Phản ứng đầu tiên của Phùng Thành Thư chính là lấy bùa vàng từ Không Gian Bao Vây ra, nhanh như chớp dán lên thi thể, may mắn là trong vài giây ngắn ngủn này, thi thể không hề tấn công hay lùi về sau.
Có lẽ là vì thi thể bị đông lạnh đã lâu, nên dù có sống lại cũng không thể lập tức hành động nhanh như người sống.
Nhưng vừa nghĩ đến đây, Phùng Thành Thư hoảng sợ phát hiện bùa vàng bỗng mất hiệu lực!
Nó không có tác dụng với thi thể này.
Tại sao lại như vậy?
Bùa vàng dường như trở thành một tờ giấy bình thường, dán trên mặt thi thể, sau đó lắc lư rơi xuống mặt đất.
Từ Thiên Ninh đang bị trói chặt cũng trừng to mắt, ý thức được nguy cơ, bắt đầu giãy giụa điên cuồng.
Phùng Thành Thư lập tức lấy vũ khí đâm về phía thi thể, mục đích cũng không phải vì chết nó, mà là có thể nhân cơ hội chạy thoát.
Một thi thể không bị bùa vàng ảnh hưởng, tất nhiên sẽ đáng sợ hơn những con quỷ bình thường, cũng càng nguy hiểm hơn.
Mà hắn chỉ là một người chơi bình thường, trừ khi biết được đường sống, nếu không thì đừng mơ tiêu diệt được lệ quỷ.
Không có người chơi nào có thể một mình một đao chết quỷ, cho dù là lệ quỷ yếu nhất đàn.bg-ssp-{height:px}
Nhất định là bởi vì màn sương đỏ kia nên bùa vàng mới mất hiệu lực.
Quan trọng hơn là, Phùng Thành Thư nghĩ tới những thi thể nằm trong phòng chứa xác bên kia, nếu thi thể bên này sống lại, vậy chẳng phải bên kia sẽ càng nguy hiểm sao?
Phùng Thành Thư không rõ người chơi tên Lý Đại Minh rốt cuộc đã làm cái vẹo gì mà lại kích phát cơ hội giết người khủn/g bố như vậy.
Đầu óc nhanh chóng chuyển động, Phùng Thành Thư xoay đao chém về phía hai tay lệ quỷ.
Nhưng mà giây tiếp theo, khoé môi lệ quỷ lại càng nhếch cao hơn, tay phải nhanh chóng chụp lấy cổ tay Phùng Thành Thư, dùng sức bẻ một cái.
Rắc một tiếng... Máu tươi phun xối xả
Cổ tay Phùng Thành Thư lập tức bị đứt ra, nhưng vẫn còn sợi gân nối tiếp.
Đau đớn ập đến làm Phùng Thành Thư suýt gào to, nhưng cuối cùng hắn vẫn cắn răng nhịn xuống, sau đó dùng toàn lực lùi ra sau, sợi gân đàn hồi cũng không chịu nổi lực kéo căng hết mức, cuối cùng nứt toạc.
Phùng Thành Thư đau đến hai mắt tối sầm sắp ngất xỉu, trên trán che kín mồ hôi lạnh, hắn vội vàng xoay người đào tẩu.
Thi thể hành động không đủ nhanh nhạy, hắn chỉ có thể nhẫn tâm từ bỏ tay của mình, đây là biện pháp duy nhất có thể thoát khỏi lệ quỷ.