[Phần 1] Tỏa Sáng Cho Chàng

chương 189

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuy Dương Trưởng Công chúa đang để Thiền Oánh nhuộm móng tay cho bà, đột nhiên nghe thấy bên ngoài ồn ào. Mấy thủ vệ gác cổng vội vàng chạy tới ngoại viện quỳ xuống bẩm báo: "Trưởng Công chúa, Thanh Dương Công chúa giá lâm, chúng nô tài ngăn cản không được!"

Thiền Oánh vội vàng lau hai bàn tay cho Trưởng Công chúa, đặt nước nhuộm móng tay dư lại sang một bên. Trưởng Công chúa đi ra ngoài hỏi: "Sao lại thế này?"

Lúc bà chưa kịp phản ứng liền nghe thấy ngoài cổng thùy hoa có một thanh âm truyền tới: "Trí nhớ Đại tỷ sao vậy, ngay cả ta mà cũng không nhớ rõ hay sao?"

Theo thanh âm đi vào là một phụ nhân mặc váy màu xanh lá mang giày thêu màu xanh ngọc, hướng lên trên nhìn thì thấy Thanh Dương Công chúa một thân phục sức hoa lệ, mặt trét phấn thật dày nhưng vẫn không thể che dấu được nét mỏi mệt và tiều tụy. Trước nay Thanh Dương Công chúa đều không tin vào cái gì gọi là bảo dưỡng, luôn sống rất phóng túng, cho nên dung mạo thoạt nhìn giống như đã hơn bốn mươi tuổi. Ngược lại là Trưởng Công chúa lớn tuổi hơn thì vẫn như thiếu nữ hai mươi mang nét thanh xuân động lòng người.

Thanh Dương Công chúa thầm hận ở trong lòng, mỗi thấy Tuy Dương thì lại hận thêm nhiều một chút. Lúc trước chẳng phải nàng ta dựa vào gương mặt này để được phụ hoàng sủng ái hay sao, chỉ hôn nàng ta gả cho Lâu Chiến, nửa đời người đều đươc nam nhân kia sủng ái. Nàng ta nào đâu hiểu được nỗi đau khổ của mình, ngàn chọn vạn tuyển được một nam nhân tuấn tiếu, ai ngờ lại là "cái gối thêu hoa", mà còn là "cái gối thêu hoa" không biết liêm sỉ vong ân phụ nghĩa. đừng nói là so với Lâu Chiến, cho dù so với phu quân nhà bình thường cũng không bằng.

Thanh Dương Công chúa lạnh mặt đi vào, phía sau đi theo vài nha hoàn, khí thế bức người. Thủ vệ của Vệ Quốc Công phủ biết thân phận của bà ta nên không dám đụng vào, chỉ có thể bao vây bọn họ không để bà ta đi qua va chạm Trưởng Công chúa.

Trưởng Công chúa cũng bị sửng sốt, thật sự đã lâu bà không gặp muội tử này. Vốn dĩ quan hệ giữa hai người đã có sự hiểu ý ngầm -- chỉ cần không gây chuyện thì hai người cho dù có gặp mặt cũng làm như không thấy, thật ra cũng không thể suốt ngày khắc khẩu làm tổn hại mặt mũi của Hoàng gia.

Mà kiểu "giơ đuốc cầm gậy" tìm tới cửa như vậy, cho dù thời điểm hai người giao phong chính diện cũng chưa từng xảy ra.

Trưởng Công chúa vốn tính tốt bèn chào hỏi: "Hóa ra là Thanh Dương à, hôm nay sao muội lại rảnh rỗi tới chỗ của ta thế?"

Thanh Dương Công chúa không muốn nói lời khách sáo, hừ lạnh một tiếng rồi lên án ngay: "Vì sao ta tới à? Chẳng lẽ Trưởng Công chúa không biết hả? Chính mình làm chuyện gì thì phải tự hiểu rõ!"

Trưởng Công chúa có chút khó hiểu, nhưng cũng minh bạch Thanh Dương này tìm tới là không có ý tốt, không khỏi bị khí thế của muội tử làm cho giật mình lui về phía sau hai bước. Thiền Oánh lập tức liền chặn trước người Trưởng Công chúa tạo thành một tấm chắn giữa bà và Thanh Dương Công chúa, cũng làm cho Thanh Dương Công chúa không thể tới gần Trưởng Công chúa nhà mình. Lúc nãy nàng đã kêu Thiền Hương đi mời Thiếu phu nhân lại đây, nhưng ngay lúc này nàng nhất định phải bảo vệ cho Trưởng Công chúa mới được.

"Thanh Dương muội đang nói gì thế? Ta làm gì mà phải để cho muội hung hãn tìm tới cửa như vậy?"

Trưởng Công chúa cũng có chút chán ngán, xưa nay bất kỳ bà nói cái gì hay làm cái gì, muội muội này đều sẽ trưng ra một cổ địch ý không thể hiểu được, thật giống như bà cướp thứ gì của nàng ta hoặc là thiếu nàng ta rất nhiều tiền. Giống như hôm nay đùng đùng tức giận chạy lại đây, còn hỏi một câu không rõ ràng như vậy, căn bản không biết nàng ta suy nghĩ cái gì.

"Hừ, đừng làm bộ làm tịch! Sách Na có phải ở trong phủ ngươi hay không? Bộ ngươi không biết Sách Na là do ta kêu đến phủ ổn thai cho tức phụ của ta hay sao? Vậy mà còn đoạt người về đây, hôm nay ta đến chính là mang Sách Na trở về."

Nghe Thanh Dương Công chúa nói vậy khiến Trưởng Công chúa cũng cảm thấy "dở khóc dở cười": "Muội muội hiểu lầm rồi, nữ quan Sách Na là do ta mời từ trong cung ra, Nội Vụ Phủ cũng đã được thông báo. Ta đây danh chính ngôn thuận đem Sách Na hồi phủ, tại sao lại nói thành cướp đoạt?"

"Nói bậy! Rõ ràng chính là ta mời trước, ngày ấy bất quá là ta cho nàng hồi cung vài hôm, vậy mà đã bị ngươi "chui chỗ trống". Hừ, chuyện khác ta cũng không cần giải thích nhiều, mau đem người giao ra đây, nếu không cũng đừng trách ta đại náo Quốc Công phủ!"

Hai người ở bên này cãi nhau qua lại, Trưởng Công chúa tuy mềm yếu nhưng cũng sẽ không cứ như vậy phải chịu nhường ra người mà tức phụ mình đang cần, Thanh Dương Công chúa tuy rằng cường thế nhưng cũng không cách gì tới gần Trưởng Công chúa nửa bước. Vây chung quanh Trưởng Công chúa đều là thủ vệ của Quốc Công phủ, đứng chắn trước người lại là một thị tỳ cận thân biết võ công, Thanh Dương Công chúa chỉ có thể cãi nhau, đâu dám thật sự động thủ.

Edited by Bà CòmTiết Thần đang ở trên đệm làm động tác uốn người nữ quan Sách Na vừa dạy, có chút khó khăn, nữ quan Sách Na đang đứng phía sau hơi bẻ người chỉnh lại tư thế cho nàng. Đang lúc sắp làm đúng động tác thì đầu kia nhà thuỷ tạ truyền đến một tiếng kinh hô: "Thiếu phu nhân, không tốt, không tốt!"

Chạy tới là thị tỳ Thiền Hương bên người Trưởng Công chúa, Thiền Hương và Thiền Oánh là tỷ muội, hai người từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh Trưởng Công chúa. Sách Na đỡ Tiết Thần từ đệm đứng lên, Tiết Thần phưỡn bụng, tiếp nhận khăn vải bông Hạ Châu đưa tới lau mồ hôi giữa trán. Sau khi luyện một canh giờ quả nhiên toàn thân đều thoải mái hơn.

Thiền Hương xuyên qua hành lang cửu khúc, chạy đến trước mặt Tiết Thần liền quỳ xuống: "Thiếu phu nhân mau theo nô tỳ đến Kình Thương viện đi! Thanh Dương Công chúa tới cửa "bới lông tìm vết", trong phủ không ai dám động tới bà ta, cũng không biết có làm bị thương Trưởng Công chúa hay không?"

Tiết Thần vừa nghe liền hỏi: "Làm sao Thanh Dương Công chúa lại vào được? Không ai cản bà ta sao?"

Đưa khăn vải bông cho Hạ Châu, Tiết Thần xoay bả vai dãn gân cốt, chỉ nghe Thiền Hương trả lời: "Bà ta là Công chúa mà, đâu ai dám ngăn cản bà ra. Muốn đụng tới bà ta một chút thì đều là tội lớn chém đầu. Quốc Công và Thế tử đều không ở trong phủ, chỉ có thể tới thỉnh Thiếu phu nhân mà thôi."

Tiết Thần đã mặc xong ngoại y, cởi ra đồ buộc đầu để dễ dàng hoạt động, sửa lại búi tóc ngọa mã kế, liền mang theo Hạ Châu và Tô Uyển cùng đoàn hộ vệ của Thương Lan uyển đi về hướng Kình Thương viện.

Trưởng Công Chúa sắp bị Thanh Dương Công chúa bức cho bại lui. Thanh Dương Công chúa nói chuyện hùng hổ doạ người không lưu lại đường sống, đúng lúc Trưởng Công chúa sắp chống đỡ không nổi thì rốt cuộc cứu tinh đã tới.

Tiết Thần đi vào thanh thế rất to lớn, hai nha hoàn cộng thêm mười mấy hộ vệ, cầm đầu đội hộ vệ là một người dung mạo bình thường nhưng thân hình cao lớn khổng lồ cơ bắp cuồn cuộn, vừa nhìn là đã biết khó đối phó.

Thanh Dương Công chúa đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tiết Thần, ánh mắt lướt thoáng qua cái thúng úp trên bụng nàng liền biết ngay thân phận của nàng -- đây chính là đích trưởng tức của Vệ Quốc Công phủ, một nữ nhân may mắn khiến người giận sôi.

Tiết Thần đi đến trước mặt Trưởng Công chúa hành lễ: "Mẫu thân, tức nhi không biết có khách quý tới cửa nên đã tới chậm, thỉnh mẫu thân thứ lỗi." Xoay người lại nhìn Thanh Dương Công chúa, thản nhiên hào phóng uốn gối thi lễ rồi tiếp tục nói: "Gặp qua Nhị di."

Thanh Dương Công chúa nhíu mày: "Hừ, ai là a di của ngươi! Thật đúng là không quy củ! Ngay cả phong hào của ta là gì mà cũng không biết hay sao?"

Đối với Trưởng Công chúa mà Thanh Dương Công chúa còn dám bức bách huống chi là đối mặt với nha đầu Tiết Thần hỉ mũi chưa sạch, bởi vậy nói chuyện dĩ nhiên càng không khách khí. Dù sao mình là Công chúa, nơi này người duy nhất có tư cách đuổi mình đi hoặc chạm vào người mình cũng chỉ có một mình Tuy Dương, nhưng Tuy Dương tính tình mềm như đậu hủ, gặp chuyện cũng chỉ biết khóc, bảo nàng ta phải cường ngạnh thì quả thực còn khó hơn so với lên trời.

Tiết Thần thong dong cười: "Ta tự nhiên biết phong hào của Nhị di, chẳng qua nghĩ rằng chúng ta là người một nhà thì kêu a di cho có vẻ thân thiết hơn chút, bất quá nếu a di không thích thì ta liền kêu Thanh Dương Công chúa là xong."

"Hừ." Lạnh lùng ra lệnh: "Mệt ngươi còn biết ta là ai, vậy còn không mau mau quỳ xuống hành lễ?"

Tiết Thần lại cười: "Đã thi lễ xong! Ta kính ngài là trưởng bối, tôn xưng ngài một tiếng Thanh Dương Công chúa, nhưng luận thân phận thì ta cũng chưa chắc thấp hơn ngài. Ta là triều đình thân phong nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, nếu làm giống như nô tỳ hành đại lễ cho nhị phẩm Thanh Dương Công chúa, thật sự là vi phạm tổ chế và quy củ. Thỉnh Thanh Dương Công chúa thông cảm!"

Bởi vì vị đăng cơ chính là huynh trưởng ruột thịt của Trưởng Công chúa, cho nên chỉ có Trưởng Công chúa là được nhất phẩm, các Công chúa không phải dòng chính đều chỉ là nhị phẩm, đây đã là quy lệ khỏi cần tranh cãi.

Thanh Dương Công chúa chưa bao giờ gặp qua người nào dám có gan cười nhạo phẩm cấp của bà ta. Ngày thường bà ta đâu phải chưa thấy qua những cáo mệnh phu nhân, nhưng mặc kệ bọn họ là cấp bậc gì thì ai thấy Công chúa mà lại không phải cung kính hành lễ? Không cần biết phẩm cấp, chỉ vì thân phận là Công chúa Hoàng gia thì cũng nên được như thế.

Đang muốn dạy dỗ Tiết Thần một trận, lại nghe Tiết Thần "vân đạm phong khinh" hỏi thẳng: "Không biết Công chúa tới cửa là vì chuyện gì? Nếu là có việc liền mời nói ra; nếu không có việc gì vậy thỉnh quay về. Bà mẫu của ta rất không thích ngài, chuyện này người "băng tuyết thông minh" như ngài chắc cũng đã nhìn ra. Vẫn nên mau chóng nói ra mục đích đến đây, nói xong thì xin mời nhanh nhanh ra về, không cần cứ ở lì chỗ này làm phiền người ta không phải sao?"

"Ngươi, ngươi quả thực làm càn! Được, ta cũng không thèm so đo với ngươi chuyện này! Mục đích hôm nay ta tới đã nói qua với bà mẫu ngươi, ta đây là tới đòi người. Trong bụng ngươi đang mang cục vàng, chẳng lẽ trong bụng tức phụ của ta là sắt vụn hay sao? Ngươi mau chóng giao Sách Na ra đây! Ta..."

Tiết Thần không chờ bà ta nói xong liền tiếp nhận câu chuyện, đanh đá không thua ai: "Công chúa cũng thật buồn cười, cái gì mà gọi là cục vàng với cục sắt đây chứ? Ngài muốn coi thường tức phụ của mình thì cũng không nên dùng cách nói như vậy, nếu nhi tử của ngài nghe được giọt máu của hắn biến thành cục sắt thì sẽ thương tâm đến độ nào? Còn vấn đề liên quan đến nữ quan Sách Na, ta cảm thấy bà ta hầu hạ tốt vô cùng, không muốn nhường bà ta cho tức phụ của ngài. Thật ngượng ngùng, mời ngài trở về đi! Nếu ngài cảm thấy Quốc Công phủ chúng ta ỷ thế hiếp người đoạt nữ quan trong phủ ngài, vậy ngài cứ tự nhiên đi vào cung mà cáo trạng. Nếu Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương phán Quốc Công phủ chúng ta làm sai, khi đó ta chắc chắn tự mình đem người đưa đến phủ Công chúa bồi tội."

Thanh Dương Công chúa thật sự bị chọc giận muốn điên rồi, bà ta chưa từng gặp được người nào càn quấy "dầu muối không ăn" như vậy. Nha đầu này chẳng những không e ngại thân phận của bà ta còn chưa tính, đã vậy thái độ còn kiêu ngạo đến thế, quả thực cũng giống như bà mẫu, bị nam nhân sủng hư mất rồi! Thanh Dương Công chúa giơ tay lên muốn thưởng cho Tiết Thần một cái tát, dù sao có đánh nha đầu này thì cùng lắm là bị Hoàng Thượng răn dạy vài câu. Nói gì bà cũng là muội muội của Hoàng Thượng, dù bị răn dạy cũng sẽ có mức độ nên không có gì cần lo nhiều, bèn muốn giáng tay vào mặt Tiết Thần.

Không ngờ Tiết Thần vậy mà không sợ, không chỉ không né tránh mà còn thản nhiên vọt tới trước mặt Thanh Dương Công chúa, một tay chống eo phưỡn bụng về phía trước lạnh lùng thách thức: "Công chúa muốn đánh đích trưởng tôn của Quốc Công phủ chúng ta hay sao? Còn biết Vương pháp là gì không vậy? Mang thân phận Công chúa tôn quý mà lại kiêu ngạo ương ngạnh, dám ẩu đả nhất phẩm cáo mệnh phu nhân đang mang thai, ta cũng không tin trong thiên hạ còn không có chỗ nào để ta đi nói rõ lí lẽ! Đánh đi! Hắn đang ở trong bụng ta nè! Có bản lĩnh thì Công chúa cứ đánh! Ta thách ngài đấy!"

Một câu "đích trưởng tôn của Quốc Công phủ" làm Thanh Dương Công chúa phải do dự, bàn tay nâng lên run nhè nhẹ, nhưng trước sau lại không buông xuống. Bà ta muốn lùi bước, cũng có chút sợ, không vì cái gì khác, chỉ bởi vì câu nói kia của Tiết Thần -- -- nàng ta đang mang trong bụng đích trưởng tôn của Quốc Công phủ. Nếu Thanh Dương Công chúa chỉ động thủ đánh Tiết Thần mà thôi, vậy thì cho dù bẩm báo lên Hoàng Thượng cũng sẽ không có việc gì, Hoàng Thượng sẽ không vì một ngoại nhân mà lôi Công chúa ra xử theo pháp luật; tuy nhiên, nếu Thanh Dương Công chúa đánh Tiết Thần đang mang thai, gây hại đến dòng giống của Quốc Công phủ, vậy thì sẽ thành một vụ án không thể nào phủi tay sạch sẽ được.

Thanh Dương Công chúa cúi đầu nhìn thoáng qua bụng bầu đang ưỡn ra của Tiết Thần, cho dù trong lòng thầm nghĩ muốn co chân đá vào cái bụng kia một cước, nhưng rốt cuộc lý trí cũng trở về trong đầu -- hôm nay bà ta tới cửa gây rối, thật ra cũng tự mình biết bản thân chẳng có một đạo lý nào; bà ta chỉ muốn thừa dịp Lâu Chiến không ở nhà bèn tới cho Tuy Dương một chút đen đủi, đã lường trước Tuy Dương cũng không dám làm gi, chỉ có thể nén giận la lối khóc lóc. Chỉ là Thanh Dương Công chúa không thể nào ngờ được Tuy Dương là người mềm mại như vậy mà lại cưới về một tức phụ vừa đanh đá lại vừa không biết sợ. Hôm nay nàng ta còn dám dùng bụng bầu ra uy hiếp, chính là liệu định mình không dám xuống tay với bụng của nàng ta...

Thanh Dương Công chúa không thể không thừa nhận, Tiết Thần đã liệu định rất đích xác, bà ta thật không dám ra tay! Bà ta không dám bởi vì bà ta không có đủ lý do để xâm nhập, đã vậy còn có thể thật sự gây ra một mâu thuẫn lớn với Quốc Công phủ không thể vãn hồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio