Trì Nguyệt đá túi xách trên mặt đất một cái, hấp dẫn sự chú ý của anh.
Chờ Kiều Đông Dương ngẩng đầu lên, cô mỉm cười: "Anh Kiều, tôi không biết uống rượu. Có chuyện cứ gì cứ nói thẳng đi."
Kiều Đông Dương nghiêm túc nhìn cô chằm chằm, vẻ chuyên tâm này như mang theo một ngọn lửa thiêu đốt khiến mặt cô nóng bừng...
Một lúc lâu sau, cô mới nghe anh thản niên nói: "Cô Trì, đây là cơ hội tôi dành cho cô."
Trì Nguyệt muốn túm tóc.
"Anh Kiều, tôi thật sự không hiểu anh đang nói gì."
"Vậy chúng ta nói thẳng vào vấn đề đi." Kiều Đông Dương đặt chai rượu bảo bối của mình xuống đất, thờ ơ nói: "Tôi đã hiểu sơ lược về hoàn cảnh của cô từ Trịnh Tây Nguyên. Cô rất cần tiền, cần rất nhiều tiền, cần đến mức bất chấp mặt mũi bạn sản phẩm chăm sóc sức khỏe tìиɦ ɖu͙ƈ, thậm chí còn đến mức độ không sợ nguy hiểm tự đi giao hàng..."
"Không không không! Anh Kiều, anh hiểu lầm rồi!" Trì Nguyệt xua tay, rồi lại mỉm cười: "Đầu tiên, tôi chưa bao giờ cho rằng bán sản phẩm chăm sóc sức khỏe tìиɦ ɖu͙ƈ là một hành động không biết xấu hổ. Tôi kinh doanh trung thực, không hãm hại lừa gạt, sao lại mất mặt chứ tiếp theo? Tiếp theo, tôi tự đưa hàng không phải vì không sợ nguy hiểm, mà là... để phục vụ khách hàng của tôi một cách tốt nhất, cũng là phục vụ sự chuyên nghiệp của tôi. Điều này có gì không đúng chứ?"
Kiều Đông Dương nhìn cô với ánh mắt nóng bỏng: "Sự nghiệp? Kế hoạch tương lai của cô Trì là bán sản phẩm chăm sóc sức khỏe tìиɦ ɖu͙ƈ cả đời sao?"
Anh ta có ý gì? Trì Nguyệt nhìn chằm chằm ánh mắt anh.
Không gian không lớn, khoảng cách không xa, hai người đều có thể nhìn rõ ràng ánh sáng trong mắt đối phương.
Trong phút chốc, Trì Nguyệt thoáng nhìn thấy vẻ dịu dàng trên khuôn mặt góc cạnh của Kiều Đông Dương.
Trì Nguyệt hít sâu một hơi để ổn định cảm xúc, nhìn anh Kiều có ai gỡ ở trước mặt rồi lạnh nhạt cười một tiếng.
Cô nghiêng đầu vuốt tóc, sau đó quay sang nhìn anh: "Anh Kiều muốn nói đến vấn đề nghề nghiệp của tôi? Cho phép tôi nói thẳng, đây là chuyện của bản thân tôi. Còn anh Kiều, thật đáng tiếc, anh không phải là đối tượng để tôi chia sẻ."
"Tôi không phải đối tượng để cô chia sẻ, nhưng Người Đi Dưới Trời Sao là một chương trình rất thích hợp với cô."
Trì Nguyệt không cãi lại.
"Thế thì sao?"
"Vì sao không tham gia?"
"Đây là sự tự do của tôi."
Kiều Đông Dương gật đầu: "Nhưng cô rất cần tiền, còn Người Đi Dưới Trời Sao sẽ có phần thưởng rất cao."
Trì Nguyệt nhướn mày: "Nhất định phải đâm thẳng vào trái tim tôi thế sao?"
Ha ha! Kiều Đông Dương bình tĩnh nhìn cô mỉm cười: "Cô có thể đến tham gia cùng bạn bè mà lại không muốn tự tham gia, rốt cuộc là vì sao? Đừng lấy lý do đã nói với trợ lý Hầu để qua loa với tôi."
"Hình như đây không phải vấn đề anh Kiều nên quan tâm thì phải?"
"Không." Kiều Đông Dương nghiêm nghị nói: "Bản thân tôi rất cần người tài. Tôi đánh giá cao năng lực của cô."
Năng lực? Anh ta nhìn thấy năng lực của cô ở đâu? Trì Nguyệt không nhịn được bật cười, đang muốn nói tiếp thì lại nhìn thấy Kiều Đông Dương mỉm cười lạnh lùng: "Cô Trì, kể câu chuyện của cô đi."
Khuôn mặt của anh dần trở nên nghiêm túc, thái độ bất cần đời đã biến mất, thay vào đó là thái độ như tạo hoá ban ơn cho người khác.
Anh hất cằm lên nói: "Vừa hay hôm nay tôi có thời gian. Cô kệ thử xem, biết đâu tôi có thể giúp cô.
Trái tim Trì Nguyệt nảy lên thình thịch. Không thể không thừa nhận, câu nói cuối cùng của Kiều Đông Dương có sức hấp dẫn với cô. Với năng lực tài chính của anh, nếu thật sự bằng lòng ra tay thì sẽ nhanh chóng thực hiện được những việc mà cô phải cố gắng nhiều năm cũng không làm được. Thậm chí việc mà cô tốn cả đời cũng không làm được, chỉ cần một câu nói của anh...
Đây thật sự là sự cám dỗ trần trụi.
Trì Nguyệt ngạc nhiên nhìn anh, trong đầu đang khuấy động như dời sông lấp biển.
"Trên mặt tôi có hoa à?" Kiều Đông Dương cảm nhận được ánh mắt của cô, khóe môi cong lên, trở nên kiêu ngạo: "Cô Trì, tuy tôi đẹp trai nhưng cô cũng không cần nhìn chằm chằm tôi như vậy chứ? Nói chuyện nghiêm chỉnh trước đã."
Trái tim háo hức của Trì Nguyệt bị câu nói vừa rồi của anh phát tan tành.
Ha! Cô mỉm cười, cười bản thân vì ngớ ngẩn. Cô vừa suy nghĩ điều gì chứ? Kiều Đông Dương có nhiều tiền đến mức tiêu không hết, sẵn sàng lấy ra làm từ thiện thì tại sao phải tổn sức lực, tiền tài và thời gian vào một việc mà phần lớn mọi người đều cho rằng không có ý nghĩa, lại còn chủ động tìm đến hỏi cô? Kiều Đông Dương là người làm ăn, có thể thấy được điều này từ thành tích kinh doanh của anh ta trong mấy năm nay, đây là một người khôn khéo có trong kết quả thực tế, sẽ không tùy tiện mềm lòng. Nếu không phải có mưu đồ thì sao lai tùy tiền quyên góp chứ? Trì Nguyệt chậm rãi mỉm cười: "Anh Kiều, tôi thấy anh không phải bị hỏng ở chỗ đó, mà là thần kinh có vấn đề thì phải?"
Kiều Đông Dương: "..."
"Tôi không có chuyện gì để kể cả." Trì Nguyệt không giải thích nhiều hơn, cũng không nhìn anh mắt áp bức của anh, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm nhìn chai rượu kia: "Những gì anh nghe được từ chỗ anh Trịnh, chỉ là tôi tiện tay làm mà thôi. Nếu anh Kiều bằng lòng làm tự tiên, chúng tôi rất hoan nghênh, anh cũng có thể quyên góp chút tiền như anh Trịnh. Tôi sẽ đại diện già trẻ lớn bé của Nguyệt Lượng Ổ cảm ơn anh."
Kiều Đông Dương không nói gì. Khuôn mặt luôn ngông cuồng kêu ngạo lại trở nên lạnh lùng nghiêm túc.
Trì Nguyệt nhìn vào mắt anh: "Anh Kiều, tuy tôi xinh đẹp nhưng anh cũng không cần nhìn chằm chằm như thế chứ? Anh khiến tôi rất xấu hổ đấy."
Kiều Đông Dương hừ lạnh: "Cô nghiêm túc sao?"
Trì Nguyệt cười: "Tôi rất nghiêm túc! Nếu anh đã nói xong chuyện thì cầm chai rượu của anh về đi."
Kiều Đông Dương nhìn cô chằm chằm rồi chậm rãi đứng lên, không cầm chai rượu mà đút tay vào trong túi quần, thản nhiên hỏi: "Nguyệt Lượng Ổ ở rất gần, cô không định quay về xem thử tình hình rồi mới đưa ra quyết định sao?"
Trì Nguyệt thấy kỳ lạ là tại sao hôm nay anh ta lại nói nhiều như vậy, nhưng không ai đưa tay đánh người mặt cười, thái độ của Kiều Đông Dương không tệ, hơn nữa còn có ý định làm từ thiện, cô không muốn cản trở ý tốt của người ta.
"Cảm ơn. Bây giờ tôi là trợ lý của cô Vương, không thể tùy tiện rời đi."
Kiều Đông Dương cong môi: "Cô Trì, cô chắc chắn sẽ phải hối hận vì quyết định ngày hôm nay."
Kiều Đông Dương đã đi đến cửa. Anh khom lưng vén lều vải rồi đột nhiên dừng lại, quay người nhìn về phía cô: "Tôi không phải là người tốt bụng nhưng cũng không quan tâm đến số tiền lẻ này. Cũng như cô nói đấy, chỉ tiện tay mà thôi."
Ánh mắt Trì Nguyệt sáng lên. Hôm nay anh ta thật sự đến vì chuyện này? Anh ta sẽ bằng lòng làm nhiều hơn nữa vì sao? Trì Nguyệt đang muốn nói điều gì đó để cứu vãn việc này thì đã thấy Kiều Đông Dương mỉm cười: "Thế nhưng bây giờ tôi đã thay đổi ý định. Ừ, đôi khi tôi cũng là người vắt cổ chày ra nước."
Trì Nguyệt ngạc nhiên đứng tại chỗ: "..."
Kiều Đông Dương rời đi.
Trì Nguyệt nhìn chai rượu mà anh để lại, đột nhiên thấy hơi buồn bực: "Người đàn ông đáng chết này, rõ ràng đang cố ý!"
Nếu thật sự muốn giúp cô thì có thể nói thẳng, nhưng anh ta lai ném mồi nhử về phía cô rồi lại thu về, trơ mắt nhìn một mình cô giãy giụa trong lưới. Anh ta quá tàn nhẫn!
Trì Nguyệt Đang suy nghĩ thì chuông điện thoại vang lên: "Nguyệt Quang Quang, cậu gửi định vị cho mình đi! Mình không tìm thấy đường về."
Tiểu Ô Nha bị mù đường bẩm sinh. Trì Nguyệt nhanh chóng gửi định vị cho cô, thế nhưng gửi đi một lúc lâu mà vẫn không thấy bên kia trả lời lại. Trì Nguyệt thử gọi điện thoại cho Vương Tuyết Nha.
"Xin chào, số điện thoại bạn đang gọi tạm thời nằm ngoài vùng phủ sóng, xin gọi lại sau..."
"???"
Trì Nguyệt không lo lắng về sự an toàn của Vương Tuyết Nha. Tổ chương trình có nhiều nhân viên công tác như vậy, có rất nhiều camera để theo dõi toàn bộ quá trình vậy sẽ không để thí sinh gặp vấn đề về sự an toàn. Bây giờ cô chỉ lo lắng Vương Tuyết Nha không kịp quay về nơi cắm trại trước chín giờ thì sẽ bị loại ngay từ vòng đầu tiên.