Tiết Thần an bài cho mẫu nữ của Thôi phu nhân xong liền đi Kình Thương viện thỉnh an Công chúa. Hôm nay thân mình của Công chúa xác thật có chút không dễ chịu, đeo đai buộc trán mệt nhọc nằm dựa trên nhuyễn tháp. Nghe thấy Tiết Thần đi vào bà mới mở mắt vẫy tay kêu nàng tiến lại gần.
Thiền Oánh dọn cho Tiết Thần một chiếc đôn hoa đặt trước nhuyễn tháp, Tiết Thần ngồi xuống xong mới nghe Công chúa yếu ớt hỏi: "An bài ổn rồi?"
Tiết Thần gật đầu: "Vâng, an bài ở Lê lạc cư, gần cửa sau nhất, như vậy bọn họ xuất nhập cũng tiện."
"Lê lạc cư à..." Công chúa đột nhiên nhìn Tiết Thần cười cười: "Con làm vậy quá rõ ràng, sẽ không sợ Quốc Công trách con sao? Sau này đừng găng với bọn họ! Con không biết Quốc Công khi còn trẻ thích ả ta bao nhiêu đâu, hiện giờ thấy ả ta gặp khó khăn, phu quân đã chết, bèn gấp không chờ nổi đem bọn họ tiếp nhận vào phủ. Nếu ả ta đi đến trước mặt Quốc Công cáo trạng con thì làm thế nào bây giờ?"
Tiết Thần quả thực bị sự thiện lương của bà mẫu nhà mình làm cho suýt khóc: "Bọn họ muốn cáo trạng thì cứ để cho bọn họ cáo, dù sao Quốc Công cũng sẽ không vì đôi mẫu nữ kia mà làm khó con. Hơn nữa, con an bài bọn họ ở nơi đó là quá thích hợp rồi, chẳng lẽ muốn an bài Thôi phu nhân ở trong vòng phụ cận chủ viện dành cho di nương hay sao? Vậy không phải là muốn làm cho Thôi phu nhân "ngại chết" à?"
Công chúa bị Tiết Thần làm cho phì cười, tức phụ này xưa nay gan lớn, bà cũng biết Quốc Công không có khả năng bởi vì chuyện này mà làm khó tức phụ nhi, chỉ là lo lắng Thôi phu nhân kia lòng mang ý xấu, sau này ngầm cho tức phụ ăn mệt.
Vừa đúng lúc canh sâm của Công chúa được bưng tới, Tiết Thần liền chủ động tiếp nhận tự mình đút Công chúa ăn canh. Uống được mấy muỗng thì Công chúa không muốn uống thêm, Tiết Thần rút khăn chậm chậm khóe miệng cho bà rồi mới an ủi: "Con thấy mẫu thân căn bản đừng lo gì cả, dựa theo góc nhìn của con và Thế tử, Quốc Công chưa chắc đã châm lại tình xưa đối với Thôi phu nhân. Xưa nay Quốc Công là người trọng tình trọng nghĩa, nếu Thôi Tướng quân có điều phó thác thì đương nhiên Quốc Công không thể bỏ mặc. Đem người tiếp nhận vào phủ chỉ là xuất phát từ đạo nghĩa, huống chi Quốc Công cũng chỉ nói để cho bọn họ có chỗ để ở. Nhà ai mà không có họ hàng thân thích gì đó đến từ phương xa, muốn ở thì cứ ở. Dù sao suốt ngày Quốc Công đâu có bao nhiêu thời gian ở trong phủ, toàn bộ hậu trạch không phải đều nắm trong tay mẫu thân hay sao, chẳng lẽ còn sợ hai kẻ ngoại lai như bọn họ?"
Công chúa nghe xong hơi gật đầu: "Mấy đạo lý này ta cũng có thể nghĩ đến, chỉ là nhìn thấy ả ta thì trong lòng không dễ chịu. Năm đó ta cùng Quốc Công vừa mới thành thân không bao lâu, nữ nhân này liền từ biên quan tìm tới, lúc xưa hai người rõ ràng đã thổ lộ qua tâm ý, nhưng vì Quốc Công có trách nhiệm phải đảm đương, cưới ta rồi nên không đáp ứng ả ta. Nữ nhân kia còn từng đến trước mặt ta nói qua, cầu ta nhường Quốc Công lại cho ả ta. Đúng là dựa vào cái gì mà ta phải nhường trượng phu cho ả ta chứ? Vì thế ta liền cự tuyệt, đây cũng là lần cường ngạch đầu tiên trong đời của ta. Vốn nghĩ rằng ả ta sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, nhưng không ngờ trải qua nhiều năm như vậy ả ta đột nhiên lại tới cửa."
Đây là lần đầu tiên Tiết Thần nghe Công chúa chính miệng nói ra sự tình bát quái năm xưa, trong lòng lại tăng thêm một tầng chán ghét Thôi phu nhân kia -- thật đúng là nữ nhân làm bộ băng thanh ngọc khiết tiêu biểu. Sau đó Tiết Thần cũng thật sự cảm thấy vô lực với sự thiện lương của bà mẫu nhà mình -- bà là một Trưởng Công chúa mà còn hiền lành hơn cả một tiểu thư của gia đình bình thường, vậy mà để cho một phụ nhân chèn ép tới trước mặt, không chỉ không xử lý ả ta mà còn một mình giận dỗi. Ai có thể nuôi dạy một Công chúa biến thành người có tính tình như vậy cũng thật là cao thủ trong cao thủ.
Tiết Thần lại trấn an Công chúa: "Tới thì cũng đã tới rồi, mẫu thân cứ yên tâm đi, con bảo đảm cho dù ả ta ở tại trong phủ này cũng tuyệt đối không tái xuất hiện trước mặt mẫu thân. Điểm này con rất là nắm chắc."
Công chúa cảm thấy vui mừng nhìn Tiết Thần. Tiết Thần lưu lại bồi bà mẫu tán dóc một chút, sau đó mới hầu hạ Công chúa nghỉ ngơi thật đàng hoàng rồi mới đi ra khỏi phòng.
Tiết Thần kêu Thiền Oánh và Bảo Quyên ra ngoài phân phó: "Nếu mẫu nữ Thôi phu nhân tới cầu kiến Công chúa thì cứ cự tuyệt, không cần lý do hãy trực tiếp nói Công chúa không muốn gặp. Nếu bọn họ dám xông vào hoặc lớn tiếng ồn ào quấy rầy Công chúa nghỉ ngơi, hộ vệ trong viện cũng không phải ăn chay, cứ đả thương bọn họ rồi có ta gánh hết."
Hai tỳ nữ liếc nhau, đương nhiên biết vì sao Tiết Thần làm như vậy, tức khắc sinh ra một lòng quyết tâm bảo vệ, kiên định gật đầu bảo đảm với Tiết Thần: "Vâng, bọn nô tỳ đã biết phải làm như thế nào!"
Đã qua vài ngày mà Thôi phu nhân không chờ thấy Lâu Chiến lén đến gặp mặt như trong dự đoán. Ngọai trừ ngày đầu tiên bọn họ nhập phủ Lâu Chiến làm một bàn tiệc đích thân tiếp đãi bọn họ, sau đó thì bọn họ không còn gặp qua Lâu Chiến.
Vốn dĩ trong lòng chắc chắn nhưng bây giờ cũng có chút dao động, Thôi phu nhân đứng dưới gốc cây lê đã rụng lá chỉ còn cành trơ trụi nhìn chằm chằm xuyên qua cổng vòm của Lê lạc cư, dường như muốn nhìn xem có thể lôi Lâu Chiến tới đây hay không.
Trở lại trong phòng, Thôi tiểu thư đang cùng hai tiểu nha hoàn dùng nước cánh hoa nhuộm móng tay, nhìn thấy Thôi phu nhân vào cửa, hai nha hoàn cũng không biết tiến lên hỏi một câu. Thôi phu nhân chịu đựng sự bực bội đang dâng lên trong lòng, kêu tới hai bà tử phân phó: "Các ngươi đi phòng bếp lấy con gà đen về đây, thêm sâm và lộc nhung nữa, ta muốn hầm canh."
Hai bà tử đưa mắt nhìn nhau nhưng lại không nhúc nhích, chờ Thôi phu nhân nhìn về phía bọn họ, hai người mới chìa tay ra cho Thôi phu nhân. Thôi phu nhân nhíu mày: "Có ý gì?"
Bà tử chắc nịch bên trái nói: "Phu nhân, ngài không phải là chủ tử của Công phủ, cũng không có chủ tử nào thông báo với phòng bếp cho biết chi tiêu của ngài ghi tạc nơi nào? Tất cả nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp đều có định giá, ngài không phải kêu chúng ta tay không đi lấy chứ?"
Thôi phu nhân đập bàn một cái mắng: "Ngươi nói cái gì? Ta là khách nhân do Quốc Công các ngươi thỉnh về, hiện tại bất quá là cần một con gà, các ngươi lại dám vòi tiền?"
Bà tử bên phải vội vàng nói: "Không không không, không phải vòi tiền ngài. Lý do là trong phòng bếp không có nguyên liệu dư thừa, gà vịt thịt cá mỗi ngày đều đã dự định cho chủ tử các viện, đâu phải người nào muốn là có thể lấy được ngay? Vốn dĩ có thể dùng phân lệ hôm nay của ngài để đổi lấy nguyên liệu nấu ăn, chỉ là sáng nay Thôi tiểu thư muốn một chén chè hạt sen ngân nhĩ, cùng với ba bữa ăn trong ngày nên phân lệ hôm nay của ngài đều đã dùng xong rồi. Chúng nô tỳ không có đủ mặt mũi để xuống ra lệnh cho phòng bếp, bằng không Thôi phu nhân hãy đích thân đi phòng bếp hỏi đồ, chúng nô tỳ sẽ dẫn đường cho ngài."
Thôi phu nhân không ngờ chuyện đi đến mức này, vốn cho rằng tới kinh thành là để hưởng phúc, nhưng không nghĩ tới hiện giờ ở trong một phủ lớn như vậy, chỉ vì một con gà mà hai bà tử thô sử lại dám khó xử mình. Nếu dựa theo tính tình lúc trước của Thôi phu nhân, đám nô tỳ này phải đuổi tất cả đi mới được, bất quá, Thôi phu nhân cũng biết hiện giờ là mình đang ăn nhờ ở đậu, "người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu", hai bà tử này bất quá là thấy mình dễ bị bắt nạt. Cho nên, Thôi phu nhân càng muốn tìm cách lấy cớ đi đến trước mặt Lâu Chiến lung lạc một chút, chờ đến khi Lâu Chiến đã bị thu phục xong xuôi thì đám nô tỳ mệnh như con kiến này còn sợ không thu thập được sao?
Thôi phu nhân căm giận đi vào nội gian, từ trong tráp bạc của mình lấy một lượng bạc giao cho hai bà tử, cũng dặn dò thêm: "Ta muốn gà đen còn tươi, ngoại trừ sâm và lộc nhung, hãy đem về thêm một ít điền thất."
Hai bà tử ước lượng bạc trong tay rồi lại tươi cười lộ ra chiếc răng vàng: "Phu nhân, đây chỉ đủ tiền cho một con gà, ngài muốn sâm lộc nhung và điền thất thì còn phải lại thêm hai lượng bạc."
Thôi phu nhân cố nén cơn giận đang trào dâng trong ngực, từ tráp lại móc ra mười lượng bạc vứt thẳng cho hai bà tử, bà ta thật sự không kiên nhẫn cò kè mặc cả ba cái vấn đề chợ búa với loại người thô bỉ này. Trước nay Thôi phu nhân đều được người khác sủng ái, mấy thứ tiền bạc này bà ta vẫn luôn cảm thấy thực bẩn thỉu, cầm lên cũng ngại dơ tay, nhưng không ngờ được hiện giờ tâm hồn "băng thanh ngọc khiết" của bà ta lại bị đám bà tử cùng những thứ chợ búa kia làm vấy bẩn.
Càng nghĩ càng tức giận, Thôi phu nhân dứt khoát ngồi xếp bằng trên giường La Hán, giở ra một quyển Kinh Thi bắt đầu đọc. Đọc một lúc vẫn cảm thấy trong lòng khó chịu, Thôi phu nhân liền kêu Thôi tiểu thư đốt một cây nhang an thần, hít thở hương nhang thật lâu mới cảm thấy tâm tình bị những kẻ thô bỉ kia đảo loạn hơi đỡ hơn một chút.
Thôi tiểu thư nhìn hương nhang trong hộp chỉ còn dư lại vài cây bèn báo cho Thôi phu nhân: "Nương, hương an thần của ngài sắp dùng hết rồi. Hương liệu quý như vậy, những hai lượng bạc một cây, thật không biết đang đốt cái gì."
Thôi phu nhân nhắm mắt lại lấy bàn tay vẫy vẫy để hương nhang bay vào mũi càng nhiều, sau đó mới nói: "Đốt lên chính là quý khí, còn lại bao nhiêu cây?"
Thôi tiểu thư đếm đếm rồi trả lời: "Chỉ còn năm cây. Lần trước ở trên đường ta đã nói qua với ngài, ngài quên rồi sao?"
Thôi phu nhân hơi hé mắt ra, ngẫm nghĩ một chút mới nói: "Vậy ngày mai liền phái người đi mua, ta không thể không có hương này."
"..." Thôi tiểu thư đóng nắp hộp lại, quay người bĩu môi dấm dẳng: "Bạc của chúng ta sắp dùng hết rồi mà ngài còn muốn mua hương liệu quý như vậy! Ngài muốn hưởng thụ cũng đừng tiêu tiền của mình, có bản lĩnh thì kêu hắn đưa cho ngài."
Thôi phu nhân nhíu mày, có chút không kiên nhẫn: "Ngươi là một nữ hài tử, có thể đừng há mồm ngậm miệng là nhắc đến tiền hay không? Thật là tục khí!"
"Ta tục khí? Nương, đừng nói chuyện gì khác, cứ nhìn hộp hương này của ngài, sau khi cha qua đời còn không phải ta dùng một cây trâm vàng nãi nãi để lại cho ta mà đổi lấy sao? Thời điểm dùng trâm vàng của ta để đổi hương liệu, tại sao ngài không nói ta tục khí?" Thôi tiểu thư coi thường nhất là dáng vẻ làm bộ làm tịch của mẫu thân nhà mình, rõ ràng là không có tiền, nghèo mà còn thích phô trương làm ra vẻ quý phái, một bộ "không dính khói lửa phàm tục".
Thôi phu nhân thật sự không kiên nhẫn cùng người khác nói những việc này, thanh âm lạnh lẽo mắng Thôi tiểu thư: "Tục tằng! Đi ra ngoài, đừng làm bẩn hương thơm này của ta."
Thôi tiểu thư cũng không muốn cùng mẫu thân nói nhiều, duỗi tay ở trước mũi phẩy vài cái, sau đó mới đi vào nội gian lặng lẽ đem tiền mình dành dụm cùng vốn riêng đi giấu thật kỹ. Chiếu theo cách tiêu xài hoang phí như vậy của mẫu thân, chắc chắn không cần bao lâu thì mẫu thân sẽ tiêu hết tiền bạc trong nhà, đến lúc đó khẳng định sẽ động tâm tư đến vốn riêng của nàng, đặc biệt là những kim thoa trâm bạc gì đó -- hiện giờ nàng đang trong lúc hiếu kỳ nên cũng không thể đeo trang sức, rất có thể sẽ bị mẫu thân cầm đi đổi hương liệu. Thôi tiểu thư cũng không thể không suy xét cho bản thân, từ sau khi phụ thân qua đời hai mẫu nữ ở biên quan đều sắp thu không đủ chi, càng đừng nói là ở nơi mắc mỏ như kinh thành. Chờ đến khi mẫu thân tiêu xài toàn bộ số bạc trong nhà, tương lai căn bản không có khả năng sẽ trợ cấp của hồi môn cho nàng. Thôi tiểu thư đương nhiên muốn tự mình dành dụm một ít của hồi môn, miễn cho đến lúc gả cho người còn phải cùng nhau "uống gió Tây Bắc".
Hai cái bà tử cầm bạc, thực mau liền từ phòng bếp trở lại, nguyên liệu nấu ăn thật là tươi mới, gà nhìn giống như mới vừa giết xong, da thịt còn dính huyết. Thôi phu nhân ra tới nhìn nhìn cũng cảm thấy thực vừa lòng, liền sai bà tử đem nguyên liệu nấu ăn xuống phòng bếp nhỏ.
Thôi phu nhân sở hữu một tay nghề rất tuyệt, đó chính là hầm canh, có thể nói là đệ nhất.
Sau một hồi bận rộn, một nồi canh gà thơm ngào ngạt hợp với mùi dược vị nhàn nhạt liền dần dần lan tỏa khắp nơi, mùi thơm nức mũi. Thôi phu nhân sai bà tử canh lửa hai canh giờ hầm cho thịt gà mềm rục, sau đó đổ canh gà vào một cái ấm sành, nhìn nhìn bên ngoài canh giờ. Màn trời đã buông xuống, lúc này Lâu Chiến nhất định đã từ bên ngoài trở lại chủ viện, hiện tại đi cầu kiến chắc chắn có thể đi vào. Chỉ cần để mình và Lâu Chiến đơn độc ở chung một thời gian, Thôi phu nhân rất có tự tin Lâu Chiến sẽ không cự tuyệt mình.
Chỉ là Lê lạc cư cách chủ viện thật sự quá xa, Thôi phu nhân sợ canh gà nguội mất, quyết định sai bà tử mang ra một bếp lò nhỏ, đem canh gà đặt trên bếp lò đang nóng hừng hực. Sau đó Thôi phu nhân liền thay đổi bộ xiêm y đặc biệt bó sát lấy người với nịt eo siết chặt, ngạo nghễ ngẩng cao đầu một đường đi về hướng chủ viện.
Đi đến cửa chủ viện Thôi phu nhân đang muốn lướt qua gã thủ vệ đi thẳng vào nhưng bị ngăn lại. Thôi phu nhân nhíu mày cao ngạo ra lệnh: "Đi vào thông truyền một tiếng cho Quốc Công, nói là ta tới."
Thủ vệ dở khóc dở cười: "Phu nhân, ngài là vị nào? Quốc Công và Công chúa đang dùng cơm, không cho người khác quấy rầy."
Thôi phu nhân nhẫn nại nói với thủ vệ: "Ta là Thôi phu nhân, ngươi chỉ cần đi vào thông báo một tiếng cho Quốc Công, ông ấy đương nhiên hội kiến ta!"
Một thủ vệ khác nhìn nhìn bếp lò phía sau, còn có bà tử mặt đang đỏ bừng, không phải bà tử bị xấu hổ gì mà là bếp lò này thật sự quá nóng...
"Phu nhân muốn đưa canh cho Công gia sao?" Lúc này một thủ vệ hình như đã hiểu ra.
Thôi phu nhân lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nhếch môi, hơi có chút phong vận. Chỉ thấy thủ vệ kia duỗi tay nói: "Nếu không ngài giao canh cho chúng ta, chúng ta thay ngài đưa vào là được."
Nói xong liền muốn tiếp nhận bếp lò trong tay bà tử. Thôi phu nhân đâu thể nào chịu, lập tức liền muốn ngăn trở, ai ngờ đẩy tới đẩy lui, nồi canh trong tay bà tử rơi bộp xuống đất. Thôi phu nhân tức khắc thất thanh kêu to, nhưng thanh âm vừa mới xuất ra khỏi miệng đã bị một thủ vệ bịt kín. Thôi phu nhân giãy giụa một hồi lâu, váy áo trên người bởi vì bó quá chặt, bên hông bèn xoẹt một tiếng.
Thủ vệ lúc này mới bỏ tay ra, Thôi phu nhân rít lên: "Ngươi là cái thá gì, dám dùng bàn tay dơ bẩn của ngươi chạm vào ta! Ngươi biết ta là ai không? Ngay cả Quốc Công của các ngươi thấy ta cũng phải lễ nhượng ba phần!"