"Ngài Phán Quan." Di Giai đi tới trước mặt Cửu Âm xoay một vòng.
Cửu Âm:"Xấu."
"... Tất nhiên không thể đẹp bằng của nhà chúng ta." Cô thở dài, thiết kế đơn giản màu sắc đơn điệu, vừa mặc vào đã cảm thấy thấp hơn người khác một cái đầu.
"Chủ tòa nhà số , ngài Roel Piner đến."
Một thông báo khác lúc này vang lên.
"Ồ, là ngài Roel..."
"Tôi cứ nghĩ năm nay ngài ấy sẽ viện cớ không đến nữa chứ?"
"Lý do bệnh nặng giai đoạn cuối hình như năm ngoái đã dùng rồi?"
"Năm trước nữa ngài ấy còn nói... thôi bỏ đi. Không ai quản được mà."
"Đúng rồi... ai bảo người ta là chủ tòa nhà số kia chứ?"
"Aizz, Ngài Silver... sao mấy năm trước ngài ấy đột nhiên xuống dốc như vậy? Tụt xuống số ..."
Nghe tiếng rì rào bàn tán, còn nhắc đến chủ nhà mình, Di Giai không nhịn được mà nhìn về phía vị chủ nhà vừa mới vào kia, nhưng chỉ kịp thấy một bóng người màu bạc lướt qua, đi như bay tới bàn của vị chủ nhà số , cô còn chưa kịp nhìn thấy mặt anh ta đã chỉ còn bóng lưng thấp thoáng.
Sao lại vội vàng như vậy chứ? Di Giai khó hiểu.
"Roel." Tessia híp mắt thành một đường thẳng giơ tay chào hỏi, nhìn dáng vẻ như đã sớm đoán được năm nay anh ta nhất định sẽ tới.
Roel ngồi xuống, đưa mắt nhìn xung quanh khu vực này:"Sergi đâu?"
"Không biết."
"Này... không phải lần trước tới cô đã nói bói được rằng Sergi sẽ có mặt trong bữa tiệc này sao?" Roel nói khẽ, nếu không phải vì một lời này thì hôm nay anh đã lại viện cớ để không phải đến đây rồi, lười chết!
"Hừ. Không nói như vậy thì liệu cậu có chịu tới không?" Tessia nhấp một ngụm rượu, dáng vẻ thản nhiên.
"...Cô gạt tôi?"
"Ai thèm gạt cậu. Chỉ là tôi vẫn chưa tìm thấy cô ấy ở đâu cả."
"..."
Trong lúc hai người thì thầm, một cung nữ bê đồ ăn nhẹ đi tới, uyển chuyển cúi đầu:"Hai ngài có cần thêm gì không?"
Tessia lắc đầu phất tay, khi cô gái kia đã đi, Roel mới nói tiếp:"Nếu Sergi đã trở về... tại sao cô ấy lại trốn trốn tránh tránh không ra mặt luôn?" Còn định ngồi yên nhìn con rối giả mạo mình vênh váo đến bao giờ?
Tessia trầm mặc, lúc sau mới nhẹ giọng:"Những điều về cô ấy, ta chưa từng bói ra." Làm sao biết được cô ấy đang ra sao, đang suy tính điều gì?
Bên góc của "người bê quà" có thêm mấy người áo bạc nhà số đi đến, trong đó có một cô gái hung hăng lập tức gây chuyện:"Ban nãy là ai nói xấu chủ nhà chúng ta? Có giỏi thì bước qua đây!"
Người thanh niên áo bạc bên cạnh hơi nhíu mày, kéo tay cô gái lại:"Chị bình tĩnh đi. Đừng gây phiền phức cho ngài Roel." Ai chẳng biết chủ tòa nhà số vừa lười vừa sợ phiền nhất.
Nhậm Nghi hừ một tiếng, trong lòng không hề thoải mái.
Di Giai ló đầu nhìn qua, là người nào mà hung dữ như vậy? Mấy người bàn tán vừa rồi thì không nhịn được mà nhìn xuống mũi giày.
"Di Giai, ăn không?" Lưu Tích Quân lại như không có chuyện gì, cầm một chùm nho đi đến trước mặt cô. Di Giai còn chưa trả lời thì cô gái vừa rồi đã lên tiếng:"Này, cô! Là người cầm nho đó! Cô xem thường tôi?"
Bóng lưng Lưu Tích Quân cứng lại, quay lại nhìn Nhậm Nghi như nhìn một đứa ngốc, vô cùng khó hiểu:"Xem thường?"
"Không thấy tôi đang nói chuyện sao?"
"..."
Nhậm Nghi bấy giờ mới chú ý đến màu áo của đối phương, cười khẩy:"Người ở nhà số đều không biết phép tắc như vậy sao? Chủ nhà thì vô năng, chẳng trách tụt xuống..."
Còn chưa ai kịp thấy chuyện gì xảy ra, Nhậm Nghi đột ngột bị bóp lấy cổ, nửa câu sau nghẹn lại trong họng, Lưu Tích Quân sắc mặt lạnh lẽo:"Cái mồm bẩn thỉu của cô có tư cách nhắc đến ngài Silver?"
Mấy người bên nhà số thấy tình hình không đúng vội chạy đến ngăn cản, nhưng chưa tới gần đã bị Cửu Âm cùng Cửu Dương bước lên chắn đường.
"Các ngươi định làm gì? Thả chị ấy ra." Nhậm Đường thấy chị mình bị bắt thì thoáng nóng nảy, hắn không kịp suy nghĩ, vận khí đánh thẳng vào Cửu Dương.
Di Giai nhìn thấy cảnh ấy lập tức giật nảy mình, sắp đánh nhau ư? Trong cung điện?
Nhưng không để cô lo lắng thêm, một bàn tay khác từ phía sau đã vươn lên nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay Nhậm Đường, giọng nói như đùa giỡn cất lên:
"Ở đây có chuyện gì mà náo nhiệt vậy? Cho ta tham gia với."
"Ngài Phán Quan!" Nhậm Đường quay đầu kinh hô.
Người vừa đến có đôi mắt nhỏ đến không nhìn thấy khe hở, hình dạng khóe môi cố định câu lên thoạt nhìn qua trông như đang cười, hắn cũng mặc một bộ đồ bạc như nhóm người này.
"Dạ Hạc." Cửu Dương gọi lên tên người đó.
"Cửu Âm, Cửu Dương, lâu rồi không gặp." Dạ Hạc vui vẻ bước lên cười hì hì nói:"Ô? Người bạn bên kia của tôi trông có vẻ không được khỏe lắm thì phải?" Anh nhìn về phía Lưu Tích Quân, làm bộ che miệng ngạc nhiên.
Lưu Tích Quân cũng chỉ muốn cảnh cáo chứ không muốn làm to chuyện, cô buông tay rồi đẩy Nhậm Nghi về phía đối phương, lạnh giọng:"Họa từ miệng ra."
Mà Nhậm Nghi sau khi được thả cũng cúi đầu trước Dạ Hạc, không hề dám quay lại gây ồn ào, nhưng hai tay vẫn siết chặt thể hiện sự không cam lòng.
"Đi xuống đi." Dạ Hạc không để tâm lắm mà nói, anh một tay kéo Cửu Âm, tay còn lại kéo Cửu Dương tới một bàn ngồi xuống, dáng vẻ tươi cười hớn hở:"Lâu rồi không gặp, uống rượu tâm sự chút nào!"
Mọi người tản ra, Lưu Tích Quân quay đi tìm khăn ướt, chợt thấy Di Giai lại chỗ mình, đưa tay che miệng hỏi nhỏ:"Sao nhìn bọn họ thân thiết như vậy?"
Lưu Tích Quân tủm tỉm, lập tức kéo cô tới một bàn trống kể chuyện xưa.
"Nàng cũng nhận ra mà phải không? Bọn họ có cơ thể." Lưu Tích Quân trước tiên hỏi.
Di Giai gật đầu, cô cứ tưởng các thành viên cấp cao đều có được một cơ thể giả hay đại loại thế chứ? Không lẽ là nguyên do khác?
Lưu Tích Quân như đọc được suy nghĩ của cô, một bộ nhìn người thiểu năng nói:"Có được cơ thể đâu dễ dàng như vậy? Bây giờ ngoài chủ tòa nhà số thì vẫn chưa ai có thể làm ra cơ thể người đâu."
Di Giai lập tức nhớ về vị không có họ kia, thầm thán phục.
"Còn việc Cửu Âm, Cửu Dương với người bên kia quen thân thì... họ từng học chung thôi."
"Học chung?"
"Phải. Bọn họ đều là người bên ngoài tòa nhà, không phải linh hồn người chết như chúng ta. Nói cho dễ hiểu thì hãy tưởng tượng thế này... Tòa nhà là công ty lớn của hành tinh này, vậy người quản lý, thư ký, ban điều hành của công ty lấy ở đâu ra? Dĩ nhiên là lấy ở hành tinh này, còn phải lấy những người giỏi nhất. Cho nên cứ coi như Cửu Âm, Cửu Dương là học bá bảng điểm trên trời được ngài Silver cướp về nhà mình vậy đi. Còn Dạ Hạc là bạn cùng chung lớp thiên tài với họ."
"... Toàn bộ các chủ nhà khác đều lấy người ở hành tinh này về quản lý cho nhà mình sao?"
"Đúng vậy. Dù không muốn thừa nhận nhưng bọn họ không tin tưởng chúng ta lắm." Lưu Tích Quân nhún vai:"Linh hồn con người vốn thấp kém và bị xem thường là điều không thể chối cãi, những người có thể làm nhiệm vụ thì còn được xem trọng hơn một chút. Nhìn dưới Âm Giới là biết, trả thuế bằng linh hồn."
"À! Không phải tất cả. Vị chủ nhà số kia dùng linh hồn cai quản đấy. Là Minh Vương và Mạc Lâm." Lưu Tích Quân chợi nhớ ra.