"Di Giai, dạo gần đây ngươi rất trầm tư, có việc gì sao?"
"...Không có gì đâu."
"Ồ... ấy, Tang Thanh nhắn tới nè!"
Cô mở ra hệ thống trò chuyện
: Có nhiệm vụ phe phái rồi. Làm không?
: Có. Mua được sao?
: Giành trước được.
: Vậy gặp nhau đi, chúng ta cùng tiến vào.
: Động Cúc.
Di Giai nhanh chóng loại bỏ những phiền não trong đầu, đi tìm Tang Thanh.
Tại quán trà Động Cúc.
Tang Thanh nhăn chặt mày nhìn Di Giai:" Dù chỉ là linh hồn nhưng ta vẫn cảm thấy ngươi rất tiều tụy."
Di Giai chống tay vào má, ủ rũ đáp:" Ta cảm thấy mình nhớ ra gì đó."
"Vậy ngươi nên vui mới phải."
"Ta cảm thấy những phong ấn trong ta chính là tự mình làm ra..."
"..."
"Ngươi cũng thấy không thể đúng không? Tại sao bản thân ta lại tự phong ấn mình chứ?"
"Di Giai..."
"Được rồi, ngươi nói về nhiệm vụ đi, ta sẽ không bắt ngươi điên cùng ta." Cô phất phất tay ra vẻ không muốn nói tới vấn đề này nữa.
Tang Thanh thở dài, hắn đành tóm tắt nhiệm vụ:" Đại khái là có cô bé được mẹ giao nhiệm vụ tới nhà bà ngoại ở sâu trong rừng, trong rừng rất nhiều chó sói, cô ấy có chút sợ hãi, muốn chúng ta hộ tống cô ấy."
Di Giai ngước mắt nhìn hắn:"Ngươi nghiêm túc sao?"
Hắn gật đầu, rất nghiêm túc!
"...được, vậy đi đi."
Tang Thanh lấy ra một tấm thẻ màu vàng rạch trong không trung một đường, không gian rách ra, người cùng bước vào.
Đây là một thế giới trông khá bình thường, trước mặt họ là một ngôi nhà đơn sơ, Tang Thanh tới gõ cửa, một người phụ nữ trung niên ra mở, người nói chuyện một lúc, người phụ nữ lại trở vào.
Di Giai bước lên bên cạnh hắn, chờ một lát có cô bé khoảng tuổi cổ quàng một chiếc khăn màu đỏ cầm giỏ bước ra, cô bé cúi đầu chào người:"Em là Crella. Cảm ơn đã đến hộ tống em."
Mẹ cô bé cũng bước ra, yêu thương nhìn con gái, lại đưa cho Tang Thanh và Di Giai chiếc khăn đỏ hệt như trên cổ Crella:"Trong rừng nguy hiểm lại lạnh giá, vị cẩn thận cảm, đừng quên gửi tới bà con bé nụ hôn của tôi." Nói rồi đến gần ôm đầu Di Giai hôn nhẹ lên trán cô, sau lại lui trở về bước:"Cảm ơn các vị nhiệm vụ giả."
Di Giai mỉm cười cúi đầu nhận khăn:"Đó là nghĩa vụ của chúng tôi."
Crella vẫy tay tạm biệt mẹ mình rồi xoay người đi theo họ vào trong rừng. Tang Thanh đeo khăn đỏ, vẻ mặt khó chịu:"Nhất định phải đeo thứ này sao?"
"Tốt nhất cứ đeo vào, chúng ta không biết được có chuyện gì xảy ra nếu tháo ra không."
"Ngươi nên để mắt tới con bé. Đây là lần thứ nó muốn ăn nấm độc."
Di Giai vội vã đưa mắt tìm, quả nhiên Crella vốn đang đi cạnh cô bỗng nhiên xuất hiện ở một gốc cây gần đó, đang cầm một cây nấm màu sắc đẹp mắt muốn bỏ vào mồm. Cô đi tới giật lấy, thở dài dắt tay cô bé vừa đi vừa càm ràm:"Chị đã nói đó là nấm độc."
"Nhưng nấm độc chị nói là màu xanh mà, nó màu đỏ."
"Là loại khác, cũng độc."
"Nhưng nhìn rất ngon, cắn thử miếng rồi nhả ra, không ăn, không được sao?"
"Em vẫn sẽ trúng độc."
"Tại sao chứ? Em không ăn mà?"
"..."
Tang Thanh đi phía sau thầm cười trộm, vừa đi vừa cảnh giác bên đường, tuy hắn đã chọn ra một nhiệm vụ khá đơn giản nhưng cũng không nên chủ quan.
Khu rừng càng ngày càng âm u, rất may con đường mòn dẫn thẳng đến nhà bà ngoại vẫn còn giúp họ không lạc đường vì diện tích rừng quá rộng.
'Gruuu' Bỗng có tiếng gầm gừ từ đâu đó xung quanh
"Đến rồi" Di Giai thầm nghĩ. Tang Thanh lập tức rút kiếm chắn trước người.
Cỏ cây bên đường rung lắc dữ dội, con sói nhảy bổ ra, gầm nhẹ nhìn họ. Chúng cao tầm mét, lông dựng đứng, mắt đỏ ngầu.
Di Giai bế Crella bằng một tay, tay còn lại triệu hồi búa.
'Graoooo'
con sói đồng loạt xông đến.