Tang Thanh kinh ngạc, tuy một nửa hắn nghe không hiểu, nhưng hắn vẫn biết cây cỏ nhỏ này dù nghe danh tiếng của hắn vẫn còn đứng đó bảo vệ hắn, thậm chí không một chút sợ hãi hắn sẽ giết cô. Nếu là người bình thường phải nên thật lo lắng vì mấy ngày nay hành hạ hắn, giao hắn cho người trước mặt này chém thành tám mảnh sợ bị hắn trả thù mới đúng.
Người kia cũng ngạc nhiên vô cùng:"Ngươi đang nói cái gì? Ngươi vẫn không hiểu sao? Ta không muốn giết một sinh linh vô tội. Ngươi tu luyện hóa thành người cũng không dễ dàng gì, đừng không quý trọng sinh mệnh của mình."
Di Giai vẫn bình thản, gương mặt lạnh lùng nhìn hắn thay cho câu trả lời.
Mặt hắn lạnh đi, tay cầm kiếm khẽ động, sát khí dưới đáy mắt tản ra tứ phía, hắn vẫn không muốn sát hại một cây cỏ không hiểu sự đời, nếu nàng biết sợ mà chạy còn tốt, không thì...
"Ta nói lại lần nữa, ngươi mau tránh ra."
"Tránh ra đi, người hắn muốn là bổn tọa, ngươi không cần liều mình vô ích." Trước mặt người ngoài hắn lại xưng là bổn toạ, hắn đẩy Di Giai qua một bên, cười nhạt với kẻ kia.
"Dù cho bổn tọa chưa khôi phục ma pháp ngươi cũng mộng tưởng giết được bổn tọa sao?" Xung quanh Tang Thanh cũng nổi lên sát khí rợn người.
Tang Thanh còn chưa xuất chiêu, bỗng một bóng người từ phía sau phóng lên trước hắn, tấn công kẻ trước mặt. Người kia trấn định đỡ đòn, thầm kinh ngạc một cây cỏ yêu có thể có sức lực mạnh ngần đó, hắn không dám xem thường đối thủ, cả hai giao đấu triền miên.
Lần này đến lượt Tang Thanh sững lại, hắn không ngờ Di Giai có thể đấu tay đôi với người kia được một lúc, hắn thầm vận toàn bộ ma lực tích góp mấy ngày nay, bắt được một sơ hở của người kia, đánh một chưởng vào.
Bị dính đòn hiểm, người kia phụt một ngúm máu rồi bay ra ngoài, Tang Thanh nhân lúc đó kéo tay Di Giai, người chạy như bay vào sâu trong rừng. Trên đường dừng lại một vài lần cho Tang Thanh bày trận pháp, hắn chỉ cần dùng mấy hòn đá đặt vài nơi liền có thể tạo ra một trận pháp làm không ai có thể tìm được bọn họ.
Cảm thấy chạy đã đủ xa, họ ngồi lại một gốc cây, Tang Thanh âm thầm vận công, nói với Di Giai:"Thời gian này ngươi đừng chạy loạn cũng đừng làm phiền ta, hắn rất lợi hại, không chết sẽ còn tìm đến. Chờ ta khôi phục ma pháp rồi sẽ khiến hắn phải hối tiếc vì được sinh ra."
Di Giai ừ hửm một tiếng, dựa vào thân cây nhìn lên bầu trời chỉ hở ra được một chút qua kẽ lá. Cô có chút tò mò nếu chết ở thế giới này thì có chết thật luôn không nhỉ, hiện giờ thẻ đen đang ở đâu?
Cảm giác này giống như ngày đó tỉnh dậy ở con hẻm, không biết bản thân sẽ thế nào, tương lai sẽ ra sao, xung quanh không một người quen biết, trí nhớ cũng trống rỗng.
Cô muốn vào tổ chức làm nhiệm vụ để làm gì nhỉ?
Giải cứu thế giới sao?
Có lẽ không phải, cô chỉ muốn có mục đích tồn tại, mỗi ngày biết tiếp theo sẽ phải làm gì...
Rốt cuộc cô là ai? Bản thân cô là gì? Tại sao khi tỉnh lại chỉ là dạng linh hồn? Ai đã giết cô hay cô tự sát?
Nghĩ một hồi Di Giai liền lâm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại, cô thấy bên cạnh đã trống trơn, đứng dậy nhìn xung quanh không hề thấy bóng dáng Tang Thanh, Di Giai thấy hơi đói bụng quyết định đi tìm đồ ăn, vừa bước được bước phía sau đã có tiếng nói:"Ta đã bảo ngươi đừng đi lung tung rồi mà."
Tang Thanh đi tới gần, vứt mấy hoa quả tìm được vào ngực cô. Hắn nhìn lên trời nheo nheo mắt:"Ăn nhanh rồi đi, ta có thứ cần lấy lại."
Ăn uống no nê, Di Giai có tinh thần hơn một chút, cô đứng dậy hỏi hắn:"Đi đâu bây giờ?"
Tang Thanh tiến lại ôm eo Di Giai, hắn nhảy lên một cái đã rời khỏi rừng, bay trên không trung hướng về phía Đông.
Từng làn gió mạnh tạt vào mặt cô, hình như đây là lần đầu cô được bay, dù là cỏ yêu cô cũng chưa từng thử xem mình có bay được hay không, vẫn luôn tự cho mình là con người mà sinh tồn.
Tang Thanh dừng lại giữa biển, hắn vẽ một kết giới rồi lặn xuống, lặn sâu tới khi thấy một tòa lâu đài nguy nga dưới biển.
Mấy tên người tôm canh gác trước cung điện vội vã ngăn ngản nhưng Tang Thanh phất tay một cái liền bị nước cuốn trôi đi mất. Hắn lao thẳng vào giữa điện.
Long Vương sửng sốt nhìn Tang Thanh, ngã từ trên ngai xuống. Tang Thanh không để ý tới hắn, lạnh giọng:"Giao vũ khí của bổn tọa ra đây."
Năm đó sau khi phong ấn Ma Thần vào núi, vũ khí của hắn cũng bị phong ấn dưới biển, giao cho Long Vương canh giữ.
Long Vương run rẩy dữ dội, vội sai người đi lấy vũ khí giao ra.
Thấy được vũ khí của mình, mặt Ma Thần Tang Thanh mới thoáng dịu đi một chút. Sau khi ra khỏi tòa lâu đài, hắn ngang ngược vung kiếm, lâu đài bị cắt ngang rồi sụp đổ, một lớp cát dày bay lên.
Di Giai nhíu mày:"Hắn giao đồ rồi, còn ngoan ngoãn như vậy, ngươi phá nhà hắn làm gì?"