Từ Thiên Ninh không phát hiện bất kỳ manh mối có ích nào, lại không dám mở miệng hỏi Hạ Nhạc Thiên, sợ đối phương cảm thấy mình không thông minh, đến khi Phùng Thành Thư muốn mình, cậu ta sẽ không giúp ngăn lại.
Từ Thiên Ninh cẩn thận quan sát phản ứng trên mặt của hai người chơi, cuối cùng phát hiện người chơi nữ tên Trần Anh đã nhận ra manh mối.
Trong lòng Từ Thiên Ninh trào lên cảm giác thất bại nặng nề.
Mọi người đều biết trong Trò Chơi Tử Vong, người chơi nữ trước nay đều yếu hơn so với người chơi nam, hắn cũng luôn cho rằng như vậy.
Cho bây giờ hắn mới ý thức được hóa ra cũng có người chơi nữ có thực lực mạnh hơn người chơi nam, chẳng qua so với những người chơi nam có lợi thế về thể lực mà nói thì rất hiếm thấy, nhưng không có nghĩa là không có.
Khó trách hắn lại là người bị từ bỏ đầu tiên.
Cộng thêm vận may không tốt, trùng hợp nhận thi thể sau Phùng Tam một ngày, lúc này mới trở thành cái đinh trong mắt Phùng Tam.
“Tôi…… Vẫn chưa nhìn ra gì cả.” Phùng Thành Thư cau chặt mày, nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, “Không bằng cậu cứ nói thẳng ra, úp úp mở mở làm gì.”
Dường như ý thức được mình rất có khả năng sẽ chết, hắn không còn kính sợ Hạ Nhạc Thiên như lúc đầu nữa.
Cho dù Hạ Nhạc Thiên nắm giữ cơ hội giúp Phùng Thành Thư sống sót, nhưng hắn biết rõ, đây là cơ hội mà tất cả người chơi đều cần.
Mọi người hai bên cùng có lợi.
Bùi Anh mở miệng nói: “Mỗi thi thể được gửi trong tủ đông ba ngày, sau đó do người chơi phụ trách tiến hành hoả táng, sau khi thiêu hủy thi thể thì phán định trò chơi thành công.”
Hạ Nhạc Thiên nhìn về phía Bùi Anh, “Cô đã nhận ra rồi chứ?”
Bùi Anh thành thật lắc đầu, “Tạm thời vẫn chưa, chỉ là những lời này làm tôi cảm thấy không đủ chắc chắn.”
“Không đủ chắc chắn?” Chân mày Phùng Thành Thư như muốn dính vào nhau, “Rốt cuộc là có ý gì?”
Sống chết ở trước mắt, hắn không thể bình tĩnh nổi, ngay cả tự hỏi cũng làm không được.
Mọi người có thể hiểu được tâm trạng của Phùng Thành Thư, lúc này không thèm so đo với hắn.
Hạ Nhạc Thiên nói: “Những lời này cất chứa bẫy rập, làm chúng ta hiểu lầm cần phải thiêu hủy thi thể mà chúng ta phụ trách mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
“Nhưng mà, nó chưa từng nói cần phải thiêu hủy năm cái xác của chúng ta mới hoàn thành nhiệm vụ.” Hạ Nhạc Thiên hé lộ chân tướng.
Phùng Thành Thư hơi sửng sốt, cẩn thận đọc lại lần nữa.
—— Mỗi thi thể được giữ ba ngày, sau đó người chơi phụ trách thiêu hủy thi thể mới có thể phán định trò chơi thành công.
Hắn nghiền ngẫm dòng chữ ‘người chơi phụ trách thiêu hủy thi thể’ vài lần, cuối cùng cũng hiểu ra.
Yêu cầu nhiệm vụ ẩn chứa mồi nhử và bẫy rập, đặc biệt là ba chữ ‘mỗi thi thể’, hoàn toàn khiến người chơi tư duy sai hướng.
Trên thực tế, câu nói này cũng không khẳng định rằng người chơi phải thiêu hủy năm thi thể mà mình phụ trách mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
“Khó trách chúng ta làm cách nào cũng đều bị kéo vào ác mộng, một khi tới buổi tối ngày thứ ba, sẽ giống như Hoàng Hiểu Giai, không đợi đến lúc thi thể bị đốt sạch, đã bị Mộng Quỷ giết trước rồi.” Đầu ngón tay Phùng Thành Thư trắng bệch, vẻ mặt hoảng hốt.
Lúc này Từ Thiên Ninh cũng hiểu được mọi người đang nói gì, hắn nuốt nước miếng: “Trưởng quản Lý không cho chúng ta mở tủ đông xác, nếu không sẽ kích phát cơ hội giết người, nếu chúng ta mở những tủ đông xác khác, lỡ như……”
“Vậy chỉ còn một cách cuối cùng, thiêu hủy thi thể của chúng ta trước thời hạn, chỉ có điều tôi không cho rằng đây là đường sống.” Hạ Nhạc Thiên bình tĩnh nói.
“Bởi vì mỗi thi thể cần phải nằm trong tủ đông ba ngày mới có thể hoả táng, thứ duy nhất thỏa mãn điều kiện này, chỉ có những xác chết đã sớm nằm trong tủ đông vài ngày trước.”
Bùi Anh gật đầu, “Nếu là vậy, chúng ta mau hành động đi.”
Từ Thiên Ninh vẫn không dám, ít nhất hắn vẫn còn hai ngày mới đụng trúng điều kiện giết người của lệ quỷ, nếu hiện tại mở ra cửa tủ đông khác, nói không chừng sẽ chết ngay hôm nay.
Phùng Thành Thư nhìn thấu suy nghĩ của Từ Thiên Ninh, lập tức cười lạnh: “Nếu anh không muốn, vậy chi bằng thử cách thứ ba đi, tôi rất vui lòng giết anh để giúp mọi người phá giải cơ hội giết người.”
Từ Thiên Ninh lập tức hoảng sợ trốn ra sau, “Anh không thể giết tôi.”
“Tôi đồng ý, tôi đồng ý với các người còn không được sao?”
“Chỉ cần đừng giết tôi, đừng giết tôi là được.”
Phùng Thành Thư thấy Từ Thiên Ninh như vậy, trong mắt hiện lên chút khinh thường, lúc trước hắn còn cảm thấy Từ Thiên Ninh không ngu ngốc như vậy, đúng là buồn cười.
Sau đó.....
Ba người Hạ Nhạc Thiên, Bùi Anh và Phùng Thành Thư bắt đầu thương lượng chi tiết kế hoạch.
“Sau khi vào trong thì chúng ta chọn một thi thể để hoả táng, trong lúc này, tất cả mọi người phải chuẩn bị sẵn đạo cụ bảo vệ mình, và tuyệt đối đừng đụng vào tủ đông số , trưởng quản Lý đang nằm trong đó.” Hạ Nhạc Thiên dặn dò.
Sắc mặt mọi người vô cùng nghiêm trọng, khẩn trương gật đầu.
“Vậy chúng ta mở tủ đông lạnh nào trước? Chúng ta đâu có chìa khóa.” Từ Thiên Ninh khô cằn nói.
Bùi Anh ngạc nhiên, sau đó nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên.
Nàng cho rằng nếu Hạ Nhạc Thiên đã đưa ra biện pháp này, tất nhiên đã nghĩ ra cách giải quyết.
Hạ Nhạc Thiên gõ mặt bàn, nhìn về phía Phùng Thành Thư, “Chuyện mở tủ đông giao cho anh.”
Phùng Thành Thư theo bản năng muốn từ chối, sau đó lại nghĩ chuyện này chỉ có mình làm được, bèn gật đầu, “Tôi hiểu rồi, nhưng tôi chỉ phụ trách mở khóa, không phụ trách mở cửa.”
Đâu có chuyện để hắn gánh hết nguy hiểm một mình chứ.
Hạ Nhạc Thiên nhàn nhạt nói: “Đây là dĩ nhiên, tôi phụ trách mở cửa, các người có thể đứng trước cửa phòng, chú ý tín hiệu của tôi, một khi tôi phát hiện nguy hiểm, mọi người phải nhanh chân chạy trốn.”
Trong những người chơi ở đây, cậu là người có năng lực phản ứng mạnh nhất, cũng là người chơi duy nhất có thể đối phó Bug.
Một khi có tình huống đột ngột xảy ra, ít nhất có thể nhanh chóng thoát khỏi phòng chứa xác, nhưng những người khác thì chưa chắc.
Trái tim đang mắc trên cổ họng Từ Thiên Ninh cuối cùng cũng trở về chỗ cũ, hắn còn tưởng rằng này mấy người chơi này sẽ đẩy hắn ra làm chuyện nguy hiểm nhất.
Nhưng Bùi Anh lại phản đối: “Không được, chuyện này rất nguy hiểm, không thể để anh xử lý một mình được.”bg-ssp-{height:px}
Từ Thiên Ninh thầm mắng người phụ nữ tên Trần Anh này, sợ Hạ Nhạc Thiên thật sự sẽ đáp ứng, lập tức thấp thỏm trở lại.
Phùng Thành Thư không nói chuyện, vẻ mặt lạnh tanh khiến người khác không nhìn ra cảm xúc gì, chỉ là sau lưng căng chặt, bại lộ cảm xúc khẩn trương lúc này của hắn.
Hạ Nhạc Thiên lắc đầu với Bùi Anh, nói: "..."
(Editor: Chỗ này trong bản raw trống không, không biết Hạ Nhạc Thiên nói gì, mọi người tự tưởng tượng hỉ.)
“Vậy chúng ta mở tủ nào trước?” Bùi Anh đưa ra vấn đề.
Mọi người thương lượng trong chốc lát, quyết định mở tủ số đầu tiên.
Thật ra chỉ cần tránh đi tủ đông xác của trưởng quản Lý và bốn nhân viên công tác, cùng với xác chết không rõ họ tên và giới tính trong tủ đông bị dư ra kia, dù chọn cái nào cũng không khác nhau là mấy.
Tủ đông số coi xem tương đối an toàn, vừa nằm ở trước cũng không tụt về sau, hơn nữa vị trí cũng nằm tầng dưới, cũng là vị trí dễ dàng bị bỏ qua nhất.
Buổi chiều.
Trước khi đến phòng chứa xác, mọi người lại đi một chuyến đến phòng gửi tro cốt, xác định tất cả hủ tro cốt đều trống không mới đi đến phòng chứa xác.
Phòng chứa xác vẫn rét lạnh như cũ, dù người chơi đã mặc áo khoác dày lên người vẫn không nhịn được rùng mình, hà hơi vào lòng bàn tay, ngăn chặn từng đợt rét run.
Phùng Thành Thư đã chuẩn bị sẵn dụng cụ, ngồi xổm xuống trước tủ số [], tiến hành mở khóa.
Sau khi mân mê một lúc, một tiếng xoạch thanh thúy vang lên, ngăn tủ hơi hé ra một khe hở, bên trong đen nhánh không nhìn rõ được.
Phùng Thành Thư xoa mồ hôi lạnh đầy trán, vội vàng đứng lên đi về phía Hạ Nhạc Thiên, gật đầu ra hiệu.
Từ Thiên Ninh và Bùi Anh đang đứng cách khá xa, thấp thỏm nhìn xung quanh, hy vọng mọi chuyện đều thuận lợi, đừng xuất hiện cái gì ngoài ý muốn.
Cũng không biết có phải là cầu nguyện có tác dụng hay không, kế đó cũng không có chuyện gì bất thường xảy ra.
Hạ Nhạc Thiên thuận lợi đem túi bọc thi từ trong tủ đông ra ngoài, đặt lên bàn dài rồi kéo khóa túi, lộ ra thi thể nằm bên trong.
Có lẽ thi thể này đã nằm trong tủ một thời gian dài, trên mặt đã sớm hiện ra thi đốm, gương mặt trắng bệch xanh xao làm người nhìn sởn gai ốc.
Tuy mọi người cực kỳ không muốn tới gần thi thể, nhưng vì sống sót, ai cũng phải phối hợp với nhau.
Mỗi người lấy điện thoại ra, mở những bức ảnh mà ba người đã chụp trong phòng giữ tro cốt, từng người có mười một bức ảnh để so sánh đối chiếu với thi thể.
Bùi Anh nhanh chóng lắc di động, tỏ vẻ nàng đã tìm ra rồi.
Mọi người lập tức thở phào, vội vàng kéo khóa túi lại, nâng ra ngoài phòng chứa xác.
Dựa theo kế hoạch lúc trước, mọi người đưa thi thể vào lò hỏa thiêu, bắt đầu đốt cháy thi thể.
Chỉ cần khoảng mười lăm phút, lò thiêu sẽ đốt cháy xong, lúc đó bọn họ lại đem tro cốt cất vào hủ chứa tương ứng là được.
Có lẽ, chỉ cần đem tất cả thi thể hoả táng, sau đó bỏ vào hủ tro cốt, nhiệm vụ lần này sẽ coi như hoàn thành.
Đương nhiên, chuyện này cần phải làm xong trước đêm nay, nếu không Phùng Thành Thư vẫn sẽ bị kéo vào ác mộng .
Lò thiêu bắt đầu vận hành, lửa đỏ cực nóng bắt đầu đốt cháy thi thể, tim mọi người cũng khẩn trương đập dồn dập.
Mười lăm phút lúc này có vẻ như cực kỳ lâu.
Phùng Thành Thư là người chịu áp lực lớn nhất, hắn không dám chớp mắt nhìn chằm chằm lò thiêu, hận không thể nhìn xuyên qua bên trong thấy rõ thi thể đã bị đốt đến mức nào rồi.
Mười lăm phút trôi qua.
Lò thiêu tự động dừng lại ở phút mười sáu, trong nháy mắt, trước mắt mọi người quay cuồng, toàn bộ thế giới chìm vào bóng tối.
Không đến một giây, khung cảnh trước mắt lại từ từ sáng lên, mọi người hốt hoảng nhìn ngó xung quanh thì đột nhiên kinh hãi.
Bọn họ phát hiện mình đang ngồi trên ghế đá trước nhà tang lễ, mặt trời vừa mới dâng lên còn chưa kịp đuổi đi sương mù, không khí rất ướt át.
Mọi người cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Từ Thiên Ninh sợ tới mức nhảy dựng lên, cuống quýt nhìn xung quanh, cuối cùng hung hăng cho mình hai bạt tai, đau đến mặt vặn vẹo, “Đây không phải mơ.”
Buổi tối ngày đầu tiên hắn nằm mơ, trong mộng không hề có cảm giác đau đớn nào.
“Tại sao lại thế này?” Từ Thiên Ninh sợ hãi sắp phát điên, “Sớm biết như vậy đã không đốt thi thể, nhất định là chúng ta đã kích phát cơ hội giết người.”
Phùng Thành Thư không nhịn được lửa giận trong lòng, đứng lên đấm vào mặt Từ Thiên Ninh một cái.
Từ Thiên Ninh không kịp phản ứng, trực tiếp ngã xuống đất kêu thảm một tiếng, sau đó ngẩng lên sợ hãi nhìn Phùng Thành Thư.
“Còn nhao nhao nữa tao giết mày.” Phùng Thành Thư hung tợn rít lên.
Hạ Nhạc Thiên và Bùi Anh cũng không định nói đỡ cho Từ Thiên Ninh, ai cũng đều biết được những lời vừa rồi của Từ Thiên Ninh chỉ làm cảm xúc của mọi người tụt dốc không phanh.
Từ Thiên Ninh không dám nói nữa, vội vàng bò dậy ngồi xuống ghế.
Lúc này Phùng Thành Thư mới hít một hơi thật sâu, nói với Hạ Nhạc Thiên: “Lý tiên sinh, ngài có gì muốn nói sao?”
Hạ Nhạc Thiên ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời đang mọc, cậu khẽ chau mày, lập tức giơ tay xem đồng hồ, vẻ mặt âm trầm nói: “Thời gian quay về h sáng.”
Mọi người giật thót, vội vàng lấy điện thoại ra nhìn thời gian, phát hiện đúng như lời Hạ Nhạc Thiên nói, thời gian lại quay về h sáng.
Mà trưởng quản Lý không biết đã đứng ngay cửa nhà tang lễ từ khi nào, quần áo đen lây dính sương mù, gương mặt trắng bệch lộ ra nụ cười quỷ dị, “Mọi người dậy sớm vậy sao……”