Bốn người bắt đầu đối chiếu ảnh chụp.
Hạ Nhạc Thiên nhân cơ hội này nhanh chóng gửi cho Bùi Anh một tin nhắn, nhưng động tác gõ trên màn hình không thể quá rõ ràng, cho nên cậu chỉ có thể gửi một chữ.
Sau đó cậu chuyển giao diện bắt đầu xem ảnh chụp, không đến vài giây, Hạ Nhạc Thiên đã tìm ra bức ảnh tương ứng, hơn nữa còn đưa cho mọi người nhìn qua.
Ai cũng cố gắng đè nén thất vọng trên mặt, không muốn lan tỏa cảm xúc tiêu cực vào lúc này.
Đặc biệt là ngay thời điểm mấu chốt.
Hạ Nhạc Thiên lơ đãng nhìn lướt qua mặt Từ Thiên Ninh, trên mặt đối phương cũng có vẻ thất vọng, nhưng lại không giống chân thật như Phùng Thành Thư và Bùi Anh.
Giống như...... đang giả vờ chau mày.
Hạ Nhạc Thiên cúi đầu, ngón tay nhịp nhàng gõ chữ trên điện thoại.
Từ Thiên Ninh thấy thế thì ánh mắt lóe lên, lập tức bước lại gần kéo khóa túi, nhân cơ hội liếc qua nội dung điện thoại của Hạ Nhạc Thiên.
Rồi lại sợ bị phát hiện, hắn vội vàng thu hồi ánh mắt, cúi đầu tiếp tục sửa sang lại túi bọc thi.
Nhưng Từ Thiên Ninh vẫn đọc được dòng chữ trên điện thoại, ghi là: [Phùng Tam, lát nữa anh mở tủ đông mà anh chọn đi.]
Từ Thiên Ninh tạm thời yên tâm, cảm thấy có lẽ mình suy nghĩ nhiều.
Lúc này, Hạ Nhạc Thiên giơ điện thoại lên cho Phùng Thành Thư đọc, Phùng Thành Thư nghiêm túc gật đầu, áp lực đột nhiên tăng vọt.
Kế đó, Hạ Nhạc Thiên hỗ trợ nâng thi thể lên xe, nhìn Bùi Anh gật đầu, ý bảo đối phương có thể đẩy thi thể này đi.
Trong lòng Từ Thiên Ninh vẫn có chút bất an, nhưng lại không dám phản ứng quá mức khiến cho người khác hoài nghi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bùi Anh rời khỏi phòng.
Chỉ mong đừng xảy ra chuyện giống lần trước nữa.
Trong lòng hắn không ngừng cầu nguyện.
Bùi Anh đẩy thi thể đến đại sảnh thì bỗng nhiên dừng bước, đưa tay vào túi áo móc điện thoại ra.
Tuy lúc nãy Hạ Nhạc Thiên không hề đụng chạm hay truyền đạt tin tức gì cho nàng, nhưng Bùi Anh luôn cảm thấy Hạ Nhạc Thiên chắc sẽ cho mình một nhắc nhở khác.
Chờ đến khi mở App Trò Chơi ra, quả nhiên thấy được tin nhắn mới được gửi đến cách đây vài phút trước.
[Da Da Hạ: Nhanh]
Vẫn giống hệt lần trước.
Bùi Anh lập tức cất điện thoại vào túi, đẩy thi thể chạy về phía lò đốt cháy.
Sau khi ấn xuống nút tăng tốc, Bùi Anh mới dốc vài hơi, nàng gần như ngừng thở đẩy thi thể chạy như điên đến đây.
Chờ sau khi hô hấp ổn định lại, tư duy của Bùi Anh cũng trở nên rõ ràng, bắt đầu phân tích nguyên nhân tại sao Hạ Nhạc Thiên làm vậy.
Hiện tại nàng chắc chắn Hạ Nhạc Thiên đã tìm được manh mối gì đó rất quan trọng.
Rút ngắn thời gian quay ngược, còn giấu giếm Phùng Thành Thư và Từ Thiên Ninh, đúng rồi, hơn nữa.... Cũng không biết có phải là trùng hợp hay không, nàng cảm thấy việc Hạ Nhạc Thiên hỏi Từ Thiên Ninh chọn tủ nào không phải là ngẫu nhiên.
Vì sao?
Chợt Bùi Anh mở to mắt kinh hoảng, nhịn không được siết chặt tay đi qua đi lại.
Rất có thể Từ Thiên Ninh đã biết tủ đông nào giấu bốn nhân viên công tác kia, như vậy có thể giải thích được hành động của Hạ Nhạc Thiên.
Mục đích tăng nhanh thời gian quay ngược là vì không muốn mở tủ số mà Từ Thiên Ninh đã chọn.
Đây cũng là biện pháp duy nhất để Từ Thiên Ninh không nghi ngờ.
Cho nên sau khi thời gian quay ngược, Từ Thiên Ninh mới phản ứng mạnh hơn cả Phùng Thành Thư, thái độ khác thường chất vấn mình vì sao thời gian lại bị rút ngắn.
Nói cách khác...bg-ssp-{height:px}
Tủ số và số , đều có khả năng kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ.
Nghĩ thông suốt những chuyện này, Bùi Anh lại đi qua đi lại nhanh hơn, nhưng nàng không hiểu. Vì sao Từ Thiên Ninh...... biết những chuyện này?
Phòng chứa xác.
Phùng Thành Thư đang mở cửa tủ, Từ Thiên Ninh vẫn đứng ngay cạnh cửa, ánh mắt mịt mờ né tránh Hạ Nhạc Thiên.
Mà Hạ Nhạc Thiên cũng có thể thừa dịp này nhìn dòng chữ hiện lên trên đầu Từ Thiên Ninh.
[↓ Đây là người chơi bình thường đã tiếp xúc với Bug]
Bàn tay vàng dường như biết Hạ Nhạc Thiên đã đọc xong, lập tức biến mất rồi nhảy ra một dòng chữ khác.
[Cẩn thận, nó đã theo dõi cậu.]
Đồng tử Hạ Nhạc Thiên hơi co chặt, nhưng vẫn không có phản ứng gì quá mức, trong lòng thử nói chuyện với bàn tay vàng.
Nhưng bàn tay vàng của cậu vừa nhát vừa cẩn thận, lúc này lại lặn mất tăm hơi, mà dòng chữ trên đỉnh đầu Từ Thiên Ninh cũng biến trở về nội dung lúc trước.
Hạ Nhạc Thiên đành tạm thời từ bỏ, bởi vì Phùng Thành Thư đã thành công mở khóa cửa tủ.
Hạ Nhạc Thiên đem thi thể bên trong ra ngoài, mở ra quan sát gương mặt rồi gật đầu với Phùng Thành Thư và Từ Thiên Ninh gật, ra hiệu hai người có thể lại gần.
Ba người lần lượt lấy ra điện thoại lật xem ảnh chụp.
Phùng Thành Thư lật qua từng bức ảnh, phát hiện không giống thì càng lúc càng khẩn trương.
Cho đến khi hắn thấy được một bức ảnh cực kỳ giống thi thể, trong lòng lập tức trầm xuống.
Đây vẫn không phải là thi thể hắn muốn tìm.
Hắn vừa thất vọng vừa bực bội giơ ảnh chụp lên cho Hạ Nhạc Thiên và Từ Thiên Ninh xem, Hạ Nhạc Thiên cũng làm ra vẻ thất vọng, vỗ vai an ủi Phùng Thành Thư.
Phùng Thành Thư vực dậy tinh thần lắc đầu, tỏ vẻ mình không sao.
Từ Thiên Ninh nhịn không được giơ tay nhìn đồng hồ, còn dư lại mười một phút, hắn nghĩ đến đây, vội vàng kéo khóa túi lại đẩy thi thể vào tủ, sau đó lôi kéo Phùng Thành Thư đi về phía tủ số , ý bảo đối phương mau mau mở khóa.
Hạ Nhạc Thiên vẫn bình thản như thường, không hề ngăn cản Từ Thiên Ninh, bởi vì chỉ còn mấy chục giây nữa thời gian sẽ quay ngược.
Phùng Thành Thư hoàn toàn không kịp mở cửa tủ.
Tính toán của Từ Thiên Ninh tính sẽ thất bại.
Tuy Phùng Thành Thư rất ghét Từ Thiên Ninh, nhưng là lúc này cũng không nói gì nhiều, nhanh chóng ngồi xổm xuống bắt đầu mở khóa.
Từ Thiên Ninh nôn nóng đứng kế bên, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn đồng hồ.
Không biết tại sao, trong lòng hắn cực kỳ bất an, khi hắn vừa định quay đầu nhìn Hạ Nhạc Thiên, trước mắt bỗng quay cuồng, đợi lấy lại được tầm nhìn thì Từ Thiên Ninh tái mặt phát hiện mình lại ngồi trên ghế đá.
Thời gian lại bị quay ngược.
Lúc này hắn không kìm được tức giận và nôn nóng, đứng bật dậy căm tức nhìn người khiến thời gian quay ngược sớm hơn dự kiến là Bùi Anh, "Trần Anh, cô có ý gì? Có phải cô cố ý không?!!"
Bùi Anh mờ mịt ngẩng đầu, nói: "Cái gì?"
"Cô nghĩ mình có người che chở là có thể không kiêng nể gì sao?" Từ Thiên Ninh vội vàng nhìn về phía Phùng Thành Thư, muốn lôi kéo hắn cùng đứng về phía mình, "Anh cứ để mặc cô ta làm vậy sao? Còn tiếp tục như vậy thì tất cả cơ hội đều bị dùng hết!"
Phùng Thành Thư âm trầm nhìn chằm chằm Từ Thiên Ninh, nói: "Anh đang dạy tôi phải làm như thế nào sao?"
Từ Thiên Ninh nghẹn lại, trên trán toát mồ hôi lạnh, vội vàng giải thích: "Anh hiểu lầm rồi, tôi không phải dạy anh làm như thế nào, mà là cô ta cứ làm như vậy, rõ ràng không muốn để chúng ta tìm được thi thể bí ẩn kia!"