Nhận được lì xì Chu Thanh mãi không click nhận.
Trì Nguyệt dựa lưng vào ghế ngồi, nhìn chằm chằm điện thoại, bình tĩnh như một thợ săn đang bắt thú.
Cô biết điểm yếu của loại phụ nữ này. Chu Thanh đã có thể vứt bỏ lòng tự trọng để làm chuyện này, tiền tài sẽ có sức hấp dẫn cực lớn với cô ta, lúc này cô ta thấy do dự chỉ vì cảm thấy không an toàn.
"Em có thể tin tưởng anh không?"
Chu Thanh vẫn chưa nhận lì xì, đột nhiên hỏi.
"Tin tưởng cái gì?" Trì Nguyệt hỏi lại.
"10 vạn." Giọng nói của Chu Thanh có vẻ do dự.
Có thể thanh toán 5000 tiền đặt cọc không có nghĩa thật lòng bỏ ra 10 vạn tệ để ngủ với cô ta một đêm.
Cô ta rất cẩn thận.
Trì Nguyệt lại chẳng để ý: "10 vạn có là gì? Chỉ cần em đáng giá để anh chơi vui vẻ, sau này sẽ có cơ hội cho em kiếm tiền. Ôi, em không tin anh, hay không tin tiền?"
"...Em, không phải không tin, là sợ."
"Sợ cái gì? Em chọn địa điểm đi. Em tìm chỗ em quen thuộc."
Một lúc lâu sau, Chu Thanh vẫn không nói câu nào.
Trì Nguyệt trở nên mất kiên nhẫn: "Em gái, sự kiên nhẫn của anh có hạn, em nói một câu đi, không đồng ý anh đi tìm người khác, đừng lãng phí thời gian...Anh không thiếu tiền, đương nhiên cũng không thiếu phụ nữ "
"Được...Em đồng ý."
Tinh! Lì xì đã được nhận.
Câu nói cuối cùng của Trì Nguyệt đã xua tan lo lắng của Chu Thanh, cũng không cho cô ta thời gian do dự nữa.
Hẹn xong địa điểm, Trì Nguyệt gửi cho cô ta một số điện thoại mà cô từng dùng cho cửa hàng trực tuyến, chậm rãi xuống lầu đi đến nơi hẹn.
Khách sạn này rất gần học viện hàng không, chỉ khoảng một hai cây số.
Đây là nơi Chu Thanh quen thuộc, là phạm thị an toàn trong tâm lý cô ta.
Xem ra là một người có kinh nghiệm.
Trì Nguyệt không vội vàng, chậm rãi mái xe điện đến đó, trên đường đi thỉnh thoảng lại giữ liên lạc với Chu Thanh. Cô gái này giữ hình tượng cao ngạo lạnh lùng trong trường nhưng rất thoải mái trên mạng, có thể trò chuyện về bất cứ điều gì, quen thuộc với mánh khoé tán trai, nếu Trì Nguyệt không phải con gái, e rằng cũng yêu cô ta...
"Số 404!"
Chu Thanh sợ bị người ta gài bẫy, tự đi thuê phòng trước.
"Đã nhận. Đúng là một số phòng tốt."
Trì Nguyệt mỉm cười, lại lượn quanh một vòng, tính toán thời gian đến khách sạn.
Cô từng đưa hàng đến chỗ này nên khá quen thuộc. Khách sạn nhỏ, giám sát không nghiêm, không cần quẹt thẻ, tuỳ tiện lên xuống thang máy, không ai chú ý.
Có rất nhiều người thuê phòng ngắn hạn ở xung quanh trường học, chủ khách sạn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Trì Nguyệt đi đến cửa phòng 404, gửi cho Chu Thanh một tin nhắn, "Em yêu, mở cửa."
Kèm theo tin nhắn còn có...ảnh chụp một bó hoa hồng.
"Mua ở trên đường, mở cửa xem có thích không?"
Có 'giá trị tin tưởng' 5000 tệ, cộng thêm mang theo một nó hoa hồng vương sương sớm, Trì Nguyệt đã vững vàng đặt 'hình tượng đẹp trai nhà giàu' vào trong lòng Chu Thanh. Sự đề phòng của cô ta tan rã, cô ta nhanh chóng gửi biểu cảm 'xấu hổ', nhanh chóng xuất hiện ở cửa phòng.
"Hello..."
Cánh cửa mở ra, trong mùi sữa tắm thơm ngát là khuôn mặt mỉm cười rực rỡ của Chu Thanh.
Một chiếc khăn tắm được quấn trước ngực, khó khăn lắm mới che được những bộ phận quan trọng trên cơ thể, mái tóc rối ẩm ướt, thoạt nhìn là bữa tiệc thị giác đặc biệt chuẩn bị cho 'kẻ ngốc dễ lừa' của tối hôm nay...
Trì Nguyệt như cười như không: "Hello..."
Khuôn mặt Chu Thanh lập tức cứng đờ.
"Là cô..."
Cảm thấy đã bị lừa, phản ứng đầu tiên của Chu Thanh là đóng cửa lại.
Nhưng sao Trì Nguyệt có thể để cô ta toại nguyện?
Đẩy cửa phòng ra, Trì Nguyệt thản nhiên đi vào, cầm điện thoại quay video Chu Thanh: "Hôm nay rất gợi cảm đấy, người đẹp của tôi!"
"Trì Nguyệt, cô làm gì? Đừng quay, cô đừng quay..." Chu Thanh cố gắng muốn che mặt, cơ thể hơi run rẩy, ngay cả giọng nói lạnh lùng cũng trở nên sợ hãi và bất lực: "A! Đừng quay! Rốt cuộc cô muốn làm gì? A!"
"Cô nói xem?" Trì Nguyệt bình tĩnh nhìn cô ta: "Cởi đi, tiếp tục cởi. Tôi không tiếc 10 vạn tệ."
"...Tôi không biết cô đang nói gì." Chu Thanh đưa tay ra muốn túm lấy quần áo của mình, lại bị Trì Nguyệt đá bay ra ngoài.
"Vội cái gì? Tôi chưa nhìn đủ."
Chu Thanh căng thẳng siết chặt khăn tắm, trái tim đập loạn xạ, bắt đầu giả ngu: "Trì Nguyệt, cô hại tôi còn chưa đủ sao? Lại xông đến phòng quay hình của tôi? Trì Nguyệt, cô còn cần mặt mũi không?"
"Phản ứng rất nhanh! Vừa ăn cướp vừa la làng."
Trì Nguyệt cười khanh khách, đôi mắt nhìn chằm chằm Chu Thanh. Đột nhiên cô cất điện thoại, đưa tay ra kéo mạnh khăn tắm của cô ta: "Có chỗ nào trên người cô mà tôi chưa thấy chứ? Che cái gì mà che."
"A!" Chu Thanh sợ hãi kêu lên.
Cô ta vừa trốn vừa tránh, lùi mấy bước đến bên hộc tủ.
Chiếc khăn tắm vẫn bị Trì Nguyệt dễ dàng kéo đi.
Trì Nguyệt tiếp tục quay, giọng điệu bình tĩnh: "Không có phần mềm làm đẹp, không có bộ lọc, không có ánh sáng... Làn da trên người cô không đẹp như trong video."
Chu Thanh ngồi xổm trên mặt đất, cơ thể run rẩy.
Trì Nguyệt nhìn cô ta từ trên xuống dưới, chậm rãi đến gần quay đặc tả; "Hình như ngực cũng hơi bé, giả à?"
Chu Thanh sợ hãi kêu to, cuộn tròn cả người rúc vào một chỗ: "Trì Nguyệt, rốt cuộc cô muốn làm gì?"
"Cô động đến tôi." Trì Nguyệt cong môi: "Những lời sỉ vã mà tôi đã phải nhận, tôi sẽ trả lại cho cô gấp bội."
"Tôi không biết cô đang nói gì...Chuyện của cô không liên quan đến tôi, cũng không phải tôi hại cô..."
"Chu Thanh, kẻ giả ngu ở trước mặt tôi đều không có kết quả tốt." Trì Nguyệt lười biếng tiếp tục quay: "Ngọn lửa này đốt trên người tôi thế nào? Cô cho rằng cô thoát được? Lần sau, lúc học người ta đăng bài vu oan cho tôi, nhớ phải chùi mông sạch sẽ một chút, biết chưa?"