[Phần 1] Tỏa Sáng Cho Chàng

chương 139

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâu Ngọc Tô kéo Dư thị đang nổi cơn thịnh nộ vào cửa, thấp giọng nói: “Vừa rồi nhi tử đã giải thích với ngài mà ngài vẫn chưa cho được vào tai hay sao? Nếu ngài đã trải qua bao nhiêu chuyện mà vẫn lỗ như vậy, nhi tử cần gì phải cứu ngài trở về? Dù sao ngài không chịu thay đổi tính tình thì sớm muộn gì cũng bị đưa đến từ đường lần nữa. Chỉ là lần này nếu ngài thật sự chọc giận phụ thân, vị trí chính thê của ngài còn có thể giữ được hay không cũng chưa biết được.”

Dư thị đương nhiên biết mình vừa trở về thì không nên ra mặt đấu với Thịnh Thiên Kiều. Nhìn gương mặt nôn nóng của nhi tử rốt cuộc Dư thị cũng nhịn xuống, rút tay ra đi vào nội gian, ngồi ở mép giường bóp hai tay vào nhau giận dỗi.

Lâu Ngọc Tô thở dài, quay ra bên ngoài hô một tiếng liền có bốn nha hoàn đi vào, dẫn đầu là hai nha hoàn Xuân Kiều và Xuân Minh trước đây vẫn hầu hạ Dư thị, theo sau là hai gương mặt mới. Dư thị ngẩng đầu hỏi: “Nguyệt Nương và Tân Nương đâu?”

Xuân Kiều và Xuân Minh liếc nhau, quỳ xuống đất không dám nói lời nào, Lâu Ngọc Tô tiến lên nói: “Nguyệt Nương và Tân Nương lúc trước hầu hạ phụ thân dùng cơm đã bị Thịnh di nương đuổi ra khỏi phủ rồi. Đây là Tố Ngọc và Tố Cẩm điều từ chỗ nhi tử, đã được dạy dỗ thỏa đáng làm việc ổn trọng. Nương tạm nhận dùng trước đi, chờ sau này ngài tự mình chọn người thích hợp thì lại đem các nàng trả về chỗ nhi tử.”

Dư thị lại muốn đứng lên nhưng thấy nét mặt nhi tử thì lại nhịn xuống.

Lâu Ngọc Tô thấy mẫu thân tinh thần ủ ê, xua tay cho mấy nha hoàn lui xuống trước, sau đó mới ngồi vào bên cạnh Dư thị, ôm bả vai Dư thị an ủi: “Nương, ngài yên tâm đi, chờ sau này nhi tử có tiền đồ thì ngài không cần nghẹn khuất như vậy. Đến lúc đó nhi tử cũng xin cho ngài phẩm vị nhất phẩm cáo mệnh, không hề phải xem sắc mặt người khác nữa, được không?”

Dư thị chăm chú nhìn nhi tử một lúc lâu, sau đó mới gật đầu mỉm cười, Lâu Ngọc Tô lại nói tiếp: “Cho nên trong khoảng thời gian này nương hãy nghe nhi tử nói, đối với Lão thái quân cần phải kính cẩn, đối với Công chúa không cần thân cận, đối với Tiết Thần đứng xa mà nhìn, đối với phụ thân... mở một con mắt nhắm một con mắt, còn phần Thịnh di nương kia, chỉ cần ngài không đi chọc nàng ta thì nàng ta cũng không có can đảm đến gây chuyện với ngài. Tóm lại, chúng ta cứ đóng cửa sống những ngày thầm lặng, chờ sau này có điều kiện lại từ từ so đo được mất với những người kia.”

Dư thị quay đầu nhìn thoáng qua nhi tử, chỉ cảm thấy trong mắt nhi tử dường như có rất nhiều tính toán, thật khác biệt rất lớn với ấn tượng trước đây của Dư thị -- một con mọt sách chỉ biết vùi đầu học hành. Dư thị ve mặt của Lâu Ngọc Tô hỏi: “Ngọc ca nhi, ngươi muốn làm cái gì?”

Lâu Ngọc Tô hơi mỉm cười với Dư thị: “Dĩ nhiên là làm kẻ đứng trên người khác. Lúc trước nhi tử không có cơ hội, chỉ có thể dốc lòng học hành, hiện giờ nhi tử đã có cơ hội, đương nhiên phải nắm cho thật chắc. Nhi tử phải chứng minh cho người trong thiên hạ đều biết, Lâu Ngọc Tô này không thể nào kém hơn so với Lâu Khánh Vân. Hắn là trưởng tử đích tôn thì thế nào, nhi tử bị hắn đè ép nhiều năm như vậy, rốt cuộc chờ được tới thời cơ để xuất đầu, nhất định không thể từ bỏ.”

“...”

Ngày hai mươi chín tháng chạp, năm cũ sắp hết.

Tiết Thần theo sau Lão thái quân và Công chúa học rất nhiều thứ phải chuẩn bị để ăn tết. Mẫu thân Tiết Thần qua đời khi Tiết Thần mới mười tuổi, đối với phương diện này cũng không học được chút gì; sau đó thì Từ Tố Nga vào cửa, hận không thể đuổi nàng ra khỏi nhà mới vui, những việc này dĩ nhiên không tới phiên nàng nhúng tay; rồi khi gả đến Trường Ninh Hầu phủ, bầu không khí ăn tết trên cơ bản chính là lúc Úc thị và Tiết Thần chia tiền, thẩm tra đối chiếu sổ sách, bảo đảm mỗi một phân tiền đều phải dùng trên người của Tống gia bọn họ. Đời trước nàng và Trường Ninh Hầu phủ cột vào nhau ở mỗi đầu một sợi dây thừng, vinh cùng vinh, đổ cùng đổ; nàng bị Từ Tố Nga đè ép quá nhiều năm, thật sự không muốn quyết liệt với Tống gia để bị Từ Tố Nga chê cười, do đó phải liều mạng kiếm tiền để chống đỡ Trường Ninh Hầu phủ. Tiết Thần vất vả bao nhiêu năm, mãi đến khi nàng kiếm thật nhiều tiền thì lúc đó nàng mới có tiếng nói ở Tống gia, Tống An Đường và Úc thị cũng không thể không chú ý sắc mặt của nàng nên nói chuyện làm việc mới thoáng thu liễm một chút.

Đêm giao thừa, các cáo mệnh phu nhân trong phủ đều được mời vào cung, Tiết Thần dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Lâu Khánh Vân, Lâu Chiến và các nam nhân cùng đi Nguyên Dương điện lãnh yến, còn Tiết Thần, Công chúa và các cáo mệnh phu nhân đi đến cung Hoàng Hậu nương nương. Tiết Thần đi theo sau lưng Công chúa và Lão thái quân nên không gặp phải chuyện rắc rối gì, an tĩnh ăn một bữa cơm tất niên rồi ngắm pháo hoa lúc nửa đêm.

Trong bữa yến tiệc có Đại Công chúa Phượng Ngôn, Nhị Công Chúa Uyển Kha và Tam Công chúa Xạ Nguyệt cũng tham dự. Đại Công chúa là nữ nhi ruột thịt của Hoàng Hậu, năm nay mười lăm; Nhị Công chúa có mẫu thân là Cẩn Phi, Tam Công chúa có mẫu thân là La Chiêu nghi, hai vị đều mười bốn tuổi, sinh ra chỉ sớm muộn một ngày. Ba vị tiểu Công chúa hình như đều rất thân thiết với bà mẫu Trưởng Công chúa Tuy Dương của Tiết Thần, suốt cả buổi tiệc vẫn luôn vây quanh cô mẫu hỏi đông hỏi tây. Trưởng Công chúa vốn dĩ tính tình hiền hoà, thật có thể cùng các tiểu Công chúa nói chuyện vui vẻ. Còn Tiết Thần là đích trưởng tức Lâu gia chờ mong đã lâu, dĩ nhiên liền trở thành đối tượng cho Hoàng Hậu và các Phi trao đổi câu chuyện. Nghe một lúc thì Tiết Thần mới biết được, hóa ra các vị trưởng bối đang ngồi đều khen Lâu Khánh Vân vài câu nhưng thế nào cũng có vị khác bác bỏ, bởi vậy mọi người chỉ cần quay xung quanh đề tài này để tranh cãi thì có thể tán gẫu trong khoảng thời gian rất dài. Toàn bộ cuộc nói chuyện Tiết Thần chỉ có thể cười theo, trong lòng âm thầm oán trách Lâu Khánh Vân vài lần.

Ai nha, tướng công quá xuất sắc cũng là gánh nặng!

Sau khi yến hội chấm dứt, Đại Công chúa Phượng Ngôn đột nhiên xin phép Hoàng Hậu qua năm đến cô mẫu gia chơi mấy ngày. Hoàng Hậu chịu không nổi Đại Công chúa làm nũng, đưa ánh mắt cho Trưởng Công chúa xin giúp đỡ, vốn dĩ muốn nhờ Trưởng Công chúa đưa ra lời chối từ, ai ngờ Trưởng Công chúa cực kỳ hiếu khách, thế là đáp ứng cái rụp. Mà nếu Đại công chúa có thể ra ngoài cung ăn tết, Nhị Công chúa và Tam Công chúa tại sao lại không thể đi chứ, lập tức hai Công chúa cũng phải tới xem náo nhiệt, nói là nhất định muốn đi theo trưởng tỷ. Cuối cùng Hoàng Hậu bị các nàng lằng nhằng đành phải bất đắc dĩ đáp ứng, Lão thái quân mang theo Tiết Thần lập tức tiến lên lĩnh mệnh. Tiết Thần thầm than, có ba vị tổ tông nhập phủ thì coi bộ năm mới này nhất định sẽ không an tĩnh!

Bất quá, Hoàng Hậu mở miệng, Trưởng Công chúa ứng thừa, ba vị tiểu Công chúa lại là nóng lòng muốn thử, Lâu gia bất luận thế nào đều phải căng da đầu tiếp đãi, không có lý do cự tuyệt.

Tiệc tùng rồi tạ ơn xong, Hoàng Hậu lại kêu Lão thái quân vào Trung cung, nói một phen làm ơn nhờ Lão thái quân chăm sóc. Tiết Thần và Trưởng Công chúa chờ đến khi Lão thái quân từ Trung cung trở ra mới cùng ngồi xe ngựa hồi Lâu gia, chuẩn bị nghênh đón ba vị Công chúa giá lâm gia trạch vào ngày mai.

Thật ra Lâu gia vốn dĩ đã có sẵn viện riêng cho các vị Công chúa, rốt cuộc Đại Công chúa và Lâu Khánh Vân là biểu huynh muội ruột thịt, khi còn nhỏ ngẫu nhiên cũng tới Lâu gia ở chơi mấy ngày. Chẳng qua lần này vừa đúng dịp ăn tết, lại là ba vị Công chúa dắt tay nhau cùng đến, những năm vừa rồi chưa từng có trùng hợp như vậy.

Tiết Thần là đích trưởng tôn tức, phía trên có Lão thái quân và bà mẫu, do đó chuyện cần nàng tự mình động thủ thật không nhiều lắm. Công chúa tội nghiệp nàng tuổi còn nhỏ, thức khuya thêm chốc lát mà hai mắt đã đỏ quạch, bèn nói với Tiết Thần: “Nơi này không có chuyện gì bận rộn nữa đâu, có ta ở đây, con cứ về phòng nghỉ ngơi đi thôi.”

Tiết Thần đâu thể đồng ý, lập tức lắc đầu: “Không không, đây là chuyện tức nhi nên làm. Mẫu thân cũng chưa nghỉ ngơi thì tức nhi đâu thể nào bỏ đi? Túc nhi sẽ ở bên cạnh giúp mẫu thân.”

Trong lòng Công chúa cảm thấy ấm áp, nhéo nhéo mặt Tiết Thần vài cái, sau đó mới đưa ánh mắt ra hiệu về phía Lâu Khánh Vân đang ngồi ở hành lang đón gió chứ nhất định không chịu về phòng trước: “Nếu con không đi thì hắn có thể ở đàng kia hứng gió suốt cả một đêm, con tin hay không?”

Tiết Thần theo tay chỉ của Công chúa nhìn lại, quả nhiên thấy Lâu Khánh Vân vẫn ngồi dựa vào cây cột của hành lang, trên mặt nhìn không thấy gì khác thường nhưng xem bộ dáng dựa vào cột chợp mắt liền biết rõ ràng là uống quá nhiều. Sau một phen cân nhắc, Tiết Thần bèn hành lễ cáo lui với Trưởng Công chúa: “Tức nhi nên dìu phu quân về trước, coi bộ lúc nãy đã uống không ít rượu, thật không nên ở bên ngoài đón gió.”

Công chúa thấy nàng thay đổi quyết định, trước sau đều lộ rõ vẻ yêu quý lo lắng cho phu quân, không khỏi lắc đầu cười: “Được rồi được rồi, con đem hắn trở về chăm sóc cho tốt là được. Nơi này có ta và Lão thái quân trông chừng, không có gì đáng ngại đâu, đi thôi.”

Tiết Thần ngượng ngùng hành lễ với Trưởng Công chúa lần nữa, sau đó mới xoay người đi đến hành lang, cong lưng gọi Lâu Khánh Vân: “Phu quân, chàng ngủ rồi sao? Đừng ngủ nơi này, ta đỡ chàng về phòng.”

Lâu Khánh Vân mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy Tiết Thần liền cười, sau khi say rượu Lâu Khánh Vân cười rộ lên luôn luôn mê loạn mị hoặc hơn rất nhiều so với ngày thường, không suy nghĩ nhiều liền vươn tay cho Tiết Thần. Tiết Thần gian nan kéo chàng ta lên, Lâu Khánh Vân liền thuận thế đổ gục vào bờ vai nhỏ gầy của nàng. Tô Uyển và Hạ Châu thấy Tiết Thần chống đỡ nặng nề muốn tiến lên đỡ giúp nhưng lại bị Lâu Khánh Vân đẩy ra, mơ màng lầu bầu: “Tránh ra, ta là người có gia thất, đừng -- -- lôi lôi kéo kéo.”

Tô Uyển và Hạ Châu liếc nhau, Tiết Thần cũng dở khóc dở cười, lắc lắc đầu ra hiệu cho hai người không cần tiến đến, hai người họ cũng chỉ biết ở bên cạnh nhìn. Vì thế một đường trở về Thương Lan uyển, chỉ cần có người tiến lên muốn giúp đỡ Tiết Thần nâng Lâu Khánh Vân đều bị mắng xua đi, Tiết Thần vừa tức giận vừa buồn cười, một đường gian nan đỡ được phu quân về tới tận nơi.

Tiết Thần đặt Lâu Khánh Vân dựa vào trên gối mềm, định đi phân phó người nấu canh tỉnh rượu, ai ngờ bị Lâu Khánh Vân gắt gao giữ lại, kéo nàng xuống ôm chặt trong lòng ngực rồi cứ thế mà ngủ.

Khâm Phượng và Chẩm Uyên nhìn tư thế ngủ kỳ quái của hai chủ tử, tiến lên thăm dò, ra hiệu hỏi Tiết Thần có muốn kéo Thế tử ra hay không? Tiết Thần còn chưa lên tiếng, chỉ hơi động đậy một chút là Lâu Khánh Vân liền ôm nàng trở mình, làm nàng trực tiếp từ ngoài mép giường lật vào trong giường, sau đó giống như là giấu bảo bối ôm chặt cứng Tiết Thần vào lòng.

Khâm Phượng và Chẩm Uyên thò lại gần cũng không nhìn thấy Tiết Thần bị giấu đi. Tiết Thần khó khăn lắm mới vươn ra được một bàn tay, xua xua ra hiệu cho hai nha hoàn lui ra. Lâu Khánh Vân mà uống say thì trở nên cường thế bao nhiêu nàng đã chứng kiến qua, khi không uống rượu thì sức tự chủ tốt kinh người, nhưng uống rượu xong thì lực chấp nhất cũng kinh người, mỗi lần đều phải ôm cứng Tiết Thần cả một buổi tối mới bằng lòng buông tay.

Cũng may hiện tại là mùa đông, trong phòng đều đốt than sưởi, hai người cho dù xoắn với nhau thành bánh quai chèo như vậy ngủ qua một đêm cũng không cảm lạnh, chỉ khổ cho Tiết Thần muốn trở mình cũng không thể nhúc nhích.

Bất quá Tiết Thần dường như thật thích Lâu Khánh Vân cường thế như vậy, loại cảm giác được quý trọng thật sự rất tốt, người ta thường thường uống say thì nói lời thật, còn Lâu Khánh Vân lại là say rượu lộ ra bản tính thật. Điều duy nhất khiến Tiết Thần càm thấy đáng được ăn mừng chính là, sau khi say rượu thì Lâu Khánh Vân ở "phương diện kia" không có một chút hứng thú nào, chỉ thuần túy ôm nàng ngủ cho đến khi tỉnh rượu, thường thường là mất khoảng chừng hai canh giờ.

Ngày hôm sau Tiết Thần bị tiếng pháo đánh thức, mở to mắt phát hiện mình an ổn ngủ ở trong chăn, áo ngoài trên người cũng được cởi ra, tất cả trang sức trên đầu trên tay đều được gỡ xuống xếp thành một đống đặt ở đầu giường. Cách làm như vậy thật hiển nhiên không phải là Khâm Phượng và Chẩm Uyên hay những nha hoàn tháo trang sức chuyên nghiệp ra tay. Hình dung động tác vụng về của người nào đó lúc tháo trang sức cho nàng, Tiết Thần không nhịn được mỉm cười.

Lâu Khánh Vân trần trùng trục từ tịnh phòng đi ra, trên người ướt dầm dề, đang dùng một khăn vải bông chà lau mái tóc, thấy Tiết Thần tỉnh liền đi đến trước mặt nàng, giống tiểu cẩu áp sát gương mặt ướt đẫm lên má Tiết Thần, như nguyện thu được ánh mắt oán trách của thê tử, sau đó giống như khoe mẽ giao khăn vải bông vào tay Tiết Thần, rồi quy quy củ củ ngồi xuống mép giường.

Tiết Thần tiếp nhận khăn vải bông ngồi quỳ phía sau lau khô tóc cho Lâu Khánh Vân, sau đó bàn tay mềm nhẹ ấn huyệt Thái Dương cho phu quân rồi hỏi: “Đầu còn đau không? Lần này không thể uống ít hơn sao?”

Lâu Khánh Vân kéo một bàn tay của nàng đặt ở bên môi hôn nhẹ rồi nói: “Đều là thân thích trong cung và đồng liêu, đâu thể nào chối từ. Theo như bộ dáng này của ta tức là bọn họ đã "thủ hạ lưu tình", nàng không nhìn thấy Lễ Bộ Thượng Thư và Trương Thái úy đâu, phải nói là gần như bò ra ngoài.”

Hôm qua là ngày mọi người phóng túng mỗi năm một lần, dĩ nhiên sẽ điên một ít, Tiết Thần nghe Lâu Khánh Vân nói cũng bật cười, nhớ tới tối hôm qua ở cửa cung nhìn thấy vài quan viên từ trong kiệu chạy như bay ra ngoài nôn mửa, chứng thực lời nói của Lâu Khánh Vân không phải bịa đặt.

Đôi phu thê lại ở trong phòng nựng nhau một lát, Tiết Thần cũng đi tịnh phòng tắm xong mới gọi bọn nha hoàn tiến vào trang điểm cho nàng. Hôm nay là mùng một đầu năm, các mệnh phụ đều đi vào cung thỉnh an Đế Hậu chúc mừng năm mới.

Nghĩ tới bên ngoài trời đang giá rét, Tiết Thần liền có chút không tình nguyện mình sớm được phong nhất phẩm cáo mệnh như vậy, nghĩ đến sau này mỗi một năm ăn tết đều phải lăn lộn kiểu này mấy ngày mấy đêm, nàng liền cảm thấy đau đầu.

Mà năm nay còn thêm một sự kiện nữa, đó chính là hôm nay ba Công chúa sẽ theo bọn họ cùng về Lâu gia, ba vị Công chúa cùng đến thăm thì khỏi nói cũng biết Lâu gia sẽ có cảnh tượng náo nhiệt như thế nào? Huống chi, Lâu gia còn phải gánh vác vấn đề an toàn và giải trí của ba vị Công chúa, Tiết Thần lại một lần nữa cảm khái, làm một tức phụ của danh môn vọng tộc thật là không dễ xơi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio