Mọi người ngồi trong hang nói chuyện quanh đống lửa, hôm nay bọn họ đều đã ăn thịt thỏ lúc săn bắn nên ai cũng rất hào hứng, tràn đầy sức sống mà chém gió liên thanh, Di Giai lại là người ỉu xìu nhất vì cô chỉ đi chặt củi, cả ngày chưa bỏ được vào miệng cái gì. Vốn dĩ cô định về tới liền qua hang hàng xóm xin chút thịt gấu về gặm, tiếc là gặp phải đoàn người này, thẻ tím còn nói cô phải che giấu thân phận, thật sự phiền toái.
"Ọt... " Bụng Di Giai phất cờ khởi nghĩa. Đói quá điiiii....
Tôn Thành ngồi nghỉ ngay sau lưng cô nghe thấy tiếng réo thất thanh, không biết nghĩ gì mà lấy ra mấy loại củ lạ, khều khều tóc Di Giai.
Di Giai quay phắt đầu lại nhìn, Tôn Thành giật mình, sao trước giờ hắn chưa từng để ý Yên Mộc lại có một đôi mắt đẹp như thế?
"Gì thế?" Hai lông mày của Di Giai sắp chạm vào nhau.
"À... Ăn đi." hắn ấp úng, ánh mắt đảo khắp nơi.
Bấy giờ Di Giai mới chú ý đến loại quả kỳ lạ trên tay cậu ta, vui vẻ nhận lấy, cũng không quên cảm ơn một tiếng.
Ăn được miếng liền có thông báo:
Quả độc nhẹ: - máu
Quả độc nhẹ: - máu
- máu
- máu
...
Cmn!!!
Số máu của đám người bình thường rơi vào tầm máu. Mà giờ máu Di Giai là nên trên thực tế mà nói, mất chút máu này không làm ảnh hưởng gì lớn tới cô lắm, chủ yếu là cô đã ghim chặt tên kia.
Tôn Thành thấy Yên Mộc ăn xong hồi lâu không phản ứng, hơi cảm thấy quái lạ, bình thường hẳn là cô nàng sẽ tức giận chửi mắng cậu vô cùng chanh chua, nay lại yên tĩnh khác thường. Chắc hẳn là do Yên Mộc hôm nay lăn lộn trong game đã mệt rồi. Tôn Thành nghĩ lại, hơi hối hận về trò đùa dai của mình.
Lát sau, bên ngoài bắt đầu có vài tia nắng xuyên qua lỗ hổng trên cửa mà vào, tất cả đứng dậy, chuẩn bị cày quốc cho một ngày mới.
"Cậu đi cùng không?" Tôn Tường hỏi ý kiến Di Giai.
Thực ra việc Di Giai đi với bọn họ phải là việc tất nhiên mới đúng, vì cô cũng là một thành viên trong trường, nhưng thấy Di Giai đi riêng lại có vẻ lên cấp nhanh hơn họ, nên cậu chỉ có thể hỏi ý kiến cô.
"Không." Quả nhiên Di Giai lắc đầu.
Nhóm người từ từ đi ra ngoài, đêm qua quá tối nên không để ý được xung quanh, hiện tại sáng mới thấy rõ đây là nơi nào, tất cả mọi người không khỏi hoảng sợ một phen.
"Yên Mộc, cậu thật sự xây nhà ở đây đấy à?" có người không kìm được nhẹ giọng nói, chỉ sợ to tiếng một chút sẽ đánh động mấy con gấu phòng bên.
Di Giai gật đầu khẳng định, sau khi tiễn họ đi xa rồi mới thở ra một hơi, bắt đầu một ngày của riêng mình.
Khi đang đi chặt thêm gỗ dưới chân núi thì cô bắt gặp một người cưỡi ngựa trắng đi tới, dáng vẻ cao lớn uy phong lẫm liệt.
Di Giai hâm mộ: Oai quá! Muốn con!
Người này nhìn thấy Di Giai, lập tức nhảy xuống đất, dắt ngựa đến khuyên bảo:"Gần đây có hang Boss, đừng nên lại gần."
Di Giai gật gật đầu. Người này cũng gật đầu, xoay thân lại nhảy lên ngựa, đi lên núi về phía nhà cô. Di Giai mang tâm lý hóng chuyện, lôi rìu ra đốn củi tại chỗ, mắt lại không rời người nọ.
Một lát sau anh ta quay lại, đi tới hỏi Di Giai:"Có biết ai sống trên đó không?" nói rồi chỉ chỉ về phía vách núi.
Di Giai cảnh giác, tên này muốn gì đây? Dù sao cô cũng lắc đầu để tiếp tục được xem kịch. Người kia nhíu mày tặc lưỡi một tiếng, lại đi lên núi.
Thật lâu không thấy người đó xuống, Di Giai tò mò chạy về liền thấy cánh cửa mà mình kỳ công xây dựng giờ đây đã bị phá tan thành một đống củi lớn, thanh niên ban nãy thì đang đứng một bên đưa tay bấm các con số màu xanh trong không khí, một nửa dưới con hổ trắng lần trước cô giết dần dần hiện ra.
Người này là NPC, nhận thấy thông báo Boss chết ngay ngày đầu khai mở liền cho rằng game lỗi, lập tức lên ngựa phi tới sửa. Mà Di Giai đúng lúc này lại nhận được nhiệm vụ thẻ tím giao:"Giết bắn đi."
Cô khó hiểu:"Làm gì?"
"Hắn là NPC. Chết rồi sẽ sống lại thôi, để mặc hắn tạo ra boss, cô lại giết boss lấy lại nhà thì không phải phá game quá rồi sao?" định lên cấp luôn sao?
Di Giai nghe cũng có lý, hơn nữa chỉ là game thôi nên cũng không nghĩ nhiều, tiến lên "pặc" một cái dùng rìu chém bay đầu NPC, đến thẻ tím cũng phải rùng mình. Nửa thân dưới con boss vừa hình thành cũng liền hóa thành các dãy số tan vào không trung.
Xác NPC nhanh chóng biến mất, chắc hẳn đã được hồi sinh ở một điểm nào đó rồi. Không ngờ giết NPC cũng được thăng cấp, cô lên cấp , mở khóa kỹ năng thú nuôi, có thể thuần hóa thú cưỡi.
Lúc mở bảng kỹ năng ra xem mới thấy có một kỹ năng mở lúc cấp mà cô không chú ý tới là may mặc. Muốn chế tạo ra quần áo phải có lụa, muốn có lụa phải có tơ, mà tơ nhện hay tơ tằm thì trong game đều quy ra tơ cả. Di Giai nhìn bộ đồ nâu tân thủ trên người, dù sao cũng là một cô nương xinh đẹp, sao có thể nhìn bần hàn như vậy suốt quá trình trải nhiệm game, cô quyết định khi chặt củi xong sẽ đi tìm tơ.
Sau vòng đi đi về về, căn nhà hang đá đã có đầy đủ nội thất, Di Giai còn lót nền gỗ cho nó, đuốc thì treo ở hai bên nhà, tổng thể nhìn vô cùng sang chảnh.
Tiếp đó theo như lịch trình đã định, Di Giai đi tìm tơ, cô nhớ lại đoạn đường bắt gặp nhóm Tôn Tường bị nhện đuổi, nhanh chóng tìm đến đó.
Đây là hang ổ của loài nhện vằn vàng, chỉ cần đến gần chúng sẽ tự động đuổi theo, nếu không giết kịp, cứ giây nhện sẽ phun độc một lần. Di Giai dĩ nhiên đồ sát cả hang không chút trở ngại, thẻ tím cảm thấy cô vô cùng nghịch thiên, càng khẳng định ban đầu là Di Giai giả vờ ngu ngốc, cố tình lừa gạt nó.
Đồ sát cả hang nhưng vẫn không đủ kinh nghiệm để lên , xem ra lên cấp cũng không quá dễ dàng như cô tưởng, nhưng dù sao cũng đã thu hoạch được không ít tơ, cô vui vẻ trở về chế tạo y phục.
Di Giai lại không ngờ game thực tế đến mức quần áo chế tạo ra đều là màu trắng, còn phải đi tìm thuốc nhuộm, khi cô bắt đầu cảm thấy lười biếng muốn từ bỏ việc may áo mới thì bên ngoài vang lên tiếng gấu gào, trong đầu lập tức nảy ra một ý.
Tối đến nhóm người kia lại trở về nhà Di Giai, vừa vào cửa họ liền giật mình sững sờ.
Ngôi nhà như cung điện này... Bây giờ tồn tại có phải quá nghịch lý rồi hay không?!
"Một mình cậu làm đấy à?" Có người kinh ngạc thốt lên, hiện giờ đã có giường có ghế, thảm trải đất là da gấu, còn có lò sưởi, dù không biết ống thông khói rốt cuộc lắp đặt kiểu gì nhưng đây là game mà, mọi người chưa bao giờ xây nhà trong núi nên cũng không rõ ràng lắm.
"Ọe. Thứ gì sao lại tanh thế?" Tình Tình che miệng lùi lại mấy bước, mọi người nhìn sang liền thấy giống như có con vật gì đó đẫm máu đang được treo phía sau cửa.
"À, quần áo đó, tôi không biết lấy gì nhuộm nên lấy đại máu gấu." Di Giai hồn nhiên nói khiến mọi người không khỏi lành lạnh sống lưng.
Tôn Tường nắm tay lên miệng ho mấy tiếng:"Thật ra cậu dùng màu của mấy loại hoa bên ngoài cũng không tệ."
Di Giai ngẩn ra, nhún vai:"Không nghĩ đến."
"Đúng là lần đầu chơi game, man rợ!" Tình Tình ghét bỏ Di Giai. Rõ ràng là đang trong nhà người khác lại tỏ thái độ kênh kiệu như vậy, rõ ràng bên ngoài cũng giết thỏ nhỏ lên cấp mà, không lẽ giết thỏ thì không man rợ? Di Giai không phục lối tư duy này.
Có điều xưa nay cô chưa từng chấp nhặt, Tôn Thành đi đến đá đá cái đầu gấu liền với lớp da phủ lên sàn gỗ, có chút không tin nổi mà nói:"Cô giết gấu?"
(Ai chưa follow cho mình xin một follow để nhận được thông báo về lịch ra truyện nếu có gì thay đổi nhé! ️)