[Phần 2] Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

chương 332

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lời nói của Phùng Thành Thư bỗng làm Hạ Nhạc Thiên xẹt qua một tia sáng, nói: "Nếu thi thể mà mỗi người phụ trách đều giống như Phùng Thành Thư, vậy vì sao sau khi Hoàng Hiểu Giai chết lại biến mất?"

Phùng Thành Thư và Bùi Anh sửng sốt, đột nhiên ý thức được một chuyện.

Bùi Anh do dự nói: "Chẳng lẽ...... Thân thể hiện giờ của chúng ta đều là giả?"

Nói xong lại phủ định: "Nhưng tại sao những thi thể biểu hiện kiểu chết lại xuất hiện vào ngày đầu tiên chứ?"

Chuyện này rất mâu thuẫn, hơn nữa không thể giải thích được nguyên nhân trong đó.

Hạ Nhạc Thiên nói: "Nếu nhìn từ một góc độ khác thì sao?"

Hạ Nhạc Thiên dừng một chút, tiếp tục nói: "Có lẽ cảnh trong mơ của chúng ta mới là thật, cho nên khi từng người bị người chơi kế tiếp trong ác mộng, thân thể trong thế giới Trò Chơi sẽ lập tức biến mất."

"Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là hiện giờ chúng ta đã chết, cho dù chết cũng không quan trọng, chỉ cần chúng ta không bị lệ quỷ trong ngày thứ ba, chúng ta vẫn có thể sống sót, thi thể đặt trong tủ đông lạnh có thể chỉ là có gương mặt giống chúng ta mà thôi."

Hạ Nhạc Thiên nói một đoạn dài, lập tức xua tan sợ hãi trong lòng hai người.

Ít nhất giúp cho Phùng Thành Thư đang kề bên bờ vực sụp đổ cảm thấy tốt hơn nhiều.

Phùng Thành Thư cười khổ vài tiếng, nói: "Chuyện đơn giản như vậy mà tôi lại không suy nghĩ cẩn thận, kỳ thật nghĩ kỹ lại, dù thi thể nằm ở đó có phải tôi hay không, thì thân thể hiện giờ cũng là giả, trò chơi dĩ nhiên cũng có thể tiếp tục sáng tạo ra một tôi khác."

"Anh thấy chính xác chết của mình, bị dọa cũng bình thường." Hạ Nhạc Thiên nhìn hắn.

Bùi Anh ngẫm nghĩ, nói với Hạ Nhạc Thiên và Phùng Thành Thư: "Tôi muốn đi đến phòng xác một lần nữa, xem xét thi thể mà tôi phụ trách."

Hạ Nhạc Thiên khẽ nhíu mày nói: "Cô chuẩn bị sẵn tâm lý rồi chứ?"

Bùi Anh hít sâu, gật đầu: "Không thành vấn đề, tôi sẵn sàng rồi."

Hạ Nhạc Thiên tin tưởng năng lực thừa nhận của Bùi Anh, quả thật so với đa số người chơi thì mạnh hơn rất nhiều.

Nếu nàng đã quyết định, vậy cậu sẽ ủng hộ vô điều kiện, tiền đề là quyết định này không uy hiếp đến sự an toàn của Bùi Anh.

Phùng Thành Thư thấy thế thì cắn răng nói: "Tôi đi cùng hai người."

Bùi Anh cũng không hỏi vì sao Phùng Thành Thư thay đổi thái độ lúc trước, lại chủ động đi vào nhà xác, nàng nghĩ tới một chuyện khác, nói: "Chúng ta có nên đi tìm Từ Thiên Ninh trước không, kêu anh ta cùng đi vào nhà xác?"

Phùng Thành Thư vừa nghe đến Từ Thiên Ninh, sắc mặt lập tức kém đi, "Người kia nhát gan như vậy, còn quan tâm hắn làm gì?"

Nếu hắn ta đã chết trong điều kiện giết người của lệ quỷ, ngược lại là một chuyện tốt.

Ít nhất hắn không cần lo lắng đêm nay sẽ bị Từ Thiên Ninh móc sạch nội tạng trong mơ.

Cách chết này đau đớn đến cỡ nào chứ.

Tuy hắn không xác định trong mở có còn cảm giác đau hay không, nhưng cố gắng nghĩ đến tình huống xấu nhất vẫn tốt hơn.

"Trước tiên cứ đi tìm một chút." Hạ Nhạc Thiên nói.

Bùi Anh và Phùng Thành Thư đều không phản bác, ba người chia nhau đi ra hành lang tìm kiếm, cuối cùng tìm được Từ Thiên Ninh đang ngồi co rúm run bần bật trong hẻm nhỏ ngoài nhà tang lễ.

"Không ngờ anh còn biết không thể chạy đi xa nơi này." Phùng Thành Thư châm chọc.

Từ Thiên Ninh thấy Phùng Thành Thư cứ như chuột thấy mèo, vội vàng bò dậy muốn chạy trốn xa hơn, bị Hạ Nhạc Thiên nhanh tay túm lại.

Hạ Nhạc Thiên nói: "Anh động não thử xem, ngày thứ ba Hoàng Hiểu Giai mới biến mất, sao lúc này Phùng Thành Thư có thể chết được?"

Động tác giãy giụa của Từ Thiên Ninh nháy mắt khựng lại, trên mặt còn treo vẻ kinh sợ.

Hạ Nhạc Thiên thấy thế mới buông ra, "Nhưng nếu hôm nay vẫn không nghĩ ra đường sống, Phùng Thành Thư sẽ chết thật, chúng ta ai cũng không trốn được."bg-ssp-{height:px}

Cuối cùng Từ Thiên Ninh cũng lấy lại tinh thần, mấp máy đôi môi khô nứt: "Tôi, tôi có thể làm gì......"

"Cùng chúng tôi đi vào phòng xác, mở tủ đông lạnh của tôi và anh." Bùi Anh nói.

"Chúng ta?" Từ Thiên Ninh hỏi lại.

"Nếu thi thể mà Phùng Thành Thư phụ trách chính là hắn, vậy tôi và anh, chỉ sợ cũng không khác đi đâu." Bùi Anh nói rất nghiêm trọng.

Dù nàng không hy vọng suy đoán này là thật một chút nào.

Nhưng lý trí lại nói cho nàng, bên trong hai tủ đông xác kia, thật sự là thi thể của chính mình và Từ Thiên Ninh.

Từ Thiên Ninh mềm chân, đỡ vách tường, kinh hãi nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, "Anh Lý, Trần tiểu thư nói là thật sao?"

Hạ Nhạc Thiên không đáp, chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Từ Thiên Ninh, nói: "Anh có thể chọn không đi vào, nhưng ba ngày sau, có khả năng anh sẽ chết trong ác mộng giống như Hoàng Hiểu Giai."

Từ Thiên Ninh không muốn chết, khát vọng sống mãnh liệt làm hắn ngăn chặn sợ hãi trong lòng, cắn răng gật đầu: "Tôi đi cùng các người."

Bốn người lại quay về phòng giữ xác.

Nhiệt độ cực thấp khiến người chơi dù đã chuẩn bị sẵn nhưng vẫn không nhịn được rùng mình, nổi hết da gà.

Cũng không biết có phải là vì...... Một trong những tủ đông lạnh, cũng có thể là toàn bộ tủ đông lạnh, có rất nhiều lệ quỷ đang nằm.

Phùng Thành Thư đứng trước cửa phòng giữ xác, trong mắt hiện lên vẻ giãy giụa, hắn sợ hãi thi thể giống mình y như đúc, chuyện này có nghĩa đêm nay hắn sẽ chết cực kỳ thê thảm.

Mà toàn bộ ngọn nguồn đều do từ Từ Thiên Ninh.

Nếu lúc ấy hắn không lấy chìa khóa, trực tiếp Từ Thiên Ninh, không chừng có thể phá giải cơ hội giết người......

Từ Thiên Ninh phát hiện ánh mắt dữ tợn của Phùng Thành Thư, sợ hãi rụt vai.

Phùng Thành Thư quay đầu, siết chặt nắm tay chậm rãi đi vào phòng.

Sau đó, Bùi Anh và Từ Thiên Ninh lấy chìa khóa mở cửa tủ đông, kéo túi bọc thi ra.

Từ Thiên Ninh dùng ánh mắt dò hỏi muốn xem túi nào trước.

Bùi Anh mím chặt môi, chỉ chỉ thi thể mà mình phụ trách, đang định duỗi tay kéo khóa thì bị Hạ Nhạc Thiên ngăn lại, cậu muốn mở khóa thay Bùi Anh.

Bùi Anh lắc đầu, tỏ vẻ muốn tự mình làm.

Nàng muốn nhìn thẳng vào sợ hãi, nếu ngay cả cửa ải này còn không qua được, về sau nếu xảy ra tình huống nguy hiểm hơn, chẳng lẽ lúc đó còn trông cậy vào Hạ Nhạc Thiên giúp đỡ sao.

Hạ Nhạc Thiên gật đầu, không ngăn cản nữa.

Bùi Anh hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra......

Chờ sau khi chuẩn bị sẵn tâm lý, nàng nhẹ nhàng duỗi tay kéo khóa, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ có đầu ngón tay trắng bệch run rẩy mới tiết lộ cảm xúc khẩn trương trong lòng Bùi Anh.

Tim mọi người cũng vọt lên tới cổ họng.

Tuy đã sớm đoán được bên trong chính là thi thể giống hệt Bùi Anh, nhưng không đến giây phút cuối cùng, bọn họ vẫn không muốn tin chuyện này lạ thật.

Để bọn họ biết trước ngày thứ ba sẽ chết như thế nào, càng khiến người chơi sợ hãi và áp lực đến cực hạn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio