"Anh Kiều, cảm ơn anh, cảm ơn anh!"
"Tôi cảm ơn đại gia cậu"
"Anh Kiều?"
Trợ lý Hầu giật mình, còn muốn nói điều gì đó, âm thanh đột nhiên gián đoạn.
Là Kiều Đông Dương ngắt cuộc điện thoại ồn ào của anh ta.
Kiều Đông Dương cầm chặt điện thoại, giật mình chớp mắt một cái, vẻ mặt tối tăm nhìn Trì Nguyệt: "Có phải cô tưởng..."
"Anh không cần giải thích. Không phải giải thích chẳng khác gì che giấu sao?" Trì Nguyệt ngắt lời anh, lười biếng vòng tay ra sau cổ, điều chỉnh một vị trí thoải mái, hưởng thụ sự thoải mái dễ chịu do xe hơi cao cấp mang đến, nhìn hoa văn bầu trời sao độc đáo trên cửa, cười như không cười thở dài một tiếng: "Mặc kệ anh dùng cách gì tỏ tình, tôi cũng không yêu anh. Không cần tốn sức như vậy."
Khuôn mặt Kiều Đông Dương hơi co giật, đột nhiên quay sang áp sát cô.
Trì Nguyệt nghênh đón: "Anh Kiều, hả?"
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau trong bóng đêm.
Trong lúc xe di chuyển, thỉnh thoảng có ánh đèn đường lướt qua.
Kiều Đông Dương híp mắt lại: "Cô thật can đảm."
Trì Nguyệt nở một nụ cười xấu hổ với anh: "Ai bảo tôi luôn hấp dẫn người khác như thế chứ?"
Kiều Đông Dương: "..."
Thiên Cẩu là trí tuệ nhân tạo. Dù nó thông minh có ý thức tự chủ thì cũng do chương trình khống chế. Phía sau chương trình là con người. Bởi vậy, mỗi câu nói của Thiên Cẩu, đương nhiên Trì Nguyệt có thể hiểu rằng - là Kiều Đông Dương đang tỏ tình.
Còn anh gọi điện thoại cho trợ lý Hầu, không chỉ không tẩy trắng cho bản thân mà giống như giấu đầu lòi đuôi.
Người phụ nữ này gϊếŧ người không thấy máu.
Cô dễ dàng dùng một bàn tay mềm mại, nhân cơ hội đánh vào mặt Kiều Đông Dương, mạnh mẽ đánh trả câu "ỡ ờ" và "sự kiện nhận bạn gái."
"Ha ha!" Đôi mắt Kiều Đông Dương trở nên tối tăm, nhìn đồng đội heo của mình - Thiên Cẩu, biết rõ đã phải chịu thiệt thòi nhưng cũng chỉ khẽ cười: "Cô Trì thật là tự yêu bản thân!"
"Như nhau cả." Trì Nguyệt ngoài cười nhưng trong không cười, nửa thật nửa giả nói: "Đàn ông không phải là thứ cần thiết trong cuộc sống của tôi. Vì vậy, làm phiền anh Kiều giữ chừng mực, đừng để bản thân lún quá sâu, biến thành Đoạn Thành Trình thứ hai, trở nên cực đoan."
Kiều Đông Dương không nói câu nào mà chỉ nhếch môi, ánh mắt mang theo vẻ đùa cợt, lại như đang nói "tôi có thích cô hay không, trong lòng cô không cân nhắc sao?"
Thế nhưng Trì Nguyệt lại coi như không thấy. Cô nghiêm mặt xoa đầu gối, nhắm mắt lại: "Đàn ông điên cuồng vì tôi, anh không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng. Không cần quá để ý. Tôi cũng không để trong lòng."
Kiều Đông Dương cười mỉa mai: "Cô Trì, chắc trong từ điển của cô không có chữ mặt mũi nhỉ?"
"Anh Kiều à, còn da mặt anh thế này chắc không bao giờ đau đâu nhỉ?"
Chỉ cần người đàn ông bình thường, vào lúc này sẽ không tiếp tục trò chuyện về du͙ƈ vọиɠ nữa, dù dáng vẻ của người phụ nữ này khá xinh đẹp rung động lòng người. Thế nhưng Kiều Đông Dương nghe xong, trên mặt lại nở nụ cười ý tứ sâu xa.
"Thú vị! Sống hơn hai mươi năm, cuối cùng đã gặp đủ loại phụ nữ."
Anh khoanh tay, khẽ siết chặt, nghiêng qua nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trì Nguyệt: "Cô Trì thật can đảm, không sợ..." Đột nhiên anh cúi đầu, trợ to mắt đến gần cô: "Không sợ tôi đánh cô sao?"
Trì Nguyệt ngạc nhiên, vỗ ngực: "Đáng sợ quá! Doạ tôi sợ rồi. Ha ha ha..."
Cô đột nhiên bật cười khiến Kiều Đông Dương giật mình.
"Rất buồn cười à?"
"Ha!" Đôi mắt Trì Nguyệt nửa nhắm nửa mở, cô Thu lại tiếng cười, lười biếng cười mỉa mai: "Anh Kiều là người đàn ông nghiêm túc, sẽ không đánh phụ nữ."
"Thật sao?" Kiều Đông Dương chậm rãi cúi đầu, càng lúc càng đến gần cô, gần đến mức Trì Nguyệt gần như có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh. Sau đó anh đột nhiên bật cười, thổi một hơi về phía cô: "Tôi không phải người đàn ông nghiêm túc...."
Hơi thở ấm áp lướt qua trên mặt khiến lông tơ trên người Trì Nguyệt dựng đứng.
Cô luôn không thích đàn ông đến gần, cũng không thích tiếp xúc cơ thể với đàn ông...
Tuy hơi thở của Kiều Đông Dương không khiến người ta khó chịu, thậm chí còn mang theo mùi hương nước súc miệng bạc hà dễ ngửi, nhưng cô vẫn không chịu được, tất cả tế bào trên người đều đang phát ra tiếng chuông cảnh báo.
Trì Nguyệt ngửa đầu ra sau: "Anh đừng có đến gần tôi!"
"Đến gần rồi thì sẽ như thế nào? Hả?" Giọng nói của anh rất êm tau, ấp ám, mê hoặc lòng người, cứ như một cơn gió xuân bất chợt thổi qua vùng đất hoang lạnh giá...
Trong xe cực kỳ yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng động nào.
Trì Nguyệt nhìn anh với vẻ không tin nổi.
Hai người giằng co mấy giây, cô dịch về phía cửa sổ xe, ánh mắt ghét bỏ: "Với chút thủ đoạn nhỏ đó của anh, còn tưởng có thể dụ dỗ tôi sao?"
"Ha! Không thể?" Kiều Đông Dương giơ tay lên, đầu ngón mềm mại ấn lên trán cô cứ như điểm huyệt, xoa nắn rồi lập tức ấn mạnh một cái: "Thế này thì sao?"
"Kiều Đông Dương!" Trì Nguyệt ngồi thẳng người, dứt khoát không tránh: "Tôi cảnh cáo anh một lần nữa! Đừng động tay động chân, anh thật sự tin rằng tôi không dám làm gì anh?"
Kiều Đông Dương đang mỉm cười: "Tôi cũng muốn biết, cô định làm gì tôi? Hả?"
Anh như một đứa bé ham chơi đã tìm được niềm vui. Lúc đang nói chuyện lại dùng ngón tay chọc vào đầu cô một cái.
"Hừ!" Trì Nguyệt tức giận đẩy ra: "Anh có tin tôi sẽ đánh anh không?"
"Tin!" Kiều Đông Dương lười biếng nhìn cô, thuận tiện thư giãn đôi tay dài chân dài của anh: "Đến đi."
Có một loại người, bởi vì có khuôn mặt ưa nhìn nên dù có làm chuyện xấy cũng không khiến người ta khó chịu.
Kiều Đông Dương là một điển hình như vậy.
Rõ ràng anh ta xấu xa như vậy, thế mà Trì Nguyệt lại thấy cô bạn thân của cô lại khẽ bật cười ở hàng ghế trước.
Trì Nguyệt bó tay! Tưởng họ đang liếc mắt đưa tình sao?
"Kiều Đông Dương, kẻ sĩ chỉ có chết chứ không thể chịu nhục! Có gan chúng ta xuống xe làm..."
"Xuống xe làm cũng không thích hợp lắm..." Kiều Đông Dương mỉm cười, nụ cười thản nhiên hoà vào ánh sáng đang lướt qua, dường như có chút bí ẩn khiến người ta khó nắm bắt: "Hay là đổi một nơi thoải mái dễ chịu hơn đi?"
Trì Nguyệt nghẹn lại một hơi.
Có đôi khi phụ nữ cãi nhau với đàn ông sẽ phải chịu thiệt thòi.
Đương nhiên, nếu người phụ nữ này không biết xấu hổ thì lại là một chuyện khác.
"Được!" Trì Nguyệt suy nghĩ rõ ràng điều này, thả lỏng cơ thể, ngả ngớn nháy mắt với anh một cái: "Vậy chúng ta...đi bây giờ chứ?"
Kiều Đông Dương khẽ giật mình.
"Ha!" Trì Nguyệt chậm rãi mỉm cười, cứ như một đoá hoa nở rộ, xinh đẹp như lửa lại đầy gai nhọn: "Không đi thì anh là cháu tôi!"
Cô là một người phụ nữ xinh đẹp. Da trắng mặt xinh chân dài, dáng người gợi cảm, dù đôi môi đỏ mọng không nói lẽ lời ưu nhã nhưng lại hiện ra vẻ quyến rũ vừa đủ ở trước mặt Kiều Đông Dương.
Như một người phụ nữ hư hỏng.
Kiều Đông Dương híp mắt lại đánh giá cô. Ở khoảng cách gần như thế, hai hai đều có thể nhìn rõ biểu cảm của nhau.
Trong không gian khép kín này, ánh mắt giao nhau, hơi thở rõ ràng, dường như sắp tạo ra chút mờ ám.