Cửa hàng tơ lụa của Tiết Thần tặng chút quyên hoa kiểu dáng lưu hành hiện thời tới phủ. Tiết Thần giữ lại vài cái cho mình và Tiết Tú, dư lại tất cả đều đưa cho Tĩnh tỷ nhi, Lan tỷ nhi và Cầm tỷ nhi lựa chọn. Nghĩ đã vài ngày không gặp Tiết Tú, Tiết Thần bèn tự mình cầm qua cho nàng, ai ngờ nàng ta lại không có nhà, hỏi tỳ nữ thì chỉ biết gần nhất Tiết Tú rất bận rộn. Tiết Thần không gặp được nàng ta bèn lưu lại quyên hoa rồi về phủ.
Lan tỷ nhi và Cầm tỷ nhi hôm nay lại ra ngoài, trang điểm cũng rất xinh đẹp. Tiết Thần nghe người gác cổng nói, hai ngày nay Tam tiểu thư và Tứ tiểu thư ra cửa thường xuyên, mỗi lần đều có người từ phủ khác nhau tới đón các nàng. Tiết Thần lo cho các nàng bèn đi tìm Tiêu thị.
Tiêu thị vừa từ Đông phủ trở về, ngồi trước án thư đang xem cái gì, thấy Tiết Thần tiến vào, liền vẫy tay kêu nàng: “Thần tỷ nhi mau tới đây, nhìn cho ta một chút.”
Tiết Thần đi qua liền thấy trong tầm tay Tiêu thị để mấy danh sách hình như từ quán của người làm mai. Tiết Thần giương mắt nhìn bà hỏi: “Thái thái đang xem gì thế ạ?”
Mấy thứ này Tiết Thần nhận ra. Đời trước tuy nàng không sinh hài tử nhưng mấy thiếp thị của Tống An Đường đều sinh, vài năm trước khi nàng qua đời còn tự chọn tức phụ cho hai thứ tử của Tống An Đường, cho nên danh sách từ quán của người làm mai nàng đã từng thấy qua. Tiêu thị cũng không gạt nàng: “Đây là ta sai người đến quán của người làm mai lấy về. Tĩnh tỷ nhi, Lan tỷ nhi và Cầm tỷ nhi năm nay đều mười ba, mười bốn, cũng đã đến lúc nên chọn cho các nàng một nhà.”
Tiết Thần nhìn bà có chút khó hiểu. Nếu nói danh sách kia dùng để chọn người cho Ngụy Chỉ Lan và Ngụy Chỉ Cầm thì Tiết Thần còn có thể hiểu được, nhưng Tĩnh tỷ nhi là khuê nữ ruột thịt của bà, chẳng lẽ cũng chọn từ danh sách này hay sao?
Tiêu thị tựa hồ nhận ra Tiết Thần có nghi vấn nên giải thích: “Con đừng trách ta cho các nàng chọn trước, danh sách từ quán của người làm mai đều là những nhà cực kỳ bình thường, con là Đích trưởng nữ của lão gia, đương nhiên không thể chọn lựa từ danh sách này.”
Tiết Thần đâu phải thắc mắc vì bà không để nàng chọn cho mình, mà là cảm thấy kỳ quái cho Tĩnh tỷ nhi, bèn dứt khoát hỏi: “Vậy Tĩnh tỷ nhi thì sao ạ? Nàng cũng là nữ nhi ruột thịt của Thái thái, làm sao có thể chọn nhà từ danh sách này chứ?"
Tiêu thị cười tự giễu: “Tĩnh tỷ nhi không thể so sánh với con. Nàng vừa sinh ra liền bị Ngụy lão phu nhân ôm đi, nói là mang theo bên người giáo dưỡng, dưỡng thành tính tình mềm mại như hiện giờ. Nếu chọn cho nàng một gia đình danh môn vọng tộc, tương lai nàng cũng không thể chống đỡ nổi khi vào nhà kia. Nếu là như vậy, còn không bằng trực tiếp tìm cho nàng một người bình thường giàu có một chút, cứ thế mà bình bình an an sống qua cả đời là tốt nhất. Lan tỷ nhi và Cầm tỷ nhi thật ra rất biết chuyện, nhưng chính là tâm nhãn quá nhiều, nếu cũng chọn danh môn vọng tộc cho các nàng thì lại sợ sau này quậy đến mức nhà người ta không yên ổn, thôi thì cũng chọn loại nhà giàu có thì hơn.”
Tiết Thần tùy tay lật xem danh sách, cảm thấy Tiêu thị thật là chuẩn bị kỹ càng cho Tĩnh tỷ nhi. Tính cách Tĩnh tỷ nhi nếu vào danh môn vọng tộc thì thật sự sẽ chịu ủy khuất. Quả thật thân mẫu luôn đau cho hài tử của mình, lúc nào cũng sẽ nghĩ cho hài tử. Tiết Thần nhớ tới mẫu thân Lư thị của mình, trong lòng thương cảm, khép danh sách lại rồi nói: “Nếu muốn gả cho người giàu có thì cũng quá sớm, Tĩnh tỷ nhi mới mười bốn mà.”
Tiêu thị nhìn danh sách rồi tiếp tục thở dài: “Ai nha, không sợ con chê cười, ta thật sự là một mẫu thân vô dụng. Lúc trước ở Ngụy gia không thể đứng thẳng người, để cha Tĩnh tỷ nhi cùng đệ muội kia định ra hôn ước với ngoại chất nhi mẫu gia của ả ta. Nhà kia không phải là những kẻ biết quy củ, ngoại chất nhi đó còn trẻ mà đã có ba phòng thiếp thị, thứ trưởng tử cũng đã sinh ra. Tính nết Tĩnh tỷ nhi như vậy gả qua chẳng phải để bọn họ ăn tươi nuốt sống hay sao? Cho nên ta muốn nhanh chân tìm người gả Tĩnh tỷ nhi mau một chút, đỡ phải để cho bọn họ nhớ thương.”
Chuyện này ngày hôm qua Tiết Thần đã biết được từ miệng Tĩnh tỷ nhi, Tiêu thị cũng không giấu nàng hiển nhiên là xem nàng như người một nhà. Tiết Thần nghĩ tới ngày hôm qua Vương thẩm kia dùng ánh mắt đánh giá hàng hóa để xem xét mình, trong lòng nàng cũng không thoải mái bèn khuyên: “Thái thái làm sao có thể vì một người như vậy mà tùy tiện tìm đại người nào đó để gả Tĩnh tỷ nhi chứ? Trước không nói ngài là Huyện chủ nên Tĩnh tỷ nhi có thân phận cao quý, cho dù ngài không phải là Huyện chủ nhưng Tĩnh tỷ nhi vẫn luôn là khuê nữ ruột thịt của ngài. Ngài đã gả tới Tiết gia thì Tiết gia phải có bổn phận che chở cho mẫu nữ của ngài. Mặc kệ như thế nào thì cha của con tốt xấu gì vẫn là một quan tam phẩm, chờ thêm một năm thì ông sẽ cầu cho ngài cáo mệnh, vậy thân phận Tĩnh tỷ nhi liền càng không như xưa. Đến lúc đó xem lại vẫn chưa muộn, nhất định phải chọn một người biết lễ thức thời mới không ủy khuất Tĩnh tỷ nhi.”
Tiêu thị thật sự không nghĩ tới sẽ nghe được những lời khuyên như vậy từ một kế nữ, tức khắc cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, ôm chầm Tiết Thần vỗ vỗ bả vai của nàng, cảm khái tự đáy lòng: “Có thể gả vào Tiết gia là phúc khí của ta và Tĩnh tỷ nhi.”
Tiết Thần lại nhìn nhìn danh sách kia, lúc này mới nhớ tới mục đích mình tới gặp Tiêu thị bèn hỏi: “À, đúng rồi, gần đây Lan tỷ nhi và Cầm tỷ nhi ra cửa thường xuyên, Thái thái có biết các nàng đi đâu không?”
Nhắc tới hai thứ nữ kia, Tiêu thị lại mặt ủ mày ê: “Ai da, các nàng nha! Từ ngày ấy cùng ta đi Nguyên phủ thì vòng giao tế liền mở rộng. Vốn dĩ kết giao một chút với các cô nương cũng không có gì, nhưng hôm trước Lý phu nhân liền tới cùng ta khóc lóc kể lể, nói là Lan tỷ nhi cố ý dụ dỗ ca nhi nhà bà ta; nếu chỉ là một ca nhi này cũng liền thôi, nhưng các nàng lại đồng thời trêu chọc thêm nhiều ca tử khác, thích nhìn nhóm ca tử tranh giành tình cảm vì các nàng, thậm chí còn vung tay đánh nhau. Nhi tử của Lý phu nhân bởi vì các nàng mà bị người Tôn gia đả thương, lúc này mới tới tìm ta.”
Tiết Thần lần đầu tiên nghe nói tới vụ này, thật là không ngờ Ngụy Chỉ Lan và Ngụy Chỉ Cầm lại là người như vậy, ngày thường chỉ cảm thấy các nàng hoạt bát nhiệt tình mà thôi.
Thấy Tiêu thị khó xử, Tiết Thần liền nói: “Nếu đã xảy ra chuyện như vậy thì nên tạm thời câu lưu các nàng trong nhà, vì sao Thái thái còn để các nàng ngày ngày ra cửa chứ?”
“Các nàng đã hẹn với người ta rồi, đều là những tiểu thư nhà quan. Nếu thất tín, ta sợ làm mất thể diện của Tiết gia, cũng không muốn đem sự tình trong nhà nháo lên truyền ra bên ngoài khiến người biết được.” Cuối cùng Tiết Thần đã biết tính nết mềm mại của Tĩnh tỷ nhi thừa hưởng từ ai. Cảm thấy chuyện này không thể mặc kệ, vì thế Tiết Thần bèn nhắc nhở Tiêu thị: “ Chuyện này Thái thái xử lý không đúng. Lan tỷ nhi và Cầm tỷ nhi ở bên ngoài đã chọc phải thị phi, Thái thái lập tức không nên cho phép các nàng tiếp tục ra ngoài. Lúc này chỉ làm Lý công tử bị thương, lần tới thì sao? Nếu là nháo chuyện gì khác nữa, chẳng phải là càng bị mất thể diện? Hơn nữa ngài mặc kệ như vậy cũng sẽ làm Lý phu nhân cảm thấy ngài bỏ bê không dạy dỗ thứ nữ, như vậy cũng không tốt chút nào, sẽ để người có cơ hội mượn cớ.”
Tiêu thị nghe Tiết Thần nói xong, nghĩ nghĩ một chút cũng cảm thấy rất có đạo lý, vì thế liền gật đầu: “Thần tỷ nhi nói rất đúng. Là ta hồ đồ rồi. Để hôm nay các nàng trở về, ta liền câu lưu các nàng trong phủ.”
Tiết Thần lắc đầu khuyên: “Không phải hôm nay trở về mới câu lưu các nàng, mà là hiện tại liền phái người đến đem các nàng về. Các nàng là thứ nữ, ngài là đích mẫu, ngài có nghĩa vụ quản giáo các nàng, không có nghĩa vụ cho các nàng mặt mũi. Huống chi, mặt mũi của Tiết gia không phải dựa vào hai thứ nữ ra ngoài giao tế mà có. Thái thái ngàn vạn lần không thể hồ đồ, hiểu sai nặng nhẹ.”
Tiêu thị nhìn Tiết Thần, thấy nàng không phải nói giỡn, biểu tình đoan chính, luận điệu hợp tình hợp lý, lập tức liền hô quản gia lại phân phó, kêu ông ta mang theo hai bà tử đi đến Tôn gia đem Tam tiểu thư và Tứ tiểu thư về phủ.
Tiết Thần nhìn bộ dáng của bà, cảm thấy Tiêu thị còn chưa phải hết thuốc chữa, ít nhất có thể nghe được lời khuyên. Tiêu thị quản gia thật sự có chút năng lực, chẳng qua ở phương diện nhân tình lại đắn đo không quá chuẩn xác, bộ dáng này thật giống mẫu thân Lư thị của Tiết Thần -- Lư thị làm kinh doanh và quản gia đều có thủ đoạn của riêng mình, nhưng đối với đạo lý "xử thế nhân tình" thì lại không ai chỉ dẫn cho bà, vì thế tính tình không thông thấu. Tiêu thị và Lư thị là loại người giống nhau, là người chỉ biết cắm đầu làm chứ không biết cân nhắc lợi hại, hai người họ đều quá chính trực, lại đều có cảm giác tự ti bẩm sinh, đối người đối việc chân tay co cóng. Tuy Tiêu thị có thân phận cao, nhưng từ nhỏ cũng không phải ở một hoàn cảnh cao cao tại thượng mà lớn lên, vì thế nảy sinh thói quen luôn tính lùi bước, mặc kệ nhàn sự, không nói nhàn thoại, không gây chuyện.
Lúc trước bên người Lư thị không có người đề điểm, chỉ có thể làm được cái gì hay cái đó. Hiện giờ Tiêu thị vào cửa, Tiết Thần thế nào cũng phải đem những đạo lý này nọ ra nhắc nhở bà, cũng coi như an ủi vong hồn của mẫu thân.
Tiêu thị phân phó quản gia xong, quay lại thành khẩn nói với Tiết Thần: “Thần tỷ nhi chớ trách ta, có một số việc ta không quá thông thấu, con hãy thường xuyên nhắc nhở ta, mỗi ngày ta sẽ học một chút thì thế nào cũng sẽ học được.”
Tiết Thần cười cười nói: “Thái thái đừng quá coi trọng con. Tương lai có chuyện gì lưỡng lự hãy nói cho con nghe, chỉ cần con biết cái gì thì nhất định sẽ nói cho Thái thái.”
Từ chủ viện trở về Tiết Thần liền thấy một con bồ câu đưa tin đậu trên giá bút của nàng, đang phát ra thanh âm gù gù gù gù. Nhìn dáng vẻ coi bộ chưa bay tới bao lâu bởi vì đồ ăn và nước uống trong lồng sắt cũng chưa động qua.
Tiết Thần gỡ xuống ống trúc trên chân của nó, ôm nó đưa vào lồng sắt để nó nghỉ ngơi một chút. Còn Tiết Thần liền tới ngồi sau án thư, mở ống trúc lấy ra cuộn thư.
Sau sự kiện mất mặt xảy ra trong thạch đình bọn họ cũng chưa gặp mặt. Tiết Thần cảm thấy mâu thuẫn cực kỳ, vừa cảm thấy mất mặt lại vừa muốn nhìn thấy mặt để giải thích một chút nhưng trước sau không có cơ hội. Nàng lại ngượng ngùng mở miệng kêu Lâu Khánh Vân buổi tối lại đây tìm nàng, mà Lâu Khánh Vân gần đây giống như cũng rất bận, bồ câu đưa tin vốn dĩ cứ mỗi lúc chạng vạng lại bay tới, nhưng mấy ngày gần đây đều bay tới trong khoảng giờ Dậu canh ba đến giờ Tuất một khắc, so với lúc trước chậm hơn nửa canh giờ.
Lâu Khánh Vân ở trong thư kể cho Tiết Thần nghe nguyên nhân mấy ngày nay chàng ta bận rộn. Hóa ra Hoàng Thượng qua vài ngày nữa muốn Lâu Khánh Vân hầu giá đi biệt cung ở Tây sơn trụ mấy ngày. Vì thế mấy hôm nay chàng đều ở Bắc Trấn Phủ Tư tự mình chọn lựa người tùy giá, chọn người xong còn phải tiến hành huấn luyện cho bọn họ, lại còn phải tới biệt cung trước để bố phòng gì đó, mấy ngày này bận đến nỗi không có thời gian ăn cơm, đôi khi chỉ gặm mấy cái màn thầu để no bụng.
Tiết Thần đọc thư bỗng nhiên trong lòng chậm rãi dâng lên một cổ đau xót. Trong đầu tưởng tượng bộ dáng chàng ăn không đủ no còn cả ngày phải bôn tẩu, liền cảm thấy trong lòng nghẹn khuất muốn chết, bắt đầu oán trách Hoàng đế -- nhiều người như vậy tại sao không dùng, làm gì cứ một hai phải để Lâu Khánh Vân chạy tới chạy lui?
Sau đó nàng ý thức được tâm lý kỳ lạ của mình, lại vội vàng áp chế xuống, cứ rối rắm như vậy thật lâu rồi mới viết hồi âm, cuốn thư lại bỏ vào ống trúc rồi đem bồ câu thả ra ngoài.