Hai người chơi đến chiều tối, lại đi đến nhà hàng gần đó ăn một bữa cơm tối tương đối xa hoa.
Ánh đèn nhu hòa nhuộm lên người đàn ông đối diện như một bức tranh, được vẽ nên bằng những đường nét hoàn mỹ đến cực hạn.
Cho dù đã bên nhau, Hạ Nhạc Thiên vẫn bị dung mạo và khí chất của Thích Lệ Phi làm hoảng hốt trong chớp mắt.
Ăn cơm xong, hai người lại nắm tay tản bộ trên phố, Hạ Nhạc Thiên nghiêng đầu nhìn người đàn ông vai sát vai mình, nếu Thích Lệ Phi không phải NPC thì thật tốt.
Vậy thì bọn họ mới có được tương lai, không giống như bây giờ, chỉ có thể chờ khi trò sắp bắt đầu và sau khi trò chơi kết thúc mới tranh thủ ở cạnh nhau.
Mỗi một giây đều cực kỳ trân quý.
Hạ Nhạc Thiên không biết Thích Lệ Phi có nghĩ giống cậu hay không, cho dù chỉ trong giây lát.
Người đàn ông cậu yêu dường như chưa từng phiền não vì bất cứ việc gì, nhưng Hạ Nhạc Thiên vẫn sợ Thích Lệ Phi sẽ không vui vì chuyện này.
Thời gian lặng yên trôi đi, rất nhanh đã đến giờ tối, lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, hàng vạn ngôi sao lấp lánh phủ kín bầu trời.
Những ngọn đèn đường điểm xuyết thêm cho thành phố này chút hoa mộng và mỹ lệ, nhưng lại chẳng khiến Hạ Nhạc Thiên vui nổi.
Lúc này còn khuya hơn thế giới [Chuyến Xe Chết Chóc] lúc trước..
Cậu không muốn tạm biệt Thích Lệ Phi chút nào.
Nhưng cậu càng ở lâu trong trò chơi, có lẽ sẽ khiến vị kia chú ý.
Cho nên dù có luyến tiếc hay không nỡ thì cậu cũng nên rời đi.
Thích Lệ Phi không mở miệng giữ Hạ Nhạc Thiên lại, chỉ nói một câu: "Chỉ là tạm biệt trong giây lát, đều là vì tương lai tốt đẹp hơn, tôi tin em có thể làm được."
Ánh mắt hắn sáng rực trong đêm, như hoà vào bóng tối, lại giống như cách biệt hoàn toàn.
Hạ Nhạc Thiên có cảm giác như cách Thích Lệ Phi rất rất xa.
Rõ ràng người này đang đứng trước mặt, mà lại xa xôi như thể có giơ tay cũng không chạm vào được đối phương.
Hạ Nhạc Thiên theo bản năng siết chặt tay hắn: "Thích Lệ Phi......"
"Tôi đây, vẫn luôn ở đây." Thích Lệ Phi bình tĩnh nhìn Hạ Nhạc Thiên, khẽ ve gò má cậu, "Về nghỉ ngơi đi."
"Tôi đợi em ở cuối con đường."
Giọng nói Thích Lệ Phi dần dần bay xa, như một cơn gió lướt qua tai Hạ Nhạc Thiên, không thể nắm giữ không thể níu kéo, trong lòng cậu bỗng nhiên nôn nóng, vội vàng vươn tay muốn túm lấy hắn, "Em còn rất nhiều lời muốn nói......"
Trước mắt giống như màn hình ti vi nhiễu sóng, Hạ Nhạc Thiên đột nhiên ngồi bật dậy, lời nói chưa kịp thốt lên đột nhiên im bặt.
Cậu về thế giới Hiện Thực rồi.
Trong phòng rất im lặng, h vào mùa hè vẫn chưa tối hẳn, nhưng phía chân trời đã treo lên một nửa vầng trăng, như đang rêu rao màn đêm sắp đến.
Hạ Nhạc Thiên lẳng lặng nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, cảm giác cô đơn chưa từng có bủa vây lấy cậu.
Có lẽ là vì mới chia tay Thích Lệ Phi, cũng có lẽ là vì Thi Đấu Xếp Hạng đã tới thời điểm mấu chốt nhất, tất cả sẽ kết thúc sau một tháng nữa.
Khi đó, Hạ Nhạc Thiên và Thích Lệ Phi sẽ hoàn toàn......
Thế giới trò chơi [Nhà Tang Lễ Tử Vong] vẫn đang vận chuyển như cũ.
Thích Lệ Phi đang tiếp nhận thông tin từ quy tắc của thế giới này, sau khi xác nhận Bug đã bị mới rời đi.
......
Từ Thiên Ninh đang chạy trốn, hắn sợ hãi nhìn quanh bốn phía, sau đó hít một hơi chạy về một cư dân xin giúp đỡ, "Cứu tôi với, làm ơn giúp tôi cởi dây thừng."
Cư dân địa phương ngẩn người, làm như bây giờ mới thấy Từ Thiên Ninh, nói: "Trời ạ, cậu bị bắt cóc sao?"
Vừa nói vừa nhanh chóng hỗ trợ cởi dây thừng, còn lấy di động báo cảnh sát.
Từ Thiên Ninh không từ chối, cuối cùng còn ngoan ngoãn đi theo cảnh sát đến cục cảnh sát.
"Uống trà đi." Một cảnh sát trẻ tuổi đưa một ly nước ấm cho Từ Thiên Ninh, "Bình tĩnh một chút, anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bắt được tội phạm đã bắt cóc anh về quy án."
Trong lòng Từ Thiên Ninh chẳng ôm chút hy vọng nào, những NPC này vốn không biết thế giới này là giả, mà lệ quỷ cũng không phải thứ bọn họ có thể đối phó.
Nhưng hắn đã không còn chỗ để đi, cũng không còn đường có thể đi.
Có khi tất cả người chơi đều bị thi thể kia hết rồi, giờ nghĩ lại thì sương đỏ quỷ dị kia rất có thể là Quỷ Vực trong truyền thuyết.
Có lẽ đây là lần đầu tiên xuất hiện lệ quỷ cấp bậc này trong trò chơi, khiến hắn sợ hãi không thôi.
"Từ tiên sinh, Từ tiên sinh?" Cảnh sát trẻ tuổi gõ mặt bàn, tiếp tục ghi chép, "Mời anh tường trình tỉ mỉ lúc ấy anh bị bắt cóc như thế nào, đã xảy ra chuyện gì, chúng ta mau chóng triển khai điều tra."
Dĩ nhiên Từ Thiên Ninh không thể nói sự thật, nhưng hắn vẫn ôm tâm lý may mắn, nói: "Tôi là người giữ xác ở Nhà Tang Lễ Tử Vong, trong đó có một sát nhân liên hoàn muốn giết tôi."
Cảnh sát nghe vậy thì sắc mặt càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng còn báo cáo với cấp trên, sau đó cùng vài cảnh sát trang bị đầy đủ đi đến nhà tang lễ.
Là người bị hại, Từ Thiên Ninh dĩ nhiên cũng phải đi theo, nhưng Từ Thiên Ninh lại phản ứng kịch liệt: "Tôi không về, tôi không về đó đâu!"
Cảnh sát đành bỏ qua hắn, hỏi kỹ diện mạo và tuổi tác của tội phạm, sau đó lái xe đến nhà tang lễ.
Trên đường, bọn họ bắt đầu thương lượng kế hoạch, khi sắp đến trước cửa nhà tang lễ, một đôi mắt bỗng xuất hiện trên bầu trời, nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Những cảnh sát đột nhiên khựng lạ một giây, sau đó quay xe trở lại cục cảnh sát.
Toàn bộ ký ức về Từ Thiên Ninh hoàn toàn bị lau sạch.
Còn Từ Thiên Ninh, hắn vốn đang ngồi trong đại sảnh cục cảnh sát, lại hoảng sợ phát hiện xung quanh tối sầm, chờ đến khi hắn khôi phục thị giác, lại phát hiện mình đang bị nhốt trong một không gian khép kín.
Khí lạnh từ bốn phương tám hướng đánh úp lại, làm sắc mặt hắn trắng bệch như xác chết.
Không biết tại sao, Từ Thiên Ninh có thể nhận ra mình đang nằm trong tủ đông xác của nhà tang lễ!
Đáng sợ hơn là, hắn phát hiện mình không thể nhúc nhích, chỉ có thể nằm yên ở đó, ngay cả mở miệng cũng không được.
Thật giống như... một xác chết.
Hắn gào thét trong lòng.
Chẳng lẽ hắn đã chết rồi?bg-ssp-{height:px}
Nhưng vì sao còn có thể suy nghĩ?
Thời gian trôi qua thật lâu, lâu đến nỗi hắn sắp không còn cảm giác...
Lúc này, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng động từ bên ngoài truyền đến.
Tinh thần hắn rung lên từng đợt, hy vọng có người mở cửa tủ ra phát hiện hắn vẫn còn ý thức.
Xoạch một tiếng, cửa tủ bị mở ra.
Từ Thiên Ninh bị túi bọc thi trùm kín mít, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được tình huống bên ngoài một cách kỳ lạ.
Có hai người lạ thoạt nhìn rất bình thường, một người trong đó khẩn trương nuốt nước miếng, nhìn Từ Thiên Ninh nhỏ giọng nói: "Đại ca, tôi chỉ muốn yên bình làm nhiệm vụ, ngài làm ơn làm phước đừng xác chết vùng dậy nha."
Từ Thiên Ninh liều mạng giãy giụa, nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích được, hắn điên cuồng gào rống trong lòng: "Mau mở túi ra, tôi còn sống, tôi rõ ràng còn sống!!!"
Cũng không biết có phải nghe được tiếng lòng của Từ Thiên Ninh hay không, hai người khiêng túi bọc thi đặt lên sàn nhà, sau đó chậm rãi kéo khóa, lộ ra một gương mặt trắng bệch, hiển nhiên đã chết rất lâu.
Một người đánh giá xác chết của Từ Thiên Ninh, nói: "Là xác nam, nhìn bề ngoài không có vết thương."
"Vậy mau kéo ra ngoài đốt đi, tôi không muốn ở đây thêm giây nào nữa."
Hai người lại kéo khóa túi lại, khiêng thứ này đi đến lò đốt cháy.
Từ Thiên Ninh càng giãy giụa điên cuồng, "Đừng thiêu đừng thiêu! Hai người mù hết rồi sao, tôi rõ ràng còn sống, tôi còn sống!"
Nhưng thân thể hắn vẫn an tĩnh nằm trong túi, đến khi hai người đẩy xác Từ Thiên Ninh vào lò đốt cháy, nhiệt độ cực nóng làm hắn nhịn không được hét thảm thiết.
Bên ngoài hai người vẫn đang nói chuyện.
"Anh có nghe thấy gì không? Hình như bên trong có tiếng kêu, thi thể đó không phải là quỷ chứ?"
"Sợ cái gì, chúng ta đã làm gì đâu, sao có thể kích phát cơ hội giết người cơ chứ, mau mau hoàn thành nhiệm vụ rồi tụ họp với những người chơi khác đi."
Đoạn đối thoại của hai người làm Từ Thiên Ninh sững sờ.
Hai người đó cũng là người chơi?!!!
Thì ra trong trò chơi có thể xuất hiện hai nhóm người, hoá ra mình đã trở thành NPC trong nhiệm vụ tiếp theo của người chơi, tuy rằng chỉ là một cái xác.
Trước khi ý thức của hắn dần dần biến mất, hắn càng nghĩ càng thấy đáng sợ.
Những xác chết mà bọn họ từng thiêu hủy, có phải cũng giống mình, đều từng là người chơi hay không?!!!
Không đợi hắn suy nghĩ kỹ, chút ý thức cuối cùng đã hoàn toàn biến mất.
Trong lòng Hạ Nhạc Thiên nghẹn muốn chết, ngồi thừ ra vài giây, cho đến khi bên ngoài có tiếng đập cửa, cùng với giọng nói của Bùi Anh vang lên: "Vương Tiểu Minh."
Hạ Nhạc Thiên lấy lại tinh thần, đi qua mở cửa, trên mặt đã không còn nét cô đơn khi nãy, "Vào đi."
Nhưng Bùi Anh vẫn cảm giác được tâm trạng Hạ Nhạc Thiên không tốt, "Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Nàng chưa kịp ngồi xuống đã lo lắng hỏi.
Vừa ra khỏi thế giới trò chơi, nàng đã lập tức liên lạc với Trần Đỉnh, báo cho đối phương mình đã bình an ra ngoài.
Sau đó hai người lại trò chuyện vài câu, Bùi Anh nói mình muốn qua gặp Hạ Nhạc Thiên nói chuyện, vì từ nãy giờ bên phòng cậu ấy vẫn không có động tĩnh, nàng sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Biết Bùi Anh bình an ra ngoài, Trần Đỉnh lại vội vàng offline tiếp tục công việc.
Tuy hắn cũng muốn nói chuyện với Hạ Nhạc Thiên, nhưng bên kia có Bùi Anh là đủ rồi, huống chi việc bên này cũng rất quan trọng.
Trần Đỉnh bình thản thu hồi di động, sau đó tới gần một người thuộc tổ chức Người Chơi, hỏi: "Vẫn không thể ra ngoài sao?"
Đối phương đáp: "Cái đám thành viên tổ chức Địa Ngục y như kẻ điên, quỷ mới biết vì sao bọn họ tụ tập đến thành phố B."
Trong lòng Trần Đỉnh đã đoán được đáp án, nhưng vẫn oán giận nói: "Tôi cũng đang phiền não đây, nhưng không lẽ tổ chức Địa Ngục tới gây chuyện mà chúng ta phải chịu đựng sao?"
Đối phương nhìn qua: "Còn cách nào nữa, phía trên đã đưa ra quyết định, cấp bậc trung tầng như chúng ta nhìn thì có vị trí cao, nhưng kỳ thật vẫn chưa đủ quyền lên tiếng đâu."
Nói tới đây, hắn lại nhìn quanh rồi ngoắc Trần Đỉnh đi vào một góc, sau đó mới nhỏ giọng nói: "Hai chúng ta quen biết lâu nhất ở đây, có một số việc anh cũng không gạt chú mày."
Tim Trần Đỉnh lập tức đập nhanh hơn vài nhịp, vội nói: "Yên tâm, anh biết tôi là người thế nào mà."
Đối phương gật đầu, "Tôi biết, nhân phẩm của chú mày anh vẫn tin được, kỳ thật tôi có một người bạn ở tổ chức Địa Ngục, hắn lén nói với anh rằng tổ chức bọn họ đi thành phố B là vì vị đang đứng đầu kia."
Trần Đỉnh lộ vẻ giật mình, "Thiệt hay giả?"
"Phó hội trưởng của tổ chức Địa Ngục, hiện tại phải gọi là hội trưởng, kẻ đó muốn liên hợp tất cả người chơi kéo Da Da Hạ xuống."
Không đợi Trần Đỉnh nói chuyện, người này lại nói tiếp: "Nghe nói những người chơi cùng một thành phố sẽ càng dễ tổ đội trong một thế giới Trò Chơi, có lẽ bọn họ muốn dùng cách này để gặp Da Da Hạ."
Trần Đỉnh nghe vậy thì khẩn trương, ngoài mặt vẫn làm như không có gì, "Sau đó thì sao?"
Người chơi này lộ ra vẻ mặt cười nhạo, "Theo anh mày thấy, trừ khi Sứ Giả Gothic tự mình ra tay thì còn có cơ hội, vị kia nếu có thể trở thành người đứng đầu bảng xếp hạng, nhất định không dễ giết như vậy."
"Nhưng mà...." Hắn bỗng nhiên đổi giọng, "Nhưng mà nghe nói tổ chức Địa Ngục vì không để bị phát hiện, nên thành viên không cần xăm mình nữa, cho nên, chỉ cần bọn họ không nói, ai biết được bọn họ là người của tổ chức Địa Ngục chứ?"
"Hơn nữa, bên cạnh Sứ Giả Gothic có một lệ quỷ rất đáng sợ, chỉ cần hắn nói chuyện với ai, người đó sẽ chết, chỉ sợ ngay cả Da Da Hạ cũng không trị được con quỷ đó."
Trần Đỉnh nhớ kỹ những lời người này nói, lại hỏi: "Anh nói với tôi mấy chuyện này là muốn tôi làm gì sao?"
Người chơi này cười cười, "Anh thích nói chuyện với những người thông minh như chú mày, người bạn của anh nói, chỉ cần ai có thể Da Da Hạ, Sứ Giả Gothic sẽ thưởng cho người đó một trăm điểm sinh tồn, đồng thời còn kéo người đó lên hạng nhì bảng xếp hạng."
Hắn còn nói thêm: "Không bằng chúng ta hợp tác đi? Tôi vừa tra được vị trí cụ thể của Da Da Hạ."
Trần Đỉnh lập tức nói: "Không thành vấn đề, anh không nói chuyện này cho người khác đấy chứ?"
"Yên tâm, chỉ có anh và chú mày biết, việc này càng nhiều người biết thì hai chúng ta đừng mơ húp được miếng canh nào."
Hạ Nhạc Thiên không trả lời Bùi Anh, cậu mở App Trò Chơi Tử Vong, nhìn thấy ảnh của Từ Thiên Ninh đã bị đánh tử vong, mới mở miệng nói: "Từ Thiên Ninh đã chết."
Bùi Anh không rõ vì sao Hạ Nhạc Thiên lại nhắc tới Từ Thiên Ninh, nhưng nàng vẫn nghiêm túc lắng nghe.
"Có một chuyện, tôi nghĩ chị cần phải biết." Hạ Nhạc Thiên nhìn nàng.