Nhạn Minh sơn ở phía Bắc của Trác châu, trên núi khí hậu càng thêm âm lãnh khó chịu, trong rừng gió lạnh căm căm thổi táp vào mặt Tiết Thần khiến nàng cơ hồ sắp mở mắt không nổi. Nghiêm Lạc Đông cho dù có lợi hại cách mấy cũng không thể cõng nàng đưa lên trên núi. Dưới chân núi có một con đường nhỏ uốn lượn, đại khái là do bá tánh lên núi đốn củi hái thuốc lưu lại, nhưng từ giữa sườn núi hướng lên trên cũng chỉ có thể dựa vào Tiết Thần tự mình leo lên, nhưng chỉ được một lát liền cảm thấy không khí bắt đầu bị loãng. Nghiêm Lạc Đông hỏi nàng muốn trở về hay không, nàng lắc đầu, nói bất cứ giá nào cũng muốn tiếp tục hướng lên phía trước.
Nàng chỉ mặc áo bông bình thường, vì để tiện leo núi nên ngay cả áo choàng cũng không mặc, sau lưng cõng một bọc hành lý, trong bọc hành lý là một ít dược liệu cầm máu tiêu sưng, băng vải và vải bông sạch, còn có thuốc bổ khí, nhân sâm, thậm chí cả thuốc bột trị rắn độc cũng chuẩn bị tốt, mặt khác còn thêm hai túi không để đựng nước và một ít lương khô. Nàng đây là chuẩn bị sẵn sàng cho trường hợp phải lưu lại trên núi vài ngày.
Nàng tuy rằng mặc ít, tuy rằng gió lớn, nhưng chẳng qua nhờ leo núi vận động kịch liệt mà người cũng ấm lên. Trong rừng an tĩnh chỉ có tiếng chim kêu, Tiết Thần thật sự đi không nổi nữa bèn ngồi trên một khối đá nghỉ chân. Nghiêm Lạc Đông ngửa đầu nhìn nhìn phía chân trời, cây lá xum xuê trong rừng ngăn chặn ánh nắng mặt trời, gió thổi càng lúc càng lớn. Nghiêm Lạc Đông đi qua nói với Tiết Thần: "Tiểu thư ngồi ở chỗ này chờ ta một chút, ta leo lên trên thăm dò xem sao. Gió càng lúc càng lớn, lại nhìn không thấy sắc trời, coi bộ một lát sẽ có bão tuyết. Ta đi xem xét coi tình hình thế nào, nếu không tìm thấy gì thì hôm nay chúng ta phải trở về, chờ khi bão tuyết qua đi thì mới lên lại."
Tiết Thần lau mồ hôi, nhìn nhìn cánh rừng phía trên càng thêm hắc ám khiến trong lòng nàng càng hoảng hốt lợi hại hơn, cảm thấy ở trên đỉnh núi kia tựa hồ có ai đang kêu gọi nàng. Tiết Thần quật cường lắc đầu: "Hiện giờ mới tháng mười, cho dù là cực Bắc cũng đâu thể có bão tuyết lớn đến nỗi lấp núi. Ta đã leo lên được tới đây thì cũng muốn tự mình đi lên nhìn một cái mới hết hy vọng. Ta không mệt, ta và thúc cùng nhau đi lên."
Nghiêm Lạc Đông không biết cô nương này vì sao lại quật cường như vậy, nhưng nhìn nàng đứng lên, tiếp tục leo về phía trước tựa hồ thật sự không phải rất mệt, vì thế bèn tiến lên đằng trước, đi hai bước rồi dừng lại quay đầu kéo Tiết Thần leo lên, sau đó lại đi, lại kéo, thật lâu sau mới tựa hồ thấy được một chút ánh sáng mỏng manh.
Nhưng cho dù chỉ một chút ánh sáng cũng đủ làm tăng thêm lòng tin cho Tiết Thần, mặc kệ tay chân rụng rời, nàng vẫn kiên trì tiến về phía trước cho dù phải dùng cả tay lẫn chân mà bò. Tiết Thần nghĩ thầm nàng sẽ không bao giờ bỏ cuộc, hẳn là vì đời trước sống quá khổ đã dưỡng thành tính cách này, nếu đời trước nàng lùi bước một chút thì có lẽ nàng đã sớm bị Từ Tố Nga ăn sạch.
"Tiểu thư, phía trên hình như có động tĩnh. Coi bộ không ít người, khoảng chừng ba bốn chục. Tiểu thư trốn sau cây kia chờ một chút, ta đi trước thăm dò."
Tiết Thần gật đầu, Nghiêm Lạc Đông thực mau liền bay lên một cây đại thụ che trời hướng đỉnh núi lao tới. Tiết Thần ở dưới đợi một hồi lâu cũng không thấy ông ta trở về, thật sự không yên lòng, bèn lê chân tiếp tục hướng về phía trước leo lên. Đúng lúc này, Tiết Thần đột nhiên nghe được một thanh âm bén nhọn, trong cánh rừng yên tĩnh nghe thấy thập phần đột ngột: "Thế tử tội gì phải vậy? Giằng co nhiều ngày như thế thì nên sớm giao đồ vật ra đây, cho dù chết cũng có thể chết thống khoái."
Tim của Tiết Thần nhảy lên tới cổ họng.
Thế tử?
Lâu Khánh Vân! Thật là chàng!
Khó nén trong lòng mừng như điên, Tiết Thần buộc bản thân phải bình tĩnh lại. Lâu Khánh Vân vì sao không nói lời nào, chàng bị thương à?
"Người bên cạnh ngươi đã chết hết rồi, ngươi muốn giằng co cũng không có bất luận ý nghĩa gì, chờ sau khi giết ngươi xong thì ta vẫn có thể lấy đi đồ vật!"
Tiết Thần trốn sau bụi cây, thật vô cùng cẩn thận thò nửa đầu ra dò xét, liền thấy hơn hai mươi người vây quanh sát một bờ vực, trên người đều mặc phi ngư phục, mang mặt nạ màu bạc, hóa ra là Cẩm Y Vệ.
Tiết Thần lại rụt đầu vào, cố gắng lục tìm hồi ức của đời trước. Nàng nhớ rõ triều đình tuyên bố Thế tử Vệ Quốc Công là bị thích khách gi,ết ch,ết, mà thích khách này hóa ra đều là Cẩm Y Vệ? Lâu Khánh Vân thân ở Đại Lý Tự, hành động nhất định sẽ cùng hợp tác với Cẩm Y Vệ, lúc trước khi bọn họ đến đào viên của nàng xin nghỉ chân, tựa hồ chính là Đại Lý Tự và Cẩm Y Vệ đi cùng nhau. Nếu lần này cũng là Đại Lý Tự và Cẩm Y Vệ ra ngựa, nhưng đến cuối cùng khi tìm được chứng cứ thì Cẩm Y Vệ liền thay đổi đầu mâu, quay lại đối phó với Đại Lý Tự của Lâu Khánh Vân... Như vậy thì có thể giải thích được vì sao Lâu Khánh Vân không thể truyền tin tức ra ngoài, chắc chắn là đã có người khống chế.
"Hừ, cho dù ta chết thì đồ vật cũng sẽ không cho những tên tay sai các ngươi dùng để "trợ Trụ vi ngược"."
(Trợ Trụ vi ngược: giúp vua Trụ làm ác. Đời nhà Ân có vua Trụ là tên hôn quân ác độc. Câu này ý nói giúp kẻ xấu làm điều ác)
Là thanh âm của chàng.
Tiết Thần lệ tuôn ròng ròng, hiện tại nàng có thể làm được gì chứ? Những người này muốn giết người diệt khẩu, nàng nên làm thế nào mới có thể cứu Lâu Khánh Vân?
"Lão Đầu nhi, coi bộ hắn muốn nhảy xuống, chúng ta làm sao bây giờ? Nhào tới đoạt?" Thanh âm nôn nóng của một tên Cẩm Y Vệ vang lên. Tiết Thần rùng mình, bất chấp tất cả trực tiếp bò ra khỏi bụi cây, từ bên cạnh đi vòng qua tiến tới gần. Quả thực nàng thấy Lâu Khánh Vân người đầy máu đang đứng sát bên bờ vực, xung quanh là mười mấy bộ chúng hoặc chết hoặc bị thương nằm la liệt. Lâu Khánh Vân ôm ngực, đứng ở tảng đá nhô lên trên đỉnh núi, gió thổi khiến y phục nhiễm máu bay phất phới, trên gương mặt tuấn mỹ gần như yêu dị gợn lên một nụ cười lạnh, sau đó chàng thả người từ trên tảng đá cứ thế mà rơi xuống vực. Tiết Thần sợ hãi chạy như bay đến gần, không chút suy nghĩ liền cùng Lâu Khánh Vân nhảy xuống, bắt được vạt áo của chàng.
Nghiêm Lạc Đông từ trên cây bay xuống cũng không thể ngăn cản kịp Tiết Thần, ngược lại khiến đám Cẩm Y Vệ hoảng sợ, đồng loạt nâng lên vũ khí đánh loạn xạ về phía Nghiêm Lạc Đông.
Nghiêm Lạc Đông đã không rảnh lo nhiều, đá ngã lăn vài người liền thòng dây thừng và móc sắt bên hông bỏ xuống vách núi.
Lâu Khánh Vân ngửa người rơi xuống, cho rằng trước khi chết mình xuất hiện ảo giác, thế nhưng hắn lại thấy Tiết Thần chạy tới bên hắn... Đột nhiên giật mình một cái, Lâu Khánh Vân nháy mắt hồi phục phản ứng, không phải ảo giác!
Như hai con bướm chồng lên nhau, Lâu Khánh Vân mượn lực rơi xoay người vươn tay tóm lấy Tiết Thần không hiểu vì sao xuất hiện ở chỗ này. Lâu Khánh Vân nhìn thấy phía trên thòng xuống dây thừng và móc sắt, một chân đạp vào vách núi của vực sâu, cảm giác xương đùi đã gãy, bất quá cũng đúng lúc này hắn bắt được một đầu dây thừng vòng ở bên hông Tiết Thần, sau đó ôm nàng rồi cố hết sức tung ra móc sắt. Rốt cuộc trong lúc đang rơi vù vù, hai người đều cảm giác được thân mình rõ ràng bị giựt lại, hiển nhiên là móc sắt kia đã câu vào vách đá. Lâu Khánh Vân sợ tay không ôm chặt được nàng, sử dụng luôn cả hai chân, đem nàng kẹp trong lòng ngực của mình. Bởi vì quán tính của dây thừng mà bọn họ hung hăng đâm vào vách đá, Lâu Khánh Vân đem bản thân làm đệm thịt, chỉ cảm thấy sau lưng đau lợi hại, nhưng hắn căn bản không rảnh lo cho mình, cúi đầu nhìn Tiết Thần đã sớm sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Một thời gian quá lâu không thấy nàng, tại sao nàng lại gầy thành như vậy?
Trong lòng nghi vấn còn chưa kịp nghĩ xong, hắn liền cảm giác dây thừng đang nắm trên tay càng ngày càng trùng, quả nhiên móc sắt không chịu nổi trọng lượng của hai người, đã rời khỏi vách đá, thân mình hai người tiếp tục rơi xuống vực. Lâu Khánh Vân ôm chặt Tiết Thần vào lòng ngực, mặc kệ là dạng gì va chạm hắn đều dùng thân thể của mình mà chắn cho nàng, cứ thế mà rơi xuống. Nhưng lần này lại không trải qua thời gian quá dài, hắn liền cảm giác sau lưng đụng phải một thân cây, sau đó lọt vào đám lá sum xuê.
Xác định người trong lòng ngực hoàn hảo vô khuyết, đã trải qua hơn mười hai tháng bắt giết, thân thể đã sớm sức cùng lực kiệt của Lâu Khánh Vân rốt cuộc chống đỡ không nổi, hôn mê bất tỉnh.
Tiết Thần chỉ cảm thấy trong một khắc này quả thực dài hơn so với cả đời của nàng. Nàng biết Lâu Khánh Vân đang liều mạng che chở cho mình, đúng là nàng không có một chút sức lực nào, đã giúp không được mà còn chỉ có thể trơ mắt nhìn mình liên lụy chàng, thẳng đến khi rơi xuống đáy vực Lâu Khánh Vân cũng không hề buông tay.
Nàng từ trên người Lâu Khánh Vân bò dậy, ngẩng đầu nhìn vách núi cao vút đụng mây, thật sự rất khó tưởng tượng mình từ trên cao như vậy rơi xuống mà chỉ trầy da một ít, lông tóc không tổn hao gì.
Cúi đầu nhìn thoáng qua Lâu Khánh Vân, quả thực có thể dùng từ "thảm không nỡ nhìn" để hình dung. Trên mặt, trên người tràn đầy vết máu, quần áo cũng bị xé rách không còn hình dạng, chân trái cong một cách mất tự nhiên, chắc chắn là trật khớp hoặc gãy xương, khuôn mặt tuấn tú trước nay đều sáng rực như ánh mặt trời nay lộ ra loại tử khí của một sinh mệnh chỉ còn hơi thở mỏng manh. Tiết Thần khẩn trương duỗi tay thăm dò hơi thở của Lâu Khánh Vân, tim nàng đang đập thình thịch mới thoáng an tĩnh lại, ít nhất chàng vẫn còn hô hấp, còn chưa chết.
Tiết Thần quay đầu lại nhìn bốn phía, hiện tại đã là chạng vạng, bởi vì đáy vực không có nhiều cây cối che đậy nên thoạt nhìn còn có chút ánh mặt trời. Tiết Thần nhìn sắc trời, đêm nay nếu không phải đổ mưa thì cũng đổ tuyết, khẳng định không thể lưu lại chỗ này, cho dù không gặp rắn độc hay mãnh thú thì cũng sẽ bị đông lạnh đến chết.
Chỉ là chung quanh toàn là núi non trùng điệp, đáy vực tràn đầy cỏ dại, nàng nên đem Lâu Khánh Vân đưa tới nơi đâu?
Tiết Thần cong lưng thử di chuyển Lâu Khánh Vân, nhưng thân thể cao lớn này đối với Tiết Thần mà nói thì quả thực nặng như dời núi, tay không nhất định không chuyển đi được.
Thấy trong ủng của chàng có một chủy thủ màu vàng sáng, Tiết Thần rút ra, sau đó ngắm nghía áo bông trên người mình. Tiết Thần cởi bao phục sau lưng và áo bông, tính toán góc độ cách Lâu Khánh Vân không xa rồi trải áo bông xuống đất, lấy bao phục lại đeo lên sau lưng. Sau đó nàng đến phía sau Lâu Khánh Vân, dùng chân cố sức đẩy chàng lăn một vòng, vừa đúng lăn đến mặt trên của áo bông. Tiết Thần bèn cởi đai lưng của Lâu Khánh Vân, dùng chủy thủ tách ra từ một đầu xé thành hai dây vải dài, sau đó dùng hai dây vải nối lại với nhau rồi xoắn chặt, thử thử thấy đã chắc chắn bèn dùng chủy thủ đâm hai lỗ ở hai bên sườn áo bông lót dưới thân Lâu Khánh Vân, luồn dây vải xuyên qua hai lỗ rồi luồn qua dưới nách Lâu Khánh Vân để cột áo bông vào vai của chàng. Sau đó dây vải còn dư ra bao nhiêu thì Tiết Thần cột vòng qua nách và hông của mình, học theo cách kéo thuyền của công trình trị thuỷ kéo Lâu Khánh Vân đi về phía trước.
Phương pháp như vậy ít nhất có thể di động Lâu Khánh Vân không cần lưu lại tại chỗ. Nếu hai người không làm gì cứ ở yên tại đó thì tất nhiên sẽ chết chắc. Lâu Khánh Vân có khả năng không chống nổi qua đêm nay, mà nàng tuy rằng lông tóc vô thương, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể chống được vài ngày. Vậy thì thay vì cùng nhau chờ chết không bằng kiếm cách cầu sinh.
Vô luận thế nào, nàng cũng phải đưa Lâu Khánh Vân tới một nơi có thể dưỡng thương.
Nàng kéo Lâu Khánh Vân về phía trước, đáy vực có rất nhiều cỏ dại nên cũng coi như tấm đệm, vì phòng ngừa trong bụi cỏ có cục đá nhô lên đụng vào đầu Lâu Khánh Vân, Tiết Thần liền đem cổ áo bông lót ở dưới đầu của chàng, cho dù có cái gì đụng vào cũng sẽ không thành vấn đề.
Trước khi màn trời biến thành tối đen, rốt cuộc Tiết Thần tìm được một hang động tránh gió. Đó là một cái hang lõm vào vách đá, không biết là do thiên nhiên hay do người làm ra, tóm lại chính là lõm vào rất nhiều, đủ để cất chứa hai người còn dư dả.
Vui mừng quá đỗi, Tiết Thần dùng sức lực toàn thân kéo Lâu Khánh Vân vào hang.