Khi tỉnh lại, Di Giai thấy đầu óc nhẹ nhõm hơn, không còn cơn đau âm ỉ mỗi ngày, cô hỏi thẻ đen lần thứ N:"Quả thật ta bị ngất trên đường dịch chuyển trở về sao?"
"Đúng vậy."
"Ai da... có phải do ngươi va đập ta nhiều quá không?"
"Đừng cái gì cũng đổ lỗi cho ta."
"Xùy. Tên gì gì kia hắn đã chuyển khoản qua chưa?"
"Rồi nha, ngươi phát tài, chúc mừng." Nói rồi thẻ đen cho hiện thông tin lên
Mã số:
Tài khoản: .... vàng
Hạng:
Thành tựu: Hạng BXH Đại Gia
"!!!" Di Giai ôm má hạnh phúc, tiềnnnn! Bao nhiêu số kia? Ôi chao~~ bỗng nhiên thấy cái giường triệu của Tang Thanh cũng không quá mắc? Đây là cảm giác của người giàu sao? Một nửa tài sản của hạng đã lớn như vậy thì hạng là chủ phe phái còn kinh khủng cỡ nào?
"Thẻ đen! Mở trang chủ hệ thống ra!"
"Hả? Ngươi định làm gì?"
"Đăng lên tuyển người làm nhiệm vụ tồn kho của ta đi, nhiều tiền thế này sao phải tự đi làm nhiệm vụ chứ?" Di Giai hả hê, có cảm giác giấc mơ thành hiện thực
"..." việc này thật sự ổn sao?
Dù có ổn hay không ký chủ đã ra lệnh tất nhiên nó phải nghe theo, thế là tài khoản lại một lần nữa nổi trên mạng.
"Cmn! Tên này mới lặn một thời gian, vừa xuất hiện đã lại gây shock thế rồi!!!"
"Idol của ta ngươi đã trở lại, ngươi đăng nhiều bài tuyển như thế có tiền trả sao?"
"Lại chiêu trò để nổi tiếng."
"Này các ngươi có để ý BXH Đại Gia sao? Hạng biến mất rồi!!!"
"Hả? Lầu trên ngươi nói thật???"
" đang ở hạng Đại Gia!!! Người vốn hạng lại tụt xuống rồi!!! Chuyện này là sao???"
...
"Ngươi lại nổi tiếng!" Thẻ đen tấm tắc
"Lũ người đó rảnh quá hay sao cả ngày lướt xem tin tức? Có ai nhận nhiệm vụ không?"
"Cũng có, đặc biệt có người nhận tới nhiệm vụ ! Trâu bò."
"Ngươi cứ gửi thẳng nhiệm vụ cho họ, cuộc sống sau này của ta sẽ chỉ có vui chơi và tiêu tiền!" Cô ôm gối lăn lộn trên giường
"Cmn ngươi sa đọa!!! Giàu đến mấy tiêu sài như ngươi cũng hết có biết không?" Thẻ đen hết lòng răn dạy
Di Giai bật dậy:"Đúng!"
Thẻ đen vui mừng:"Ngươi nghĩ thông thì tốt rồi!"
Cô cầm thẻ đen tiến vào gương, đến Ảo Thành xông thẳng vào quán trà Động Cúc, đập thẻ lên quầy:"Ta mua chỗ này! Bao nhiêu?"
Thẻ đen:"..."
Tiểu nhị:"..."
"Ngươi muốn làm gì?" Thẻ đen truyền âm
"Buôn bán chính là con đường kiếm tiền nhiều nhất nha!"
"Thật xin lỗi vị cô nương này... quán này không bán..." tiểu nhị nghệch mặt ra
"Cho cái giá đi!" Di Giai vào vai nhà giàu mới nổi
"Việc này...để ta nhắn tin hỏi ý ông chủ..."
Cô gật đầu ghé vào bàn gần đó ngồi đợi, lát sau tiểu nhị đi qua hỏi:"Cô nương có thể ra giá bao nhiêu?"
"Ngươi nói giá bên ngươi trước đi." Cô nhấp một tách trà
". tỷ."
"Phụt!! Khụ khụ... "
"Cô nương, ngươi không sao chứ?" Tiểu nhị vội vã rút khăn giấy đưa cho cô.
"Khụ. Ta đi đây." Di Giai bỗng nhận ra giá đất ở Ảo Thành thật sự quá cao, muốn khởi nghiệp chẳng hề đơn giản. Nhiệm vụ giả thực chất ăn rất ít, chỉ ai thừa tiền mới vào quán ăn, nếu mua lại giá cao như vậy thật không biết tới khi nào mới hòa lại vốn.
"Ta bảo ngươi rồi, dù có tiền cũng phải làm nhiệm vụ, không thể phung phí!" Trở lại không gian hệ thống, thẻ đen đang lải nhải thì huy hiệu phe phái trên bàn bỗng kêu lên chói tai, cả giật mình, Di Giai đột nhiên bị cưỡng ép truyền tống vào một không gian tối đen, mà những người xung quanh cô cũng ngơ ngác như nhau, có vẻ như tất cả đều bị bất ngờ đưa tới nơi này.
"Bốp bốp!" Phương Tôn đột nhiên xuất hiện giữa không trung, vỗ tay tiếng gây sự chú ý:"Thứ lỗi cho tôi vì đã lỗ mãng mời mọi người tới đây một cách đột ngột như vậy nhưng hiện tại là khoảng thời gian quan trọng, không thể vắng mặt dù chỉ một người. Với những người đang làm nhiệm vụ trong vi diện mà bị truyền tống tới đây, tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn về thế giới đó, xin đừng lo lắng."
"Phương chủ, rốt cuộc là có chuyện gì?" Một mỹ nữ đứng ra khỏi đám đông lên tiếng hỏi
Phương Tôn nói tiếp:"Như mọi người đã biết, phe phái chúng ta xếp thứ trong BXH phe phái. Điều này không có nghĩa là chúng ta kém cỏi hơn phe kia mà là do chúng ta bắt đầu muộn nhất, chỉ cần có cơ hội chúng ta nhất định có thể vượt lên. Chính vì vậy, thời gian này tôi đã tiếp nhận một nhiệm vụ hạng phe phái, đây cũng là lúc tôi cần sự góp sức của tất cả mọi người ở đây."
"Nhưng tôi chưa từng tham gia..." có người giữa đám đông bỗng nói
"Tôi cũng không biết đâu..." đám đông rì rầm
"Mọi người không cần lo lắng, tôi sẽ đồng hành và chỉ dẫn cho mọi người. Nhưng trước khi tiến vào nhiệm vụ chúng ta phải thông qua bài kiểm tra bắt buộc của hệ thống theo quy định. Có tất cả người ở đây nhưng không phải ai cũng đủ khả năng đạt yêu cầu tối thiểu để tham gia loại nhiệm vụ này. Thông qua bài kiểm tra này những người đạt yêu cầu sẽ cùng tôi làm nhiệm vụ hạng, dù nhiệm vụ thành công hay thất bại tôi đều sẽ có phần quà dành riêng cho những người có tư cách tham gia. Nếu chết trong nhiệm vụ hạng sẽ được truyền tống trở lại không gian hệ thống, không có ảnh hưởng gì tới bản thể của mọi người. Sau đây tôi sẽ mở ra bài kiểm tra, hi vọng người ở đây đều sẽ vượt qua, nhưng nếu không qua cũng không cần buồn bã, các vị có thể trở về không gian tiếp tục làm tốt nhiệm vụ của mình cũng là cách để cống hiến cho phe phái."
Phương Tôn mở ra một cánh cổng khổng lồ, mọi người nhìn nhau rồi đồng loạt cao hứng bừng bừng mà tiến vào. Di Giai trầm ngâm, khẽ lách người khỏi đám đông đứng yên một góc, có người cũng tiến về hướng này.
Lập Thành gật đầu với cô xem như chào hỏi, Phương Tôn từ không trung cũng đáp lại đây, tay anh bắt chéo thoải mái để sau đầu, lên tiếng đùa giỡn:"Hai người còn không mau làm bài kiểm tra, dù là người quen tôi cũng không cho đi cửa sau đâu đấy."
"Nhàm chán." Lập Thành bình tĩnh nhìn cánh cửa, không có ý định nhúc nhích.
"Không được mang thẻ đen sao?" Di Giai lại chú ý việc khác
"À không, làm nhiệm vụ hạng này không được đem theo thẻ." Phương Tôn giải thích:"Trong vài trường hợp thẻ đen như một công cụ hack vậy, nó có thể nhìn thấu vi diện đang ở và rà quét phạm vi xung quanh, vào mấy nhiệm vụ quan trọng mang tính quyết định sẽ không được đem theo nó."
Đã quen luôn có thẻ đen bên mình, cô có chút không thích ứng, cảm giác bản thân chỉ có mình vô cùng lạc lõng. Thở dài một hơi, cô bước vào cánh cổng.
"Lập Thành, cậu đoán xem bao nhiêu người qua bài kiểm tra?" Phương Tôn chăm chú nhìn cánh cổng, bỗng hỏi.
"Không biết."
"Cậu mới đúng là đồ nhàm chán." Anh bĩu môi, tìm một chỗ ngồi chờ đợi người vượt qua bài kiểm tra bước trở ra.
Di Giai bước vào nhưng không thấy bóng người nào, thay vào đó là một con đường dài hẹp dẫn đến một điểm sáng duy nhất trong không gian tối đen phía trước. Cô bước một bước, đột nhiên con đường kéo dài ra gấp đôi, bước thêm bước nữa thì điểm sáng đã cách xa tít tắp. Cô dừng lại.
"Chắc hẳn điểm sáng kia chính là lối ra, vậy nên làm thế nào mới được?"