Lời này của Quý thị đã hoàn toàn đi quá giới hạn, Tiết Thần chẳng có hứng thú gì ứng phó, cười như không cười nhìn bà ta, càng thấy tức ngực lợi hại. Lão thái quân dằn mạnh chén trà trong tay xuống bàn, giận dữ mắng: “Nói hươu nói vượn gì thế? Ngươi coi Quốc Công phủ như hậu viện nhà ngươi hay sao? Không biết cách giữ mồm giữ miệng à? Nói như thế nào cũng là gia đình Hầu phủ, vậy mà có thể mở miệng đem Hầu tiểu thư nhà mình cho người ta làm thiếp. Tố Quân, tỷ muội chúng ta xác thật đã lâu không gặp mặt, ta quý trọng tình cảm tỷ muội với ngươi. Nhưng hôm nay lời ngươi nói ra cũng đã quá phận, không chỉ gây tổn hại cho Lâu gia mà còn có Hầu gia các ngươi, cái gì mà muốn đưa Hầu tiểu thư tới làm thiếp cho Thế tử đây chứ? Các ngươi nghĩ thế nào vậy? Người nhiều dễ tiếp ứng cho nhau hả? Các ngươi muốn đẩy Hầu tiểu thư vô Lâu gia chúng ta làm gì, muốn tới lật nóc nhà của Lâu gia sao?”
Di nãi nãi bị Lão thái quân răn dạy ngây ngẩn cả người, bà ta không thể nào ngờ được, Lão thái quân luôn nói chuyện nhỏ nhẹ với muội tử lại đột nhiên nổi nóng như vậy. Sau khi lấy lại được phản ứng, di nãi nãi cẩn thận suy nghĩ về lời Lão thái quân vừa nói, sau đó mới "bừng tỉnh đại ngộ" phân bua: “Ai da, lão tỷ tỷ đừng nóng giận! Chỉ tại tức phụ của ta không biết nói chuyện, đâu có vụ muốn nhét hết tất cả Hầu tiểu thư tới đây làm thiếp chứ? Dĩ nhiên là chỉ để Thế tử chọn một đứa hắn thích nhất mà thôi, ý của nàng chính là, nếu Thế tử muốn thì chọn thêm vài đứa cũng không thành vấn đề. Mục đích chính là thay Thiếu phu nhân chia sẻ vấn đề nhi tử nối dõi, đỡ phải để Thiếu phu nhân một mình gánh vác trách nhiệm nặng nề, nàng...”
Di nãi nãi còn chưa nói xong thì Lão thái quân đã cắt ngang: “Được rồi được rồi, càng nói càng thái quá, ta thấy sau này không có việc gì thì ngươi cũng đừng tới Quốc Công phủ la cà.”
Lời nói của Lão thái quân làm di nãi nãi sững sờ, sau một lúc lâu mới phản ứng lại bèn chất vấn: “Lão tỷ tỷ, đây là vì chuyện gì thế? Ta, ta bất quá là đề xuất một chút ý kiến mà thôi. Hơn nữa, Thiếu phu nhân nhập môn ba năm vô tử cũng là sự thật, cho dù ta không nói thì người khác cũng sẽ nói, tội danh vô tử này đã đủ lý do để hưu thê. Ta đây cũng suy xét cho Thiếu phu nhân mới đề nghị như vậy, nếu không, Hầu tiểu thư chân chính của Hầu phủ chúng ta đâu thể nào chịu làm thiếp chứ?”
“Thôi thôi, ngươi đừng nói nữa, ngươi không biết ngượng thì ta cũng thấy xấu hổ giùm ngươi. Ngươi vẫn còn biết đó là Hầu gia tiểu thư của các ngươi à? Nếu không thể giáo dưỡng cho tốt, cần gì sinh nhiều như vậy làm gì? Sinh ra để cho đi làm thiếp nhà người ta hay sao? Quả thực vớ vẩn.”
Lời này của Lão thái quân thật sự rất nặng, bất quá, đối với loại người như di nãi nãi đã có ý tưởng kiểu này trong đầu, đây thật là phương pháp tốt nhất, không lưu tình chút nào chọc thủng hiện thực, làm bà ta không thể nào giả bộ được nữa.
Quả nhiên di nãi nãi nghe Lão thái quân nói xong liền nổi giận: “Lão tỷ tỷ, ta kính nể ngài là tỷ tỷ, tại sao ngài có thể nói chuyện không lưu tình như vậy? Ta bất quá chỉ muốn cùng Quốc Công phủ thân càng thêm thân. Hầu gia chúng ta nhiều năm như vậy không ở kinh thành, coi bộ ngài căn bản không biết gì về Hầu gia. Trong Hầu phủ chúng ta nhiều tiểu thư thì có vấn đề gì chứ? Đứa nào cũng xinh đẹp hiền thục, không giống một số người sinh không ra hài tử mà nhất định chiếm vị trí chính thê không bỏ, còn quản thúc nam nhân không được nạp thiếp. Lão tỷ tỷ, không phải ta nói, tuy rằng ta trở về không bao lâu, vậy mà ở bên ngoài đã nghe không ít về vụ tôn tức nhi của ngài là ác phụ, ghen tị không cho nam nhân nạp thiếp. Hầu tiểu thư chúng ta chỉ tùy tiện điểm danh một đứa cũng vẫn hơn nàng ta nhiều. Ngài chưa nhìn thấy nên không biết, hôm nào ta đem tiểu thư trong phủ chúng ta lại đây cho ngài ngắm một chút, Thế tử nhìn thấy mà không động tâm thì ngài cứ tính lên đầu ta.”
Lão thái quân bị những lời này của di nãi nãi làm cho tức đến nỗi suýt ngã ngửa, thật là hối hận vì sao mấy ngày nay qua lại gần gũi làm chi, nuôi mập lá gan muội tử này để gấp gáp đến chọc tức chết mình.
“Ngươi đang tính toán buôn bán tiểu thư nhà ngươi hay sao? Ngươi cũng là một Hầu phu nhân đàng hoàng, loại lời nói không cần liêm sỉ như vậy mà sao có thể tuôn ra khỏi miệng? Mang tiểu thư đến cho Thế tử chọn? Định coi Hầu gia các ngươi thành cái giống gì? Làm người phải biết tự trọng rồi sau đó mới được người tôn trọng, bản thân các ngươi còn coi rẻ tiểu thư nhà mình như vậy, còn trông cậy vào người khác nâng niu hay sao?”
Đã bao nhiêu năm qua Lão thái quân đã không tức giận đến mức như vậy. Nhưng cố tình người này là muội tử ruột thịt của bà, cũng là người bà mời tới chơi, lúc này bà có tức cũng không có cách gì phân trần với người khác, duy nhất chỉ có thể oán chính bản thân không tìm hiểu rõ ràng nhân phẩm của muội tử này.
“Lão tỷ tỷ, vì sao ngài không hiểu ý tứ của ta? Ngài đừng nóng giận, ta chỉ hảo tâm tới chia sẻ với ngài chứ không phải đến gây chuyện làm ngài tức giận. Hôm nay chúng ta liền đi trước, ngày khác lại đến thăm ngài. Những gì ta nói nãy giờ ngài hãy bình tĩnh mà suy xét, loại tức phụ nhi sinh không ra hài tử thật sự không thể lưu lại, cứ níu kéo thì đến cuối cùng chỉ tổn hại dòng dõi của Lâu gia mà thôi! Nàng ta...”
Di nãi nãi còn chưa nói xong, Tiết Thần liền thật sự nhịn không được sự ghê tởm trong lòng, nghiêng qua bên cạnh nôn khan một trận. Nhưng vì buổi sáng cũng chưa ăn chút gì nên trong bụng trống trơn, cho dù không nôn ra được nhưng thật cũng muốn mạng, khó chịu đến nỗi hốc mắt cũng ướt át.
Lão thái quân thấy thế, vội vàng đi qua nâng nàng dậy, tự mình vỗ lưng thuận khí cho nàng: “Thần tỷ nhi ngoan, đừng tức giận, để ta bảo các nàng đi ngay. Lão thái quân biết con tốt nhất.”
Một cơn buồn nôn tiếp theo lại ập tới khiến Tiết Thần không cách gì đáp lại. Lão thái quân vừa vỗ lưng nàng vừa nói: “Con bị làm sao vậy? Hôm qua còn khỏe lắm mà, không phải ăn đồ hư gì chứ?”
Hạ Châu đúng lúc tiến lên nói: “Hồi bẩm Lão thái quân, Thiếu phu nhân đã buồn nôn mấy ngày nay rồi, đồ ăn cũng không nuốt trôi. Buổi sáng hôm nay lại chưa ăn gì hết đã chạy lại đây. Có lẽ là bị thương tì vị cũng nói không chừng.”
Lão thái quân rũ mắt nhìn nhìn Tiết Thần, lại nhìn nhìn Hạ Châu. Di nãi nãi và Quý thị liếc nhau, tiến lên lạnh nhạt nói: “Ủa, lúc nãy mới ở chỗ này nói Thiếu phu nhân hoài thai không được, như thế nào lại có triệu chứng nhanh như vậy?”
Ngụ ý chính là muốn nói Tiết Thần cố ý giả nôn, làm bộ như đã mang thai. Lão thái quân trừng mắt lườm bọn họ một cái, liền đưa mắt ra hiệu cho Kim ma ma. Kim ma ma liền mang theo mấy nha hoàn tiến vào, thỉnh di nãi nãi và Quý thị ra ngoài.
Quý thị đi đến ngạch cửa còn không quên quay đầu lại nhìn Tiết Thần một cái rồi bĩu môi cười lạnh, thầm nghĩ đúng là giỏi giả bộ, chính mình sinh không ra còn muốn diễn kịch cho bọn họ xem. Hừ, cái đồ đố phụ không biết xấu hổ!
Edited by Bà CòmBị Kim ma ma tự mình đưa ra đại môn của Quốc Công phủ, Quý thị và di nãi nãi ngồi chung một chiếc xe ngựa. Trong xe di nãi nãi còn có chút hoài nghi hỏi Quý thị: “Ngươi nói xem, sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Chúng ta vừa bảo nàng nạp thiếp cho Thế tử là nàng liền có thai ngay?”
Quý thị bĩu môi: “Làm gì có, tức phụ thấy chín phần mười là giả bộ. Ngài không nhận ra nàng phun nửa ngày cũng chưa nhổ ra được chút gì sao? Trong phủ chúng ta người hoài thai bị nghén còn thiếu? Nàng còn muốn ở trước mặt chúng ta làm bộ làm tịch. Được lắm, tức phụ muốn chống mắt nhìn xem mấy tháng sau bụng nàng ta có lớn lên hay không? Nếu là lớn không nổi thì đừng trách ta ở bên ngoài làm thối thanh danh nàng ta.”
Di nãi nãi nhìn Quý thị thở dài: “Ai nha, lão tỷ tỷ kia của ta cũng thật hồ đồ, vậy mà nhìn không thấu kỹ xảo của nha đầu này, bị nàng cứ vậy mà lừa bịp hết ba năm. Cũng khổ là ta không ở kinh thành, không có ai nhắc nhở lão tỷ. Nếu vào năm Thế tử thành thân ta ở trong kinh, không chừng vị trí Thế tử phu nhân hiện tại chính là thuộc về tiểu thư Hầu gia chúng ta, còn để tới phiên Tiết Thần tới làm hay sao?”
Quý thị phụ họa: “Đúng thế, bất quá chỉ là nữ nhi của quan tam phẩm, hiện giờ nghe nói sắp lên nhị phẩm, triều đình còn không phải vì xem mặt mũi Quốc Công phủ mà đề cử hắn sao? Ngon lành gì chứ!”
Di nãi nãi cũng không phủ nhận lời nói của Quý thị, chờ xe ngựa bắt đầu hành tẩu mới như suy tư gì bàn với Quý thị: “Ai nha, áp lực trong phủ chúng ta cũng thật lớn chút, hài tử quá nhiều, nếu không gả đi mấy đứa cho người trong sạch thì chi tiêu trong nhà sắp không kham nổi. Nhìn bộ dáng Lão thái quân chắc sẽ không lập tức muốn mấy cô nương nhà chúng ta. Bất quá nếu chỉ đưa đến một hai đứa, chỉ cần ta thuyết phục thêm hẳn là không thành vấn đề. Đến lúc đó có cô nương ở Lâu gia, Lâu gia với nguồn tài lực lớn nhất định sẽ không bạc đãi các nàng, trong phủ chúng ta cũng có thể hơi chút dư dả. Chỉ cần chúng ta thành công gả cô nương vào Lâu gia, chẳng khác nào là khai hỏa quả pháo đầu tiên, các phủ khác tất nhiên sẽ tranh nhau noi theo. Chờ đến lúc người tới cửa cầu hôn không dứt, Hầu gia chúng ta mới có thể chân chính xoay người ở kinh thành.”
Thật ra lúc này An Dương Hầu thỉnh cầu được điều về kinh thành cũng bởi vì ở bên ngoài sống không nổi, người một nhà phí tổn quá lớn, chỉ bằng một nguồn bổng lộc của Hầu gia căn bản không đủ chi tiêu. Vì thế mới đem ruộng đất và tòa nhà ở biên cương bán hết để trở lại kinh thành trú ngụ trong ngôi nhà tổ trạch. Nói cho văn hoa là được kêu hồi kinh chuyển đổi công tác, thật ra là vì không trụ nổi ở biên cương. Phàm là bên ngoài còn có thể kham được, ai lại nguyện ý trở về kinh thành ở lại trong ngôi nhà tổ trạch vừa nhỏ lại vữa cũ nát chứ! Một nhà vài trăm miệng ăn ở trong một tứ hợp viện, không có cách gì cho Hầu tiểu thư mỗi người một phòng, thường là phải ba bốn người ở chung một gian. Nếu không hướng ngoại giải quyết bớt người trong phủ, làm sao có thể tiếp tục sống như vậy!
“Đúng đúng đúng, Hầu tiểu thư nhà chúng ta nói thế nào cũng là xuất thân Hầu phủ đàng hoàng, chỉ cần Lâu gia chịu cưới tiểu thư nhà ta, nhà khác nhất định sẽ xem trọng chúng ta liếc mắt một cái. Đến lúc đó chúng ta ở trước mặt các quý phu nhân trong kinh thành cũng có thể ngẩng đầu. Ngài không biết đâu, thời điểm chúng ta mới vừa hồi kinh, những phu nhân đó nghe nói ngài là muội tử ruột thịt của Lâu gia Lão thái quân bèn nịnh bợ chúng ta không ngớt. Sau một thời gian chỉ vì Lâu gia cũng không trợ giúp gì cho chúng ta, cùng lắm chỉ thưởng một chút kim đậu cho bọn tiểu bối, lấy về cũng không chi tiêu được mấy ngày. Dần dà, chúng ta không có trang sức xiêm y theo thời, những cặp mắt danh lợi của đám phu nhân kia liền chê cười sau lưng chúng ta.” Giọng điệu Quý thị mang đầy căm phẫn, biểu tình trên mặt thay đổi xoành xoạch, giống như trước mắt chính là đám phu nhân chê cười Hầu gia bọn họ, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi thập phần đúng chỗ.
Làm sao di nãi nãi lại không biết tức phụ muốn ám chỉ chuyện gì, thở dài than: “Ai nha, cũng tại ta quá coi trọng thể diện, nếu ta có thể buông xuống mặt mũi một chút mở miệng than khổ đối với Lão thái quân tỷ tỷ, chắc hẳn lão tỷ cũng sẽ không mặc kệ.”
Quý thị lại không tán đồng: “Ngàn vạn lần không thể đâu nha. Lão phu nhân ngài thử nghĩ xem, nếu ngài mở miệng xin xỏ thì Lão thái quân sẽ coi chúng ta là loại người nào? Cũng không cần Lão thái quân tạm thời cấp mấy lượng bạc, cái chúng ta cần chính là đại sự. Ít nhất cơ hội để ngài mở miệng không thể dùng trên vấn đề muốn tiền bạc, nếu đã phải mở miệng thì hãy xin Lão thái quân giúp đỡ mấy chức quan. Ca nhi trong phủ chúng ta cũng nhiều, nếu tất cả đều được làm quan, vậy khi đó Hầu gia chúng ta mới gọi là "quang tông diệu tổ". Đến lúc đó còn sợ không có tiền vào cửa? Tóm lại, ngài không thể tự đánh rớt giá trị bản thân khiến Lão thái quân xem thường, coi ngài như kẻ ăn mày mà tống cổ đi.”
Di nãi nãi cũng rất tán đồng suy nghĩ của tức phụ, gật đầu nói: “Ngươi nói đúng, đòi tiền xác thật quá hạ giá, nếu muốn ta mở miệng, vậy muốn vài thứ có thể sinh tiền. Đúng rồi, ta nghe nói phần lớn sản nghiệp Lâu gia đều nắm trong tay Tiết Thần, trên tay nàng ta có rất nhiều cửa hàng. Ta nghe Tín Quốc Công phu nhân nói qua, nha đầu Tiết Thần kia rất lợi hại, tuổi còn trẻ mà ở kinh thành đã sở hữu rất nhiều cửa tiệm lớn nhỏ. Ngươi nói xem, nếu ta lại đến xin Lão thái quân mấy cửa hàng để kinh doanh, vậy đâu tính là hạ giá, vừa lúc có thể thu tiền lời cải thiện cuộc sống trong phủ. Ngươi không biết, mấy ngày nay đám hậu bối đều loạn cả lên, cửa ải cuối năm đến rồi, phải may đồ mới, làm trang sức, mua hàng tết, cái gì cũng cần tiền. Nếu có mấy cửa hàng ứng phó vậy có thể đỡ hơn chút.”
Quý thị ngẫm nghĩ rồi nói: “Đúng vậy, sắp đến cuối năm rồi. Được lắm, nếu không lần tới mẫu thân ngài liền đưa ra vấn đề này với Lão thái quân, tốt nhất hỏi xin loại cửa hàng trang phục hay cửa hàng trang sức, loại cửa hàng này kiếm tiền dễ nhất, nếu không kinh doanh mà bán đi cũng lấy về được một số tiền lớn. Không thôi muốn một hai gian tửu lầu chơi chơi cũng được, lần trước Lực ca nhi còn muốn xin bạc để góp vốn cùng bằng hữu khai trương tửu lầu. Xin được tửu lầu liền cho hắn kinh doanh, thân mẫu hắn chết sớm, hắn thân cận với chúng ta nhất.”
“...”
Một đường kế tiếp, bà tức hai người bèn thương lượng muốn xin Lâu gia mấy gian cửa hàng nào; sau khi tới tay thì một năm thu lời bao nhiêu; có tiền lời đó thì có thể mua được bao nhiêu chức quan; trong nhà sẽ có thể cải thiện hơn đến độ nào, vân vân... Toàn bộ quãng đường đều bàn luận vô cùng hoà thuận vui vẻ, làm giống như các cửa hàng, tiền bạc và chức quan đều đã tới tay.
Bà tức Hầu gia cũng đã lâu không trò chuyện vui vẻ như vậy. Khi còn ở biên quan, tuy rằng An Dương Hầu mang cái danh Hầu gia, chính là trong tay không quyền không bạc, ngay cả hương thân địa phương cũng không muốn qua lại với ông ta, một đám giống như khỉ thành tinh, ngay cả muốn vay tiền cũng không chịu nể tình. An Dương Hầu ở biên quan không hề có chút thể diện nào, lúc này mới móc nối quan hệ trong kinh, kiếm được một chân hồi kinh báo cáo công tác. Bởi vì trở về quá gấp nên căn bản không còn chức vị gì tốt lưu trữ, chỉ ở Lại Bộ xin được một chức ngũ phẩm nhàn tản, không quyền không thế. Nhưng hỡi ôi cuộc sống ở kinh thành lại còn khổ sở hơn so với biên quan -- ở biên quan mặc kệ thế nào thì vòng quan hệ cũng chỉ có bấy nhiêu, phụ nhân lui tới với nhau tuy rằng cũng là thái thái nhà quan, nhưng ăn mặc chi phí cũng không khác nhau lắm, không có gì đặc biệt tốt; nhưng kinh thành thì không giống như vậy, đập vào mắt tất cả đều là thái thái nhà đại quan nhất phẩm nhị phẩm, ăn mặc chi phí tuy nói không bằng được Hoàng cung nhưng ít nhất đều là "cẩm y ngọc thực", đồ nào lấy ra cũng phải xem lai lịch mua ở tiệm nổi danh nào, danh nhân nào chế tác? Vừa ra khỏi miệng chính là phỉ thúy này của ta thế này thế kia, người khác liền khoe mã não của ta cũng thế này thế nọ... Sau đó liền tới hỏi thăm phu nhân của An Dương Hầu phủ, đều nói các nàng ở biên quan làm Hầu tước thì trong nhà nhất định là núi vàng núi bạc, tất cả đều nâng các nàng lên cao như vậy, làm các nàng đều ngượng ngùng nếu phải thú nhận thật ra các nàng chẳng có gì hết. Để không mất mặt mũi, dạo này Quý thị phải phái người đến xưởng lưu li mua chút hàng giả trở về, chỉ vì để khi giao tế với các thái thái nhà đại quan thì có thể lấy ra khoe khoang một chút -- giá cả không cần phải nói quá cao, bởi vì như vậy sẽ khiến người lấy qua truyền tay xem, người khác mà thấy liền lòi ra ngay; mà giá cả lại không thể nói quá thấp, nếu giá quá thấp thì người ta càng thêm coi thường. Cho nên mỗi lần tham dự tụ hội kiểu này, Quý thị đều lo lắng nơm nớp đề phòng bị người ta chọc thủng ngay tại chỗ.
Nếu lão phu nhân có thể xin được mấy gian cửa hàng, trong tay Quý thị có tiền thì nhất định phải mua mấy thứ bảo bối sáng mù tròng mắt mọi người để khoe khoang một phen cho thỏa thích mới được. Suy nghĩ đến đó, Quý thị liền nhịn không được trong lòng hưng phấn dạt dào.