Sau khi Tiết Thần khai trương mấy cửa hàng, nàng phân phó mỗi cửa hàng cứ cách nửa tháng thì giao sổ sách đến, nàng sẽ căn cứ vào tình huống kinh doanh của mỗi cửa hàng mà tính toán điều chỉnh cho thích hợp, bởi vậy các cửa hàng đã từ từ đi vào quỹ đạo.
Chưởng quầy Diêu Đại của Xuân Nhiên trà lâu mới sáng sớm đã tới cầu kiến, biết Tiết Thần còn chưa thức dậy liền chủ động ngồi chờ ở phòng khách, không dám phàn nàn một chút nào. Vị Đại tiểu thư của bọn họ, tuy tuổi còn nhỏ nhưng coi bộ đã thật sự học được không ít thủ đoạn kinh doanh từ Thái thái đã quá cố, quản lý các trương mục đâu vào đó, ngay cả các lão tướng của phòng thu chi cũng phải chịu phục.
Sau khi Tiết Thần thức dậy, ăn một chén cháo đậu xanh, hai miếng bánh sơn tra, sau đó liền đi đến phòng khách để gặp mặt Diêu Đại. Diêu Đại là một nam nhân trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, bộ dáng tương đối giản dị, mặc trường sam vải thô bình thường, thấy Tiết Thần từ bên ngoài đi vào vội vàng đứng lên hành lễ với Tiết Thần.
“Diêu chưởng quầy không cần đa lễ, mời ngồi.”
Tiết Thần đối với các chưởng quầy và trang đầu đều rất tôn trọng. Từ khi tiếp nhận sản nghiệp của Lư thị, nàng lập tức tăng tiền lương của chưởng quầy và trang đầu lên gấp đôi, sau đó mới từng bước kiểm tra sổ sách cùng tình huống kinh doanh của từng cửa hàng và điền trang. Nếu nàng gặp được vấn đề chủ nhân ức hiếp đầy tớ hay kẻ cầm đầu nào "ăn cây táo, rào cây sung", nàng liền trực tiếp sa thải, điều phó chưởng quầy lên tiếp nhận chức vụ. Cho những người này lương cao, lập ra quy củ nghiêm khắc, làm đúng sẽ thưởng làm sai phạt ngay, đây là phương pháp quản lý của Tiết Thần, đơn giản nhưng rất hữu hiệu.
Vị Diêu Đại này quản lý một trà lâu ngay giữa trung tâm phố đông đúc nhất của kinh thành, mấy hôm trước đã cùng với các chưởng quầy khác theo lệ tới phủ gặp nàng. Xuân Nhiên trà lâu xem như cửa hàng nổi tiếng kinh doanh phát đạt của kinh thành, chiếm một vị trí ưu thế, ngay nơi giao lộ đông người qua lại, đã mở mười mấy năm, đến nay vẫn không có xuất hiện vấn đề gì, kinh doanh trà lâu nếu đã ổn định thì sẽ không bị ảnh hưởng bởi thị trường giao động. Hôm nay Diêu chưởng quầy đột nhiên tới tìm nàng nhất định là có nhu cầu gì khác. Tiết Thần hỏi trước: “Sớm như vậy Diêu chưởng quầy tới gặp ta, không biết là vì chuyện gì?”
Diêu Đại lúc nãy đã không dám ngồi xuống, hiện giờ nghe Tiết Thần chủ động hỏi chuyện càng thêm không dám ngồi, đứng trước mặt Tiết Thần chắp tay thi lễ nói: “Quấy rầy tiểu thư nghỉ ngơi đúng là không nên, chỉ là mấy hôm gần đây trà lâu không yên ổn, mắt thấy sắp phải nháo ra đại sự nên không thể không báo cho tiểu thư biết.”
Tiết Thần bưng chén trà đang muốn uống, nghe ông ta nói như vậy liền không uống nữa, ngẩng đầu nhìn ông ta hỏi: “Có chuyện gì Diêu chưởng quầy cứ nói.”
Tiết Thần rất có kinh nghiệm ở phương diện quản lý nhân sự, đối đãi với cấp dưới không bao giờ bủn xỉn, chỉ cần có thể giúp được bọn họ liền nhất định sẽ làm; mà tương phản, nếu có người phản bội thì trong mắt nàng sẽ chứa không được một hạt cát, nên xử trí thế nào thì nàng tuyệt đối không nương tay.
“Ba ngày trước, có người lại đó muốn bỏ ra hai trăm lượng mua trà lâu của chúng ta. Trước tiên không nói đến chuyện giá cả quá thấp, cho dù ra giá cao thuộc hạ cũng không chịu bán. Người nọ thuyết phục một hồi nhưng thuộc hạ vẫn đuổi ra. Ngày hôm sau liền có người tới trà lâu quấy phá, mới đầu thuộc hạ tưởng bọn du côn tới gây phiền, loại sự tình này xảy ra không được bình thường. Trà lâu này đã mở mười mấy năm, chỉ có năm đầu tiên trà lâu mới vừa khai trương thì phải chịu một nửa năm đối phó với những thủ đoạn tống tiền như vậy, sau khi kinh doanh một thời gian thì loại sự tình này đã chấm dứt, không ngờ bây giờ mà còn bị người đến quấy phá. Mười mấy hán tử cao lớn vạm vỡ vào trà lâu, không chịu kêu trà chỉ phá rối cưỡng chế khách nhân dời đi. Dĩ vãng gặp loại sự tình này, nếu có thể giải quyết thì cho dù đưa ra một số tiền lộ phí cũng không thành vấn đề, nhưng những người kia một bộ "dầu muối không ăn", nói cách gì cũng không chịu đi. Thuộc hạ không còn cách nào khác đành phải kêu quan sai tới. Các quan sai cùng chúng ta cũng quen thuộc, ngày thường luôn giữ quan hệ tốt nên thuộc hạ nghĩ nhóm du côn thấy quan sai tới thì thế nào cũng sẽ nể mặt. Nhưng không ngờ bọn bang hội này vênh váo tận trời, ngay cả quan sai cũng không cho vào trong mắt, liền ở trà lâu náo loạn lên. Hôm qua kẻ muốn mua trà lâu của chúng ta lại tới nữa, cho dù quan sai đứng ra nói chuyện cũng không nhượng bộ, nói thẳng nhân lúc còn sớm nên đem cửa hàng bán cho bọn họ, bọn họ có người trên cao chống lưng kêu chúng ta không thể trêu vào. Sau đó người kia liền gọi quan sai qua một bên, nói cho quan sai thân phận của hắn, quan sai vừa thấy không thể trêu vào liền bỏ đi. Những người đó vẫn luôn chắn ngay trước cửa, việc kinh doanh của chúng ta không cách gì tiếp tục. Vào tối hôm qua, thuộc hạ có đến nhà trưởng quan sai, tết vừa rồi tặng lễ vật cho nhà hắn không ít. Nhờ có quan hệ đó mà vị trưởng quan nói cho thuộc hạ biết bối cảnh của đối phương rất lợi hại, khuyên thuộc hạ trở về nói một tiếng với Đông chủ, cửa hàng này nên buông tay bán cho bọn chúng là tốt nhất, đừng để đến lúc chọc phải đại phiền toái.”
Tiết Thần nghe đến đó cũng nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Là bối cảnh gì, có bao lớn phiền toái?”
Diêu Đại nghĩ ngợi một chút rồi quyết định không che giấu, thoáng tiến lên nửa bước nhỏ giọng nói với Tiết Thần: “Nghe nói người nọ có liên quan tới Hoàng gia, không biết là thân phận gì, chỉ nói có hậu thuẫn rất lớn. Tiểu thư, ngài tính xem người kia phải đối phó thế nào?”
Tiết Thần hừ lạnh một tiếng: “Hai trăm lượng? Cũng mệt hắn nói ra miệng, chỉ bằng một câu Hoàng thân mà phải khiến cho chúng ta bán rẻ cửa hàng lâu đời mười mấy năm, không khỏi quá buồn cười.”
Diêu Đại cũng thở dài: “Đây chính là lấy cường quyền ép người! Không chỉ là cửa hàng của chúng ta, trái phải còn có mấy nhà cũng bị bọn chúng quấy rầy. Có một cửa hàng điểm tâm và một cửa hàng bánh kẹo, bọn chúng chỉ ra giá năm mươi lượng, lão bản thấy bọn chúng "hung thần ác sát" nên không dám chọc, chỉ có thể đáp ứng. Chúng ta nếu không đáp ứng, hôm nay bọn chúng khẳng định sẽ lại đến.”
Tiết Thần nghĩ một lúc rồi nói với Diêu Đại: “Nếu hôm nay kẻ đó lại đến, thúc hãy cố gắng chèo kéo, tìm hiểu rõ ràng lai lịch của hắn rồi báo lại cho ta, đến lúc đó ta sẽ định đoạt.” Thấy bộ dáng Diêu Đại có chút sợ hãi, Tiết Thần lại nói tiếp: “Để ta điều vài hộ vệ theo thúc trở về, có tin tức thì kêu bọn họ trở về tìm ta.”
Diêu Đại được Đại tiểu thư trấn an, lại được vài hộ vệ nên ít nhất an toàn của bản thân được bảo đảm, liền hành lễ với Tiết Thần, ra khỏi Tiết gia từ cửa hông.
Tiết Thần ở trong phủ chờ tới giờ Thìn canh ba, quả nhiên Diêu chưởng quầy không phụ gửi gắm, phái hộ vệ trở về báo tin, chỉ nói một câu: “Người nọ họ Đới.”
Họ Đới...
Tiết Thần thong thả dạo bước quanh thư phòng, trong đầu hồi tưởng về "tai to mặt lớn" của kinh thành, có người nào họ Đới dính dáng đến Hoàng thân, trong đầu chợt lóe lên tia sáng, tựa hồ nàng đã có chút linh cảm.
Trưởng tức của Nhân Ân Bá phủ hình như là họ Đới, người này xuất thân không quá cao, đời trước khi Tiết Thần làm kinh doanh từng có giao tế qua, không có bản lĩnh làm kinh doanh nhưng tính tình lại không chịu thua kém. Tiết Thần nhớ rõ Đới thị này luôn lấy danh nghĩa của đích tiểu thư Thái sử lệnh gia Dư thị để làm việc.
Mà Dư thị... chính là Tam phu nhân của Vệ Quốc Công phủ, mà thể theo lời khoe khoang bọn chúng có quan hệ với Hoàng thân, coi bộ chính là trưởng tức của Vệ Quốc Công phủ Trưởng công chúa Tuy Dương -- -- cũng chính là thân sinh mẫu thân của Lâu Khánh Vân.
Đoán ra một tầng quan hệ này, trong lòng Tiết Thần càng thêm buồn bực. Trưởng công chúa Tuy Dương nhìn thế nào cũng không giống như loại người thiếu tiền đến nỗi tới trưng thu cửa hàng mặt tiền của người ta. Nếu thật là bà hạ lệnh, bà cũng không lý do gì cho phép thủ hạ đi rêu rao khắp nơi, đây đâu phải là chuyện "nở mày nở mặt" gì. Cho nên Tiết Thần dám khẳng định chuyện này Trưởng công chúa Tuy Dương tất nhiên không biết, còn những người kia chỉ là "cáo mượn oai hùm" mà thôi.
Tiết Thần sai Khâm Phượng đi mời Nghiêm Lạc Đông lại đây, sau đó đi đến sau án thư, đích thân đề bút viết một phong thư. Thư vừa viết xong thì Nghiêm Lạc Đông cũng tới.
Nghiêm Lạc Đông hành lễ với Tiết Thần, nghe nàng phân phó: “Thúc đi tra giùm ta Đới thị của Nhân Ân Bá phủ, xem bà ta dạo này gặp gỡ người nào và tính làm chuyện gì?”
Nghiêm Lạc Đông gật đầu, hỏi một câu: “Tiểu thư có muốn nhân tiện tra luôn Nhân Ân Bá phủ một chút không?”
Tiết Thần ngẫm lại năng lực của ông, gật đầu: “Nếu tiện thì thúc cứ tra luôn một lúc cũng tốt.”
Sau khi Nghiêm Lạc Đông rời đi, Tiết Thần liền kêu Chẩm Uyên tiến vào, giao cho nàng ta một phong thư viết trên giấy hoa tiên được đặc chế riêng rồi nói: “Ngươi mang theo phong thư này đến Đại Lý Tự chờ ngoài cửa, thấy xe ngựa của Thiếu Khanh liền ra ngăn lại, giao phong thư cho Thiếu Khanh.”
Chẩm Uyên khó hiểu: “Tiểu thư, ngài muốn bảo nô tỳ chặn đường cáo trạng sao? Xe ngựa của Đại Lý Tự Thiếu Khanh làm thế nào mà một tiểu nha hoàn như nô tỳ có thể cản được? Nghe nói bình dân chặn đường cáo trạng, đầu tiên phải bị đánh mười bản tử.”
Tiết Thần liếc mắt nhìn điệu bộ hơi có vẻ sợ hãi của Chẩm Uyên, duỗi tay búng trên trán nàng ta một cái nói: “Ngươi cứ giao phong thư này cho Thiếu Khanh, nếu đại nhân còn đánh ngươi thì trở về ta cho ngươi đánh lại ta.”
Chẩm Uyên xoa trán nói: “Tiểu thư, làm sao nô tỳ dám đánh tiểu thư chứ? Thôi thì vậy đi, nếu thật nô tỳ bị đánh, tiểu thư hãy cho nô tỳ bạc tương đương được không? Mười bản tử mười lượng.”
“...”
Tiết Thần thiếu chút nữa nhịn không nổi đá văng tiểu nha đầu tham tiền này ra ngoài.
Phong thư này nàng muốn giao cho Lâu Khánh Vân. Rốt cuộc chuyện này liên lụy đến mẫu thân của hắn, dù gì cũng nên báo trước cho hắn một tiếng, miễn cho đến lúc đó va chạm Trưởng công chúa Tuy Dương lại khó nói chuyện. Tuy rằng Tiết Thần không dám bảo đảm Lâu Khánh Vân nhất định sẽ giúp nàng, nhưng trực giác cho nàng biết hắn sẽ không hại nàng.
Sau khi phong thư này đưa đi, Tiết Thần cũng không để trong lòng, càng không chờ mong Lâu Khánh Vân sẽ vội vã hồi âm cho nàng, thậm chí nàng còn nghĩ đến có khả năng phong thư này Lâu Khánh Vân cũng chẳng thèm xem. Nhưng mặc kệ thế nào, chỉ cần nàng đã đưa tin tới là được, tương lai nếu nháo ra kiện tụng gì thì cũng coi như có bằng chứng.
Buổi chiều, Nghiêm Lạc Đông dĩ nhiên không làm nhục mệnh đã trở lại. Dựa theo phong cách hành sự từ trước đến nay, Nghiêm Lạc Đông đương nhiên lật ngược phủ Nhân Ân Bá để điều tra, ngay cả đêm qua Nhân Ân Bá ngủ ở viện của tiểu thiếp nào đều đã tìm ra, còn những thông tin về Đới thị thì càng không cần phải nói, toàn bộ đều "hiện sơn lộ thủy".
“Mấy năm gần đây Nhân Ân Bá phủ thu nhập không đủ cho chi tiêu, Đới thị phải miễn cưỡng duy trì. Dạo này nàng ta và Tam phu nhân Vệ Quốc Công phủ Dư thị nhìn trúng vị trí trung tâm ở giao lộ kia, muốn mở tửu lầu ở nơi đó nhưng Đới thị không có tiền, mà Dư thị cũng không làm ra tiền. Vì thế họ liền an bài cho huynh đệ Đới Kiến Vinh tập hợp bọn du côn đi uy hiếp mỗi cửa hàng, Xuân Nhiên trà lâu của tiểu thư cũng ở trong số đó, trà lâu chiếm vị trí quan trọng nhất, phỏng chừng bọn họ nhất định phải có được.”
Tiết Thần cười lạnh: “Nhất định phải có được? Vậy thì cũng cần có bản lĩnh.”
Nghiêm Lạc Đông nhìn biểu tình thách thức của Tiết Thần, nhớ tới vụ ở điền trang lần trước nàng ra tay, biết tiểu thư không phải loại người dễ chọc, có can đảm có mưu lược, thật tiếc thân là nữ tử, nếu là nam tử thì nhất định có thể thành nghiệp lớn.
“Tiểu thư dự tính như thế nào?”
Đối với câu hỏi của Nghiêm Lạc Đông, Tiết Thần không trực tiếp trả lời, mà chỉ úp mở hỏi một câu: “Đúng rồi, thúc có biết Nhân Ân Bá thế tử giấu một ngoại thất ở hẻm Yên Hoa không?”
Nghiêm Lạc Đông ngây ngẩn cả người, nhưng cũng chỉ là một lát liền gật đầu nói: “Chuyện này ta không nhắc đến với tiểu thư, làm sao tiểu thư biết được?” Loại tin tức trăng hoa này Nghiêm Lạc Đông vẫn có chút bận tâm đến cảm nhận của Tiết Thần, dù gì Tiết Thần vẫn là tiểu thư chưa xuất giá, những chuyện như vậy nghe nhiều thật không tốt. Nhưng Nghiêm Lạc Đông không nghĩ tới, mặc dù ông không nói nhưng tiểu thư vẫn biết chuyện này.
Tiết Thần liền biết Nghiêm Lạc Đông có điểm giữ lại, cười giải thích: “Lần trước đi Đông phủ nghe được phu nhân của Kinh Triệu doãn nói qua. Ngoại thất kia họ Lưu, nghe nói rất được Đại công tử Nhân Ân Bá phủ sủng ái, ngoại trừ danh phận chính thê không thể cho nàng ta, tất cả mọi thứ khác đều cung phụng đầy đủ. Nghe nói Đới thị thấy nàng ta đều phải lẩn tránh ba phần. Thúc thấy nếu chúng ta truyền tin tức Đới thị muốn mua trà lâu cho Lưu thị, nàng ta sẽ làm thế nào?”
Chuyện về Lưu thị cũng không phải nghe từ Đông phủ mà do đời trước Tiết Thần điều tra được. Đại công tử Nhân Ân Bá đối với ngoại thất này quả thực là sủng đến mức "đào tim đào phổi", tuy chưa đến nỗi "sủng thiếp diệt thê" nhưng cũng không khác gì mấy. Đới thị bị chèn ép không biết bao nhiêu dưới tay ngoại thất này.
Chính thê và ngoại thất đối mặt, đó chính là sự đối mặt của tình địch, tranh đấu không ngừng. Đới thị muốn thứ gì thì Lưu thị dĩ nhiên sẽ có hứng thú với thứ đó, chỉ cần Lưu thị ra tay thì đâu có chuyện gì làm khó được nàng ta.
Lúc xưa Nghiêm Lạc Đông chỉ phụ trách những việc "vết đao huyết", đối với vấn đề nội trạch của phụ nhân thật không am hiểu, liền thực khiêm tốn đứng yên chờ đợi Tiết Thần hạ mệnh lệnh. Sau khi Tiết Thần dạo quanh phòng vài bước thì trong lòng liền có chủ ý, nói với Nghiêm Lạc Đông: “Thúc hãy tìm người đi đến khu hẻm Yên hoa rải rác tin tức, nói rằng Đại công tử của Nhân Ân Bá phủ ra tay hào khí, tốn một số bạc lớn để mua Xuân Nhiên trà lâu tặng cho Đại phu nhân, ngoài ra không cần nói thêm bất cứ cái gì khác.”
Bên trong nội viện của tam phòng Vệ Quốc Công phủ, Dư thị và Đới thị đang ghé vào nhau tính toán sổ sách trên bàn. Đới thị cao hứng hồi bẩm Dư thị: “Hiện tại đã có bốn gian cửa hàng đồng ý bán. Khó nhất là Xuân Nhiên trà lâu cũng đã có ý chịu phục, bắt đầu cùng chúng ta nói giá, không còn mạnh miệng như lúc trước. Xem ra vẫn nhờ chiêu bài của chúng ta đánh ra quá vang dội khiến lão bản trà lâu kia hoảng sợ, lúc này mới nghĩ đến phải thỏa hiệp.”
Dư thị cảm thấy mỹ mãn uống một ngụm trà, ngắm nghía móng tay vừa được sơn đỏ bằng nước hoa phượng tiên, không chút để ý nói: “Làm sao không sợ cho được? Đây chính là muốn đụng chạm Hoàng thân quốc thích, ta cũng không tin thật có kẻ không muốn sống.”
Đới thị coi Dư thị như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nghe bà ta nói như vậy lập tức nhào đến "vỗ mông ngựa" rồi thắc mắc: “Đúng đúng đúng, Tam phu nhân thật anh minh! Chẳng qua, Công chúa có biết chuyện này hay không? Nếu... muội nói là nếu thực sự có người nháo ra tới tai, vậy Công chúa sẽ không trách tội chứ?”
Đới thị tuy rằng cảm thấy lợi dụng cờ hiệu của Công chúa để làm việc thật sự là thông minh, nhưng cũng sợ sau này xảy ra chuyện sẽ liên lụy chính mình.
Dư thị nhìn bộ dáng "Nhát như chuột" của Đới thị, không khỏi lạnh lùng hừ một cái nói: “Hừ, ngươi sợ cái gì, không phải còn có ta đây sao? Chỗ của Công chúa đương nhiên là không có việc gì. Ta cùng với công chúa chính là tỷ muội bạn dâu, lời nói của ta Công chúa luôn có thể nghe vào. Chuyện này lúc trước ta đã bàn qua với Công chúa, chỉ cần nói tửu lầu của chúng ta khai trương sẽ chia cho Công chúa một phần lợi nhuận, Công chúa liền mơ màng hồ đồ đồng ý. Nếu thật gặp phải kẻ không sợ chết, vậy ngươi cũng không cần khách khí với hắn, nên thế nào thì cứ làm thế đó, mọi chuyện sẽ có Công chúa bảo bọc. Ước chừng ngay cả Kinh Triệu doãn cũng không dám đem sự tình nháo đến trước mặt Công chúa. Cho dù thật sự náo loạn ta cũng không sợ, tính tình của Công chúa ta nắm trong tay.”
Được Dư thị phân phó như vậy, Đới thị cũng liền an tâm. Sau một phen nịnh hót thì Đới thị rời khỏi Vệ Quốc Công phủ.
Tiết Vân Đào phái người trở về truyền lời, nói là tối nay không về ăn cơm. Thời tiết càng ngày càng nóng, Tiết Thần cũng cảm thấy không có hứng thú ăn uống, bèn nghĩ trước tiên về phòng rửa mặt chải đầu một phen cho mát rồi mới quyết định muốn ăn cái gì.
Sau khi tắm trong nước thả cánh hoa khiến người thoải mái dễ chịu, Tiết Thần đứng ở trước gương soi một hồi lâu, sau đó mới cọ tới cọ lui đi ra khỏi phòng tắm, thay một thân xiêm y tràn đầy mùi hoa, ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Liền thấy trên bàn đặt một phong thơ, Tiết Thần cầm lấy giơ lên vung vẩy về phía Khâm Phượng và Chẩm Uyên ý hỏi là chuyện gì, Khâm Phượng và Chẩm Uyên đều lắc đầu không biết. Tiết Thần ngắm nghía phong thư không đề tên người gửi, trong lòng có chút suy đoán, cũng không dám tùy tiện mở ra, liền sai Khâm Phượng đi pha trà, còn Chẩm Uyên thì đi lấy cây quạt.
Chờ đến khi hai nha đầu rời khỏi phòng, Tiết Thần mới dám nhanh chóng mở thư, vừa nhìn nội dung thì đôi mày liền nhíu lại. Nguyên một trang giấy viết thư thật lớn chỉ thấy viết một hàng chữ: Giờ Tuất, Phù dung viên, chỗ cũ.
Phù dung viên, chỗ cũ... Là Lâu Khánh Vân!
Gia hỏa này thật đúng là biết cách "Cầm lông gà thành lệnh tiễn"! Nàng bất quá chỉ đưa cho hắn một phong thư trần tình, hắn khen ngược, coi đó là thư mời, còn công khai hồi âm... Nhưng Nghiêm Lạc Đông không ở trong phủ, nàng lại không biết phong thư này đưa đến tay nàng khi nào?
Thật sự Tiết Thần cũng không rối rắm về chuyện ước hẹn này. Tiết Thần nghĩ chuyện do Đới thị gây ra ít nhiều gì cũng coi như dính dáng đến Trưởng công chúa Tuy Dương, nếu Lâu Khánh Vân vì chuyện này mà hẹn gặp, nàng thật đúng là không có lý do gì không chịu đi.
Tiết Thần bất đắc dĩ thu hồi tin, thần sắc bình thường kêu Chẩm Uyên làm tóc cho nàng. Chẩm Uyên ngạc nhiên hỏi: “Tiểu thư, đã trễ thế này còn chải tóc kiểu ngọa mã kế để làm gì?”
Tiết Thần có chút chột dạ, trong tay nắm lá thư kia, căng da đầu nói dối: “Hàn Ngọc hẹn ta ra ngoài.”
Lúc này, cũng chỉ còn cách lấy Hàn Ngọc ra làm cớ, dù sao nha đầu kia có tiếng là điên khùng, ai cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái đối với hành động lạ lùng của nàng ta.
Quả nhiên, Chẩm Uyên nghe nói là Hàn Ngọc cũng không hề hỏi nhiều, ngoan ngoãn chải đầu cho Tiết Thần. Khâm Phượng đi kêu quản gia chuẩn bị xe ngựa, hỏi Tiết Thần có muốn các nàng đi theo hay không? Tiết Thần nói chỉ đi đến Tướng quân phủ, không cần mang theo các nàng. Hai người bèn đưa Tiết Thần lên xe rồi xoay người vào phủ.