồi bé như vậy nghe lời Lục Mộc Kình?
Lục Hựu Nhiễm nhíu chân mày, bực bội nhìn về phía căn phòng Viêm Cảnh Hi.
Quên đi, bây giờ cô đều nôn khắp phòng, xác thực cần lau một chút.
Lục Mộc Kình đem chén nước đặt lên bàn, tay trái nâng Viêm Cảnh Hi dậy, để cô tựa ở trong ngực của anh, tay phải đặt thuốc, mềm giọng trấn an nói: "Đây là thuốc giải rượu, cô dùng một viên, ngủ một giấc thật sâu là tốt rồi."
Viêm Cảnh Hi sau khi ói xong, đầu óc nặng trịch, toàn thân vô lực, đôi mắt vô lực liếc Lục Mộc Kình, cúi đầu, đôi môi đỏ mọng lạnh lẽo ở trong lòng bàn tay ấm áp của anh lướt qua, lưỡi dính thuốc để vào trong miệng, trong bàn tay của anh lưu lại một chút dấu vết ẩm ướt.
Lòng bàn tay của Lục Mộc Kình bởi vì cô liếm qua, ngứa, cầm ly nước lên, đưa tới bên miệng của cô.
Viêm Cảnh Hi nhu thuận uống nước xong, đem thuốc nuốt xuống.
Lục Mộc Kình đem cô đặt trên giường, cẩn thận đắp kín chăn.
Viêm Cảnh Hi hoảng hốt nhìn vẻ mặt nhu hòa của anh, trong mắt có chút sương mù ẩm ướt, sóng gợn lăn tăn, lấp lánh phát lạnh, trong lòng cũng như bị ẩm ướt theo.
Trừ lần bệnh nặng sắp chết đó, có dì Trương tri kỷ chăm sóc cô ra, năm qua, bất luận cô có phát sốt hay cảm mạo, hoặc bệnh ngã xuống giường, đều một thân một mình sống qua ngày.
Không có người chăm sóc, không có người hỏi han ân cần, càng không có người sẽ mớm thuốc cho cô, đắp chăn cho cô.
Nhớ có một lần, Phùng Kiều Kiều và Viêm Nhị muốn chuốc say cô, cô giả vờ say khướt, thật ra là thực sự say, choáng váng đầu, khó chịu, trong lòng nghẹn khuất, đem tất cả tức giận phát tiết ra, kết quả là, cô bị nhốt trong phòng rửa tay, tròn đúng một đêm.
Viêm Nhị, Phùng Kiều Kiều đều bị bệnh, cô kỳ thực cũng bị cảm lạnh, người khác cũng có ba mẹ chăm sóc, có chỉ có một mình, Phùng Như Yên không mua thuốc cho cô, cô chỉ có thể len lén đi lấy thuốc cảm mạo của Viêm Nhị mà uống, đem thuốc Viêm Nhị không muốn uống giấu đi, để khi cần đến.
Bây giờ là lần thứ hai cảm giác ấm áp được có người chăm sóc, trong lòng từ từ đều là cảm động.
"Ngủ thật tốt đi, sau này tôi sẽ không để người khác chuốc say cô như thế nữa." Lục Mộc Kình cam kết, nhẹ tay vỗ cô hai cái.
Viêm Cảnh Hi cảm thấy trước nay chưa từng an tâm như vậy, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Một giọt nước mắt theo mắt trái chảy ra, lướt qua khóe mắt cô, tiến vào trong tóc mai.
Lục Mộc Kình đứng dậy, nhìn thấy Lục Hựu Nhiễm cầm cây lau nhà tiến vào, dặn dò: "Cô ấy đng ngủ, chú đi ra ngoài trước."
Lục Hựu Nhiễm liếc nhìn Viêm Cảnh Hi đang nhắm mắt, nhẹ chân nhẹ tay bắt đầu lau.
Lau một chút, trong lòng liền lộp bộp một chút, thân thể cũng cứng ngắc một chút, tính tình lại chịu đưng lau một chút, lại cảm giác mình lau rất buồn cười, cười nhạo một tiếng, sau đó lau.
Lau xong, giống như đi tàu lượn, có chút ngẩn ngơ.
Anh ta là đại thiếu gia, năm ngón không dính một chút nước lau nhà, trong nhà việc quét rác đều chưa từng làm, cư nhiên lại vì một nữ nhân mà lau nhà.
Chính anh ta cũng không thể tưởng tượng nổi, đi tới đầu giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo đang ngủ yên trên giường kia.
Cô nằm yên tĩnh như vậy, biến mất bộ dạng xảo quyệt như hồ ly, như người đẹp đang ngủ, nhu mỹ, điềm tĩnh.
Đáy mắt Lục Hựu Nhiễm hơi nhu hòa một chút, cũng chẳng cảm thấy khó chịu vì vừa phải lau nhà.
Nếu như sau này anh ta cùng cô sinh sống chung một chỗ, không phải buồn chán, có lẽ là một sựu lựa chọn rất tốt.
Nghĩ tới đây, Lục Hựu Nhiễm nghĩ đến một việc, đi đến phòng Lục Mộc Kình.
Lục Mộc Kình ngồi trước máy vi tính, chuyên chú thẩm tra báo cáo của tập đoàn Á Thái bên kia và một ít bản kế hoạch cùng với tập tài vụ đang chờ xử lí.
Lục Hựu Nhiễm gõ cửa.
"Vào đi." Lục Mộc Kình đầu cũng không nâng nói.
"Chú nhỏ, Lục thị bên kia khi nào chú đi?" Lục Hựu Nhiễm đứng ở trước bàn anh, hỏi.
"Thứ hai đi." Lục Mộc Kình nói.
"Cuộc thi thiết kế lần này có thể giao cho cháu phụ trách không?" Lục Hựu Nhiễm nói.
Lục Mộc Kình ngước mắt, ngón tay hơi điểm mặt bàn, tựa như hiểu rõ mục đích của anh ta, mắt lim dim nói: "Chuyện này chú giao cho phòng thiết kế và bộ phận cộng đồng mở rộng phụ trách, cháu là phó tổng của công ty, lại đang phụ trách phòng khai thác đưa vào hoạt động, công việc nhiều hơn, đến lúc đó qua đây phán định."
"Cũng được." Lục Hựu Nhiễm không có tính toán, nghĩ đến chủ đề muốn nói, chân mày liền bắt đầu nhíu lại, nói: "Chú nhỏ, cháu nghĩ thứ hai sẽ đưa Cảnh Hi đi, Cảnh Hi là bạn gái của cháu, ở chỗ này của chú, cô nam quả nữ khả năng không quá thích hợp. Hơn nữa, nếu như cháu và Cảnh Hi thân thiết ở trên đất của chú, cô ấy da mặt mỏng, sẽ cảm thấy không thoải mái."
Đáy mắt Lục Mộc Kình lạnh xuống, thoáng qua một tia hàn phong, tụ vào trong đôi mắt đen nhánh, ung dung đưa mắt thấy trong máy vi tính, có vẻ như hời hợt nói: "Có đi hay không là tự do của cô ấy, cháu không cần thông báo với chú, lại nói, chỗ này của chú cũng không phải tường đồng vách sắt, cũng không phải lồng giam ngục giam, cô ấy tùy thời là có thể đi, chẳng lẽ, tay chú chỉa súng về phía cô ấy để cô ấy ở lại?"
Lục Hựu Nhiễm nghe Lục Mộc Kình nói như thế, cũng bừng tỉnh đại ngộ.
Viêm Cảnh Hi là Phùng Như Yên an bài tới chăm sóc chú nhỏ anh ta, mục đích chính là nịnh nọt vị CEO thực thi của Lục thị.
Viêm Cảnh Hi đi hay ở với Lục Mộc Kình, mà ở với Phùng Như Yên.
Chuyện này nói cho anh ta biết một đạo lý, chỉ khi ở vị trí cao nhất, mới không bị người khác chế trụ, mới có thể có đồ tốt nhất.
"Được, cháu hiểu rồi. Muộn một chút, cháu sẽ nói với mẹ cô ấy một tiếng." Lục Hựu Nhiễm biết.
Ngón tay Lục Mộc Kình nắm chuột cả kinh, từ trong máy vi tính ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Hựu Nhiễm, trong con ngươi cất giấu ý nghĩa sâu xa nhìn kỹ, mang theo nụ cười nhạt, như có điều suy nghĩ hỏi: "Cháu không phải không có cảm giác gì với cô ấy sao? Làm sao đột nhiên thay đổi khẩu vị?"
"Dù sao cũng phải lấy một người phụ nữ kết hôn rồi sinh con, vừa vặn ông nội thích cô ấy, cháu cảm thấy cô ấy cũng không ghét, cưới cũng không sao cả." Lục Hựu Nhiễm tránh nặng tìm nhẹ nói.
"A." Lục Mộc Kình như cười như không 'a' một tiếng, rất giống phủ định và ý châm chọc, vừa giống như là ý vị thâm trường đã hiểu rõ.
Lục Hựu Nhiễm không nghe được, lúc nhìn về phía Lục Mộc Kình, anh tự phụ cong lên cánh tay, liếc mắt đồng hồ đeo tay một cái, không có gì biểu tình khác thường nói: "Cháu cứ đi làm đi, chỗ này của chú còn bận, sẽ không tiễn."
"À." Lục Hựu Nhiễm lấy điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn thời gian, lại liếc về phía phòng Viêm Cảnh Hi, con ngươi lạnh lẽo tối đen, "Cháu đi trước, chờ Cảnh Hi tỉnh lại, còn phiền chú nhỏ nói cô ấy gọi điện thoại cho cháu, cháu có chuyện nói với cô ấy."
"Ừm." Lục Mộc Kình có lệ đáp một tiếng, đầu cũng không có ngẩng, ánh mắt chuyên chú ở trong máy vi tính, khiến anh hoàn toàn lờ đi.
Lục Hựu Nhiễm xoay người đi ra.
Lục Mộc Kình nghe thấy động cơ ô tô mới ngẩng đầu lên, cau mày, trong mắt đen nhánh thoáng qua một tia tăm tối, cầm lên di động gọi điện thoại qua cho giáo sư Dương.
"Mộc Kình, chuyện gì à?"Giáo sư Dương chào hỏi trước nói.
"Nói rằng lưu trình cuộc thi đấu lần này, bởi vì trường học báo danh sẽ có nhiều sinh viên hơn, xế chiều hôm nay thầy công bố, thứ hai nhìn xem trong trường học có bao nhiêu sinh viên báo danh tham gia thi đấu thiết kế, xế chiều thứ hai tôi sẽ sắp xếp người dẫn bọn họ ra các hàng ngũ khác nhau, tiến hành ngày đấu vòng loại, hủy chọn còn lại mười người, thứ bảy tiến hành xác định danh sách thi đấu chính thức, thứ hai tôi sẽ ra đề, tiến hành niêm phong cách thức đấu vòng loại." Lục Mộc Kình phân phó nói.