Tiết Thần thất thần giúp Lão thái quân chép kinh, lâu lâu lại ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài. Khấu thị bắt gặp vài lần rốt cuộc lên tiếng hỏi: “Hoá ra hôm nay con không phải tới giúp ta chép kinh? Chờ ai thế?”
Tiết Thần quay đầu nhìn Lão thái quân ngượng ngùng cười cười: “Đâu có chờ ai ạ, chỉ là tới giúp ngài sao chép kinh thư, biết đôi tay lão luyện của ngài hay bị đau.”
Khấu thị nhịn không được bật cười mắng yêu: “Đúng là không phải người một nhà thì không vào một gia môn! Nha đầu này giọng điệu cũng giống y như Khánh ca nhi, cả hai môi lưỡi cứ như được ướp mật, dụ cho lão thái bà tội nghiệp này thật vui vẻ.”
Tiết Thần buông bút, duỗi đôi chân đang ngồi xếp bằng trả lời Lão thái quân: “Ai nói, hiếu tâm của tôn tức nhi và tướng công đối với Lão thái quân đều thật như vàng! Ai nói không thật đó chính là chưa hiểu chúng con.”
Khấu thị bật cười, than với Kim ma ma đứng một bên cũng đang lắc đầu cười: “Nhìn cái giọng điệu khéo mồm khéo miệng kia kìa, còn chưa ai nói bọn chúng mà nha đầu này đã lôi người ta ra định tội trước rồi.”
Kim ma ma hầu hạ Lão thái quân cả đời, thấy Lão thái quân cao hứng thì bà cũng liền vui vẻ: “Cũng đâu có người nào mà không công nhận, trong phủ này không có ai hiếu thuận hơn so với Thế tử và Thế tử phu nhân.”
Tiết Thần làm nũng dựa vào người Kim ma ma: “Vẫn là ma ma hiểu biết ta nhất.”
Trong phòng lại là một trận cười vui, bên ngoài truyền đến thông báo, nói Thế tử lại đây thỉnh an Lão thái quân. Mọi người dừng lại tiếng cười, Lão thái quân kêu Lâu Khánh Vân tiến vào, lại trêu chọc Tiết Thần: “Ai da, tôn nhi này của ta có bao giờ thương nhớ ta đến như vậy, đúng là nhờ tôn tức nhi ở đây nên quả thật có khác.”
Tiết Thần vô cùng ngượng ngùng: “Lão thái quân.”
Tuy ngoài mặt Tiết Thần làm như không có việc gì, thật ra trong lòng Tiết Thần vô cùng lo lắng không biết chuyện giữa Lâu Khánh Vân và Lâu Ngọc Tô giải quyết như thế nào, nếu chỉ tốn một thời gian ngắn như vậy chắc hẳn không nháo ra vấn đề gì lớn đâu nhỉ? Đang nghĩ như vậy thì Lâu Khánh Vân "thần thanh khí sảng" từ bên ngoài đi vào.
Thấy Lão thái quân liền hành lễ, Khấu thị kêu hắn đứng dậy rồi hỏi: “Vì sao hôm nay lại rảnh rỗi đến nỗi vừa trở về liền đến chỗ ta?”
Ánh mắt cố ý làm như vô tình nhìn qua Tiết Thần, ý tứ trêu chọc rất đậm. Lâu Khánh Vân sờ đầu cười cười: “Đâu thể nào chứ! Cũng đã mấy ngày không gặp nên tôn nhi không phải nhớ thương Lão thái quân sao? Vừa trở về là đến thỉnh an ngài liền. Lão thái quân đúng là oan uổng tôn nhi.”
Lão thái quân liếc Kim ma ma với biểu tình "ta nói đúng chưa" mắng: “Ta nói gì chứ? Hả? Cả hai đều biết cách dỗ ngọt ta. Rõ ràng tới tìm nương tử của hắn, lại cố tình nói muốn tới thăm ta.”
Kim ma ma cười bênh vực: “Chỗ nào đâu, nô tỳ thấy Thế tử và Thế tử phu nhân thật hiếu thuận với Lão thái quân mà.”
Lão thái quân làm ra vẻ tức giận đánh Kim ma ma một chút: “Ngươi nhìn xem, bọn chúng dạy hư ngươi luôn rồi.”
Lâu Khánh Vân và Tiết Thần hùa theo cười. Đôi phu thê bồi Lão thái quân nói chuyện trong chốc lát mới song song cáo từ, cùng nhau quay về Thương Lan uyển.
“Ta sợ chàng gây ra chuyện gì nên đi đến chỗ Lão thái quân thủ trước, nếu thực sự có người tới cáo trạng thì ta còn có thể ngăn cản một trận.” Tiết Thần nói với Lâu Khánh Vân như vậy.
Lâu Khánh Vân một đường ngắm nghía vườn hoa hai bên, rốt cuộc nhìn trúng một đóa hoa hồng nhạt bèn tùy tay hái, cài vào búi tóc của Tiết Thần rồi khen: “Đẹp lắm.”
Sau đó mới trả lời Tiết Thần: “Tướng công của nàng là ai chứ? Ta là Thế tử, muốn tìm một Lâu Ngọc Tô của thứ phòng dạy dỗ mà còn sợ người ta cáo trạng hay sao?”
Tiết Thần thấy Lâu Khánh Vân nói chuyện phô trương, không nhịn được hỏi một tràng: “Chàng làm thế nào với hắn? Nói chuyện đàng hoàng sao? Không có động thủ chứ?”
Lâu Khánh Vân thấy bộ dáng lo lắng của nàng, đương nhiên không dám đem tình hình thực tế ra kể, chỉ ngẩn người một chút rồi gật đầu: “À, không, không có động thủ! Ta là loại người không biết đúng mực như vậy sao? Lo đánh hắn còn không phải để hắn lưu trữ vết thương trên người để đi rêu rao, chẳng lẽ ăn no căng rồi làm chuyện ruồi bu à?”
Tiết Thần nhéo chàng ta một chút: “Tốt nhất là như thế, ta chỉ sợ chàng mất lý trí rồi động thủ, đến lúc thì cho dù chúng ta có lý cũng bị đảo ngược thành không đúng mực rồi.”
“Hắc hắc, vẫn là nương tử suy nghĩ chu đáo. Ta thề, ta không hề động thủ, thật đấy!” Lâu Khánh Vân dám chỉ lên trời mà thề, hắn thật sự không có động thủ đập Lâu Ngọc Tô, như vậy không tính là... động thủ.
Tiết Thần nhìn bộ dáng kỳ quái của Lâu Khánh Vân, trong lòng vẫn còn nghi vấn, lại truy tiếp: “Vậy chàng nói chuyện với hắn như thế nào? Hắn thừa nhận sao?”
Lâu Khánh Vân tròng mắt đảo qua bên cạnh nhìn nhìn, sau đó chính là một bộ "nói dối cứ như thật" nghiêm trang thuật lại: “Ta, ta chính là dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục. Ta liền nói với hắn -- Ngọc ca nhi, ta là đại ca ngươi; rồi còn, chúng ta là người một nhà, phải biết tương thân tương ái; còn thêm, huynh đệ không thể tuyệt tình, ngầm ngáng chân gì đó. Hắn cũng nhận sai, còn khóc đến rối tinh rối mù, nức nở nói mình sai rồi, sau này cũng không dám nữa. Ta thấy vậy liền nghĩ, thôi được, hắn nhận sai là tốt, dù sao ta cũng là đường huynh của hắn, chẳng lẽ không thể cho đệ đệ một cơ hội để sửa đổi hoàn thiện, vì thế liền tha thứ cho hắn. Nàng cũng đừng lo lắng đến việc phải xử trí hắn, ta đã giải thích cho hắn rất rõ ràng.”
“...” Tiết Thần nhìn Lâu Khánh Vân một lúc lâu không nói chuyện, dùng những lời này lừa hài nhi à?
Tuy nhiên nếu phu quân không muốn nói cho nàng tình hình thực tế, mà thật sự cũng không động thủ với Lâu Ngọc Tô -- ít nhất là không đập cho mặt mũi sưng vù -- thôi thì nàng cũng mặc kệ. Dù sao nàng cũng là muốn chờ Lâu Khánh Vân trở về xử lý, nếu phu quân muốn ôm hết tất cả để giải quyết thì nàng cũng được rảnh tay, chỉ hy vọng Lâu Khánh Vân làm việc luôn biết đúng mực.
Lâu Khánh Vân cũng biết nương tử không tin lời hắn nói, đực mặt ra cười hắc hắc, sau đó liền bế nương tử vào sân nhà mình.
Lại qua mấy ngày, Hàn thị hốc mắt đỏ hồng tới tìm Tiết Thần.
Tiết Thần và Nhu tỷ nhi đang thêu hà bao cho Hàn tỷ nhi, ba tẩu tử và tiểu cô ngồi trong phòng khách. Thấy Hàn thị tới, Hàn tỷ nhi liền dẫn theo Nhu tỷ nhi đi Tây thứ gian, để không gian riêng tư cho Tiết Thần và Hàn thị nói chuyện.
Tiết Thần mời Hàn thị ngồi xuống. Hàn thị ngồi xong chỉ chép miệng vài cái nhưng không nói lời nào, Tiết Thần rót cho Hàn thị chén trà rồi hỏi: “Nhị thẩm bị làm sao vậy?”
Hàn thị tiếp nhận chén trà, nhìn Tiết Thần thở dài sâu kín rồi nói lấp lửng: “Ai nha, ta thật là tạo nghiệt, sinh ra một đứa cư xử không biết đúng mực.”
Tiết Thần nghe Hàn thị nói như vậy liền biết là Lâu Triệu Vân làm ra chuyện gì. Tiểu tử này tuy có đôi khi đầu óc choáng váng dễ dàng bị người lợi dụng, nhưng bản chất vẫn không tệ chút nào, thuần phác hào phóng, quang minh lỗi lạc, so với Lâu Ngọc Tô không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần.
Tiết Thần bèn hỏi: “Triệu ca nhi làm sao thế ạ?”
Nhắc tới Lâu Triệu Vân, Hàn thị lại là tức giận đến mức chỉ biết thở dài: “Tiểu tử này thật không hiểu chuyện, ngày hôm qua từ La gia trở về liền nói với ta hắn không muốn gặp mặt Tam Công chúa nữa, bảo ta đừng để tâm vào vấn đề này. Hắn nói cho dù hắn làm hòa thượng cũng sẽ không làm phò mã cho Tam Công chúa, còn nói hắn đã cãi nhau rồi chia tay với Tam Công chúa, lời này Tam Công chúa cũng biết... Con nói xem, đây chẳng phải hắn muốn tìm đường chết hay sao? Khó khăn lắm mới được Tam Công chúa coi trọng, tiền đồ cả đời đều dựa vào chuyện này, vậy mà hắn không thèm để ý một chút nào còn chưa nói, lại dám phát cáu nữa chứ. Ta... Ai da!”
Tiết Thần nghe xong liền nhớ tới lần trước Lâu Triệu Vân ở trong viện uống rượu, hắn hình như cũng nói như vậy -- hắn không thích Tam Công chúa quá cường thế. Khi đó Tiết Thần cho rằng hắn chỉ nói cho sướng miệng, hờn dỗi trút bầu tâm sự, không ngờ tiểu tử này thực sự có gan, hóa ra còn trực tiếp chia tay với Tam Công chúa. Đây thật đúng là ra ngoài dự kiến của Tiết Thần -- rốt cuộc nàng ta chính là một Công chúa, ai cũng cho rằng cưới một Công chúa chẳng khác nào cưới một tiền đồ tươi sáng, thời buổi này người có thể chống đỡ nổi loại dụ hoặc đấy quả thật gần như không có.
Không thể không nói, Lâu Triệu Vân là một trang hán tử.
Chẳng qua, nhìn Hàn thị thương tâm như vậy, Tiết Thần cũng không dám nói gì, chỉ có thể ngồi bên an ủi: “Nhị thẩm đừng nóng vội, có lẽ là Triệu ca nhi nói đùa vậy thôi. Tuổi trẻ bốc đồng mà, ai chẳng có lúc nổi lên tính tình. Xem ra chắc hai người cãi nhau rồi giận dỗi, nói vậy để đỡ tức mà thôi.”
Những lời của Tiết Thần coi bộ đã nói trúng tâm khảm của Hàn thị, bà ngẩng đầu nhìn Tiết Thần, đôi tay chộp lấy tay Tiết Thần nắm chặt, gật lia lịa: “Đúng đúng đúng, ta cũng nghĩ như vậy, hài tử này từ khi sinh ra chưa từng chịu khổ, ở nhà lại cứ được xưng Tam thiếu gia Tam thiếu gia nên trở thành kiêu căng, nhất thời nổi tính tình không biết cư xử đúng mực đối với Công chúa. Cho nên ta nghĩ... con có thể nói với Khánh ca nhi hay không, nhờ Thế tử đến gặp Tam Công chúa thăm dò. Nếu Công chúa đối với tiểu tử này còn có tâm vậy thì cũng đừng kéo dài nữa, ngay hôm sau ta sẽ báo cho Lão thái quân và Trưởng Công chúa, xin hai vị quyết định làm thế nào để cầu hôn Tam Công chúa cho Triệu ca nhi.”
Nhìn bộ dáng sốt ruột của Hàn thị liền biết không phải nói chơi, Tiết Thần thầm mắng mình quá lắm miệng, do dự một lát mới nói với Hàn thị: “Chuyện này... để Thế tử ra mặt không quá thích hợp đâu. Thế tử và Tam Công chúa tuy là biểu huynh muội nhưng rốt cuộc cũng không có kết giao, tùy tiện tìm tới cửa không phải khiến người hoài nghi hay sao?”
Hàn thị lại thở dài: “Ta cũng biết chuyện này có chút làm khó người khác, nhưng ta cũng không còn biện pháp nào! Ta cũng đâu thể tự mình đến La gia nhận lỗi với Tam Công chúa? Nếu hai người đã định thân thì ta thay tiểu tử kia tới cửa nhận lỗi cũng không có gì, nhưng hiện tại bát tự của hai người còn chưa trao đổi, ta tới cửa thật sự không đúng mực mà Công chúa cũng sẽ không gặp ta đâu! Ngoại trừ làm phiền con và Khánh ca nhi thì ta thật sự không biết nghĩ ra biện pháp gì khác.”
Tiết Thần nhìn chằm chằm Hàn thị trong chốc lát, sau đó mới khuyên: “Có vài lời con cũng không biết có nên nói ra hay không, nhưng dù sao ngài là thân cô mẫu của Hàn Ngọc, con và Hàn Ngọc lại là biểu tỷ muội, cho nên con mới dám nói ra với ngài những lời này. Thật ra Nhị thẩm à, ngài có nghĩ tới hay không, tính tình của Triệu ca nhi chưa chắc thích hợp với một Công chúa cao cao tại thượng. Cho dù hiện tại miễn cưỡng ở bên nhau, tương lai thành thân vào ở phủ Công chúa, Triệu ca nhi với tính tình như vậy có thể hầu hạ Công chúa hay sao? Ngài cũng nói rồi đấy, ở trong phủ tính tình của hắn là vô pháp vô thiên, nhưng khi dọn vào phủ Công chúa thì với tính tình đó hắn có chịu theo quy củ hay không? Đến lúc đó ai sẽ chiều theo tính tình của hắn? Cho nên theo con thấy, chuyện của Triệu ca nhi và Tam Công chúa ngài vẫn nên thuận theo tự nhiên thì tốt hơn.”
Hàn thị nghe Tiết Thần nói xong sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới cúi đầu thở ra một hơi thật dài, gật đầu nói: “Làm sao ta lại không biết đạo lý này. Công chúa đâu phải ai cũng được như Đại tẩu, chẳng qua nhất thời ta nghĩ luẩn quẩn trong lòng, dù sao đó cũng là Công chúa đấy.”
Tiết Thần thấy Hàn thị vẫn còn có thể cứu chữa, lại tận tình khuyên nhủ thêm Hàn thị: “Công chúa cao cao tại thượng, sống với Công chúa dĩ nhiên là không tự tại bằng sống với nữ nhi nhà bình thường. Triệu ca nhi xuất thân tốt như vậy, bộ dạng lại rất tuấn tú, tính tình hào sảng thỏa đáng, tương lai ngài muốn dạng tức phụ gì mà không có. Hơn nữa nhà chúng ta cũng không phải loại cần phải nịnh nọt người có thế lực, trong nhà trưởng bối đều có danh tiếng, căn bản không cần Triệu ca nhi phải ép mình chịu đựng quy củ của nhà khác. Ngài cũng nên nghĩ thoáng một chút, tội gì một hai phải dính vào quan hệ cạp váy Công chúa. Nếu thật cưới Công chúa vào cửa, tương lai là Công chúa làm tức phụ hầu hạ ngài hay ngược lại ngài làm bà mẫu mà phải hầu hạ tức phụ Công chúa?”
“...”
Hàn thị nhìn Tiết Thần thật lâu không nói ra lời, sau một lúc lâu mới chậm rãi gật đầu, biểu tình dường như cũng thả lỏng nhiều hơn.