"Bạn cô sao? Được rồi tôi sẽ cố gắng." Theo như anh điều tra, bạn bè cô không ai chuyển tới thành phố Z, người này là ai? Anh lắc đầu, không muốn nghĩ thêm những việc liên quan cô, càng nghĩ càng thấy nhiều việc không thể giải đáp.
"À còn một điều nữa..." Di Giai ngẩng đầu, thoáng cười.
Tạ Hiển ngẩn người, lại nghe cô nói:
"Đừng điều tra tôi, tin tưởng là điều kiện quan trọng nhất trong việc hợp tác. Trước đó tôi cũng không điều tra qua ngài."
Về tới nhà, Tạ Hiển cởi đồ tiến vào nhà tắm, trong hơi nước, anh tưởng tượng đến từng động tác, cái nhướn mày, lời nói của cô, anh không thể không thừa nhận mình bị khí chất của cô thu hút, cũng bị khí chất đó đè ép. Anh cười khổ, bình thường gặp những cô gái khác anh lại thấy họ không đủ thông minh, còn khi gặp được người anh hứng thú thì lại không phải người anh có thể kiểm soát được.
Trên đường trở về Di Giai cảm thấy không đáng. Chỉ mới là nhiệm vụ đầu tiên, tại sao cô lại cảm thấy mệt mỏi kiệt quệ đến vậy? Cứ thế làm sao có thể làm nhiều nhiệm vụ khác. Nhìn qua cửa xe taxi, cô thấy khu vui chơi ở đằng xa, đèn nhạc nhấp nháy, mắt cô sáng lên.
Đúng rồi. Đi làm nhiệm vụ nhưng những lúc rảnh rỗi chơi bời thư thả cũng không tệ đâu. Cũng không ai cấm. Di Giai bảo tài xế chuyển hướng tới trung tâm vui chơi.
Đứng trước Ngôi Nhà Ma Ám, Di Giai hồi hộp, nghe bảo vệ hướng dẫn người vào một lần, không dành cho người yếu tim. Cô ghép đội với cặp đôi khác và người nữa cũng đi mình. người cẩn thận bước vào nhà.
"Á....."
"Ốiii...."
"Kyaaaaa...."
cặp đôi kia hết sức hò hét trợ hứng. Từ tường bật ra một cái đầu, lăn lông lốc xuống chân Di Giai, Di Giai mặt trắng bệch, lại thét không ra tiếng, ma quỷ gì xấu như vậy, lúc cô chết biến thành ma cũng không khó coi đến thế. Người độc thân đi đơn kia cũng là một cô gái, cô ấy bình tĩnh hơn nhiều, đôi lúc còn thấy cô ấy tò mò nhìn tạo hình của hình nộm.
Di Giai bị sự xấu xí xung quanh làm hoảng sợ, trong hoảng loạn rúc vào người bên cạnh. Cô gái kia sửng sốt một lát rồi thoáng cười, tự nhiên khoác tay qua vai Di Giai, như gà mẹ bảo vệ gà con, rốt cuộc cũng ra khỏi căn nhà. Cặp đôi kia thở phào, nãy giờ hét cũng đau họng quá đi mất.
Di Giai sống không còn gì nuối tiếc, bỗng chai nước xuất hiện trước mặt cô, cô ngẩng lên thấy chị gái xinh đẹp đi đơn lúc nãy đang nhìn mình mỉm cười.
Nhận lấy chai nước, Di Giai ngượng ngùng:"Cảm ơn chị."
Chị gái nhìn cô thật sâu:"Đi một mình sao?"
"Dạ."
"Vậy cùng đi đi, tôi cũng đi một mình."
Cô gái này tên là Trì Bích, xinh đẹp rạng ngời, cô ấy nói bình thường đều làm việc quá căng thẳng, chủ nhật đến khu giải trí thả lỏng. Di Giai gật gật đầu đồng ý. Quả thật cuộc sống này rất căng thẳng.
Giữa lúc vui chơi, người ngẫu nhiên dừng lại ghé vào một quán nước gần đó nghỉ ngơi. Trì Bích hào hứng gọi một đống đồ, Di Giai lo lắng họ sẽ ăn không hết, nhưng tuyệt nhiên lo thừa, Trì Bích một mình có thể xử hết đống đồ ăn đó. Lúc thanh toán, Di Giai lơ đãng nhìn qua thấy Trì Bích lôi đống thẻ ra tìm thẻ thanh toán, trong đống thẻ rơi ra có chiếc thẻ đen hình chữ nhật nhỏ, Di Giai cứng đờ người.
Thẻ đó quen đến không thể quen hơn, Di Giai cố giữ vẻ mặt bình thản nhìn thoáng qua Trì Bích đang đi trả tiền, nhiệm vụ giả sao?
Đến lúc phải về, Trì Bích nắm tay Di Giai không muốn rời, Trì Bích thầm nghĩ người này vô cùng hợp ý cô, lúc cô kêu than cũng vô cùng lắng nghe, còn thật tâm an ủi, sau khi làm một đống nhiệm vụ cấp cao, cô muốn thư giãn một chút nên đi làm nhiệm vụ cấp thấp, lười biếng không muốn trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô muốn vui chơi đã, sau khi gặp người này lại như được tiếp thêm sức mạnh, Di Giai có cái nhìn rất tích cực và mới lạ trong cuộc sống, dù là có hơi nhát gan, Trì Bích nhớ lại lúc ở Ngôi Nhà kia, buồn cười. Tiếc là chỉ là một nhân vật trong thế giới, về sau có thể gặp lại hay không cũng không biết được. Trì Bích thở dài.