Trong trận chiến, dù chỉ là chút không cẩn thận đều sẽ dẫn đến thất bại.
Di Giai lẻn vào rừng mà tàn sát, trong rừng cũng không ít người chút nào. Có bảng xếp hạng trong dịp Đảo Chiến là hạng giết người cá nhân, đều sẽ được thưởng, cô không ngại đại khai sát giới rèn luyện kỹ năng dùng kiếm của mình.
"Ghê quá nha." Ngự Lâm, kẻ giàu ngang cô nhờ bán đồ và thông tin bất ngờ nhảy xuống từ trên cây.
"À?" Cô nghiêng đầu nhìn hắn
"Trước kia tôi không biết cô lợi hại như vậy đó? Lời đồn sai hết rồi." Anh lắc lắc đầu
Di Giai tò mò:"Anh rảnh rỗi thế? Không giết địch à?"
Ngự Lâm lôi từ sau ra cung tên:"Có mà. Đang ngồi trên cây bắn trộm đó."
Xong còn đến gần cô nói thầm:"Anh trai cô mua đống đồ từ chỗ tôi, tôi chỉ tính anh ta nửa giá vì yêu Đảo, muốn cống hiến cho Đảo. Không ngờ anh cô xấu xa thế, nói cái gì mà thắng trận chỉ bán lại nửa giá! Xí!" Ngự Lâm khinh bỉ ra mặt.
Di Giai nghe xong quả thật có chút xấu hổ.
"Tôi đi giết địch." Cô vội vàng lẩn tránh trốn đi, đi được một đoạn cô chợt ngẩn ra, tính ra người này gặp cô lần, cả lần đều khiến cô xấu hổ.
Giết đến mỏi tay, chết không biết bao nhiêu lần, trận đấu rốt cuộc đến hồi căng thẳng, từng bên đuối dần, tiết tấu chậm dần. Bắc Đảo ngứa mắt nhất bây giờ là con chim hơi tí là lượn qua lại trên trời kia, nhưng bắn nó toàn không trúng, cũng không muốn phí thời gian.
Di Giai giết tới chân tường thành phe địch, xông thẳng vào trong.
"Em gái trâu bò." người nhảy ra chặn đường cô. Là Kiến Quốc.
"Hết vụ này tôi cũng muốn làm quen với em lắm đấy." Anh ta cầm một thanh kiếm lớn, nghề kiếm sĩ giáp dày máu trâu công kích mạnh, có điểm yếu là tốc độ chậm chạm.
Di Giai xông tới.
Kiến Quốc tuy không nhanh nhẹn nhưng phòng thủ cực kỳ kín đáo, xung quanh có mấy cung thủ lên tên chuẩn bị bắn về phía này, cô hơi kinh ngạc hiểu ra, Kiến Quốc cầm chân cô, cùng chết với cô, quả nhiên mưa tên bay đến không phân địch ta, cả biến thành đốm sáng bay vụt đi.
p sau cô hồi sinh trở lại, vặn vặn cánh tay hơi mỏi, tiến lên tường thành sóng vai với Lam Cảnh Nghi. Anh ta không xuống đánh trận nhưng còn mệt mỏi hơn, trán đã lấm tấm mồ hôi, nhưng anh đâu biết lúc cô lẻn vào thành bên kia, nhìn thấy chủ soái bên đó mắt đầy tơ máu đầu tóc bù xù, cô biết bên mình chắc chắn sẽ thắng.
Không làm phiền anh, Di Giai hơi lùi bước về sau một chút, động tác này giúp cô thấy toàn bộ cảnh sắc trước mặt, cô ngây người.
Đoàn quân mạnh mẽ đẩy lùi mọi kẻ địch, ánh lửa bập bùng khắp mọi nơi... chiến tranh!
"Thành công rồi! Chúng ta thắng rồi!Ngài chính là..."
Đầu cô đau lên như búa bổ, cô đau đến ngã sụp xuống. Lam Cảnh Nghi giật mình nhìn ra sau, mặt anh thoắt cái trắng bệch:"Tiểu Ninh?"
Nằm trong vòng tay anh trai, Di Giai cố gắng mở mắt, nhưng trước mắt chỉ là màu đỏ, là màu máu của chiến tranh.
Lúc tỉnh lại, cô đang được truyền nước trong bệnh viện. Đầu đã hết đau, cô chống tay ngồi dậy ngẩn người.
"Tỉnh rồi à?" Anh trai cô từ ngoài bước vào
Di Giai ngước lên nhìn Lam Cảnh Nghi:"...Tang Thanh?"
Lam Cảnh Nghi nhíu mày, bưng cháo đặt xuống bàn, đặt tay lên trán cô:"Là ai?"
Cô ngẩn ra rồi nghiêng đầu:"Không có gì, nhìn kỹ chợt thấy anh có phần giống người bạn của em."
"Thế à? Do đầu mày ấm đấy. Ăn đi." Nói rồi đưa cô phần cháo nóng kia, bên ngoài bọc lớp cách nhiệt, tay cô cầm nhưng không bị bỏng, chậm chạp ăn.
"Chơi game cho lắm vào. Bố mẹ mà biết lại bảo anh ngược đãi mày."
Di Giai lúc này mới chợt nhớ ra:"Á? Mấy ngày rồi? Thắng không?"
Cảnh Nghi lơ đãng nói:"Không biết."
Cô khó hiểu nhìn anh.
"Lúc mày ngất anh thoát game chạy sang phòng mày luôn, không để ý nữa, theo tình hình lúc đó % là thắng thôi."
Di Giai ôm cháo có phần xúc động, tình cảm gia đình này cô chưa từng trải qua, im lặng một lát mới hỏi tiếp:"Em ngất lâu chưa?"
"Mày khỏe lắm, ngất mới có tiếng thôi."
Cô vui mừng, lật chăn muốn chồm dậy:"Vậy vào game xem nào? Mau lên mau lên, cùng mọi người ăn mừng."
Nhưng Cảnh Nghi nghiêm khắc đẩy cô lại giường, lắc đầu:"Nằm im đó ngủ tiếng đi dã."
"Không! Vào game ăn mừng đã."
Anh còn muốn khước từ, Di Giai đã làm bộ đáng yêu, mắt long lanh nhìn anh. Cảnh Nghi giật mình có chút hãi hùng, em gái hổ báo luôn thích đánh người của anh cũng có trạng thái này sao?
"Ăn mừng xong lập tức đi ngủ đủ tiếng. Hứa đó."
"...Được rồi."
Thế là hai anh em lẻn ra bệnh viện giữa đêm vào quán net gần đó, đội mũ vào game.
Trong game bầu trời đã chuyển lại thành màu xanh ngát, chế độ âm u của Đảo Chiến đã chấm dứt, chỉ còn lại tường thành kiên cố và người chơi vẫn ở đó. Thấy người xuất hiện trở lại trên tường thành, tất cả mọi người tranh nhau mà nói
"Thắng rồi!"
"Chúng ta thắng rồi!"
"Thắng aaaaaaa!"
"Quá tuyệt vời!"
Trên mặt mỗi người đều là nụ cười hạnh phúc