Hạ Nhạc Thiên lập tức chạy về phía phát ra tiếng hét, mà cảnh vật phía sau cậu cũng dần dần bị bóng tối nuốt hết.
Hạ Nhạc Thiên quay đầu liếc mắt nhìn cảnh tượng kỳ dị sau lưng, vẫn vững vàng chạy về phía trước.
Chợt, cách đó không xa có một bóng người đang cảnh giác mờ mịt nhìn quanh bốn phía, thẳng đến khi nàng nhìn thấy Hạ Nhạc Thiên đang chạy về phía mình, trên mặt chợt lộ ra vẻ kinh hỉ.
Nhưng dù vậy, nàng vẫn nhịn xuống không hô tên Hạ Nhạc Thiên, chạy vài bước lại gần Hạ Nhạc Thiên.
Bùi Anh có rất nhiều thắc mắc cần Hạ Nhạc Thiên giải đáp, nhưng trước hết nàng lại cẩn thận quan sát Hạ Nhạc Thiên từ trên xuống dưới, xác nhận Hạ Nhạc Thiên không bị thương mới thở phào.
Hạ Nhạc Thiên không nói chuyện, dùng tay ra hiệu Bùi Anh chạy theo mình.
Bùi Anh nhớ tới tiếng hét thê thảm mình nghe được lúc nãy, vội vàng gật đầu.
Cho dù đã đến lúc này, nàng vẫn giữ vững lý trí.
Hai người chạy song song nhau, không bao lâu, tiếng hét thê thảm kia càng lúc càng mỏng manh, cùng với tiếng đập đồ vật vang lên.
Khiến người khác cảm thấy cực kỳ bất an.
Hai người vội vàng tăng tốc, mãi đến cửa phòng chứa xác, bên trong vẫn còn tiếng động, cùng với giọng nữ cầu cứu mỏng manh đến gần như không nghe được.bg-ssp-{height:px}
Bùi Anh nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên ý bảo Bùi Anh trốn ra sau lưng mình, sau đó cẩn thận đẩy cửa hé ra một khe hở.
Cậu đoán rằng...... Có thể đây là hồi ức lúc còn sống của xác nữ thần bí kia.
Theo lý mà nói, hẳn là không có nguy hiểm.
Nhưng để phòng ngừa lật xe, Hạ Nhạc Thiên vẫn lấy bùa vàng ra phòng thân, sau đó nghiêng đầu nhìn vào phòng, cảnh tượng bên trong làm đồng tử Hạ Nhạc Thiên co rụt lại.
Một người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ rách nát nửa quỳ nửa nằm trên mặt đất, mà trưởng quản Lý với gương mặt già nua mang theo nụ cười dễ gần đang vung gậy, nặng nề đánh vào hai chân người phụ nữ.
Người phụ nữ chết lặng, cũng có thể là đã suy nhược đến không thể giãy giụa, chỉ run rẩy nức nở.
"Ai cứu tôi......"
"Cứu tôi với......"